Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❤ Chương 2

Song Tử tiến lại hai bước, Cự Giải chậm rãi hướng về phía y, điềm đạm nói:" Thời tiết hôm nay cũng thật đẹp, ta có chút nghĩ muốn cưỡi ngựa, nhưng mặt đất này khiến người ta không khỏi sinh ghét, sợ sẽ làm bẩn *bạch hài* của ta, ngươi ôm ta lên ngựa".

*Bạch hài* : Giày màu trắng.

Cô Tô Mộ Dung Giải võ công cực kỳ cao, nhưng gần đây âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, tâm tư khó đoán, Song Tử tuy là tâm phúc của Cự Giải, hiện tại tự nhiên muốn cưỡi ngựa, thật làm cho Song Tử thập phần khó sử. Cự Giải luôn thích chưng diện, nhưng lại chán ghét người khác đối với mĩ mạo của mình mà soi mói, những người dám nhìn thẳng vào mặt nàng hiện giờ đều không còn trên đời, vậy mà thỉnh thoảng vẫn cố tình ở trước mặt người khác biểu lộ sắc đẹp, khiến Song Tử đau đầu hết sức.

Song Tử khẽ ngậm đôi môi mỏng, thật lâu sau mới thản nhiên nói:" Thuộc hạ đưa người khăn che mặt ".

Cự Giải trừng mắt, mị nhãn như tơ, đúng là nói không nên lời cái vẻ đẹp điên đảo chúng sinh.

Song Tử liếc mắt một cái, liền biết Cự Giải không muốn,khẽ thở dài vươn tay ôm lấy Cự Giải. Cự Giải vươn tay ôm lấy cổ Song Tử, lúc này mới vừa lòng nở nụ cười. Đầu của Cự Giải tiến đến bên tai Song Tử, hơi thở nhẹ nhàng thơm mát, nhẹ giọng nói :" Chúng ta cùng cưỡi một con ngựa".

Song Tử bình tĩnh ôm Cự Giải lên ngựa. Cự Giải ngồi vắt ngang ở ở trên lưng tuấn mã, tựa vào lồng ngực Song Tử, đôi tay trắng nõn ngọc ngà khẽ chơi đùa với lọn tóc đen buông xõa trước ngực y.

Hoàng hôn dần buông xuống, Song Tử điều khiển tuấn mã chậm rãi đi, càng lúc càng xa.

Cự Giải ngẩng đầu liền nhìn đến cái cằm kiên nghị của Song Tử, không khỏi cười nhạo nói:" Biểu muội ngươi bộ dạng cũng coi như thanh tú đáng yêu, ngươi dù sao không bì kịp nó cũng sẽ không xấu quá đấy chứ, sao ngươi cứ phải mang mặt nạ? Hay trước kia bị thương, khuôn mặt bị hủy?". Song Tử im lặng điều khiển ngựa,nhìn thẳng phía trước không nói lời nào, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Cự Giải ngọt ngào cười: "Hảo, Song Tử, ngươi cho ta xem bộ dạng thật của ngươi đi, ta nhất định xẽ không chê cười ngươi nữa". Nói xong, ngón tay nhỏ dài vươn đến mặt màu ngân bạch. Đang định gỡ bỏ mặt nạ kia ra, thế nhưng trong nháy mắt tay của Cự Giải bị một cánh tay ấm áp to trắng giữ lại, khiến nàng chậm rãi xót xa mặt nạ ngân bạch.

Cự Giải vội rút tay về sằng giọng :" Song Tử, ngươi nhập giáo bất quá ba năm, cũng đã là người Hoa Ảnh giáo, phó giáo chủ, ngươi biết vì sao?".

"Thuộc hạ không biết, thỉnh giáo chủ chỉ giáo".

" Bởi vì ngươi nói chuyện và làm việc luôn chừng mực, rất vừa ý ta, cũng không nịnh hót, a dua ai".

