Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❤ Chương 3

Cự Giải vừa lòng cười thu hồi tay lại, móng tay đã đỏ sẫm một mảnh, không khỏi chán ghét bĩu môi. Thoáng mang cái biểu tình tính khí trẻ con, một chút cũng không sót lọt vào trong mắt Song Tử.

Song Tử sợ quần áo của Cự Giải nhiễm vết máu trên ngực mình, liền ôm nàng xoay lại, làm cho nàng tựa vào ngực phải của mình. Rồi mới xé một mảnh vải bố, nhẹ nhàng nâng lên tay trái Cự Giải, tinh tế giúp nàng lau đi những móng tay bị dính máu làm.bẩn.

Cự Giải vô cùng vừa lòng mỉm cười, nụ cười vô hại kiều mị. Nhưng trong lòng nàng đăm chiêu