"Đa tạ giáo chủ khen". Trong lời nói cũng không một chút hưng phấn, thanh âm thản nhiên.

Cự Giải thấy thái độ y vẫn chưa sinh khí, lại gọi tiếp:" Song Tử "

" Có thuộc hạ"

"Ta đẹp không?'. Cự Giải thổi hơi thở vào tai Song Tử, làm cho người ta không khỏi tâm thần rung động.
Song Tử hơi nhếch khóe môi , không đáp.

" Ngươi cười là có ý tứ gì?" . Lông mày xinh đẹp tuyệt trần của Cự Giải nhíu lại.

Song Tử bình tĩnh nói:" Nếu nói rằng người đẹp, người xẽ nói' cẩu nhãn của ngươi nhìn ra à', nếu trả lời người không đẹp, người xẽ sinh khí , cả hai đều không có kết quả tốt.

Cự Giải giận dữ :" Ngươi là đang chê cười ta".

" Không dám, thuộc hạ chỉ muốn sống thêm vài năm". Song Tử thản nhiên mỉm cười.

Cự Giải trừng mắt, hiển nhiên tức giận không ít. Gằn từng tiếng cắn răng nói:" Trả lời ta, TA ĐẸP KHÔNG".

Song Tử thong thả cúi đầu nhìn Cự Giải tức giận đỏ bừng hai má không khỏi buồn cười, thật là con người kiêu ngạo nhưng cũng bốc đồng. Song Tử không để ý đến cơn tức giận của Cự Giải lại cúi đầu xuống hôn lên cánh môi đỏ mọng. Cự Giải nhất thời cả kinh, mị nhãn mở to nhìn Song Tử. Song Tử chậm rãi nhắm mắt lại, dịu dàng nhấm nháp mút vào hai phiến môi mềm mại ngọt ngào, thoang thoảng mùi thơm, cơ hồ làm Song Tử thích thú thêm mấy phần. Song Tử chậm dần cao thấp di động, nhẹ nhàng cọ xát một lát liền lưu luyến rời đi. Không ngờ lúc này Cự Giải chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ mở miệng hơi thở thoang thoảng mùi đinh hương mặc Song Tử muốn làm.gì thì làm.

Song Tử bỗng nhiên cả kinh, nhưng cố nhân cơ hội vươn đầu lưỡi vào trong khoang miệng mềm mại của Cự Giải, quấn lấy cái lưỡi đang run nhè nhẹ của của Cự Giải dành cho y một cái hôn sâu, thật lâu sau Song Tử mới chậm rãi rời đi, khóe miệng vươn không ít những sợi chỉ bạc tuyệt mĩ.

Song Tử giọng khàn khàn :" ĐẸP, NGƯƠi RẤT ĐẸP".

Hàm răng trắng tuyết khẽ cắn môi dưới, Cự Giải nhẹ giọng đáp:" Ngươi.. Không sợ ta giết ngươi sao?".

Song Tử cười mà không đáp.

Cự Giải đột nhiên si ngốc cười rộ lên:" Ngươi cũng biết, trong thiên hạ này ngươi là người đầu tiên dám hôn ta". Trước thì nở nụ cười dịu dàng trong suốt, tiếp theo sau là năm ngón tay đã muốn bấu chặt vào vị trí trái tim trước ngực nam nhân, móng tay ấn xuống thật sâu, mùi máu tươi nhất thời tràn ngập. Song Tử nén đau, cổ họng xộc lên vị tanh ngọt của máu tươi. Y sam.màu trắng nhiễm đen một mảng.

Nắm ngón tay lại vào sâu một tấc, thanh âm Cự Giải cất lên lạnh lùng:" Nếu có lần sau, ta nhất định xẽ lấy mạng nhỏ của ngươi". Ánh mắt tràn ngập hàn khí, làm người khiếp sợ thập phần.

Song Tử đau đớn gằn từng chữ:" Thuộc Hạ Tuân Mệnh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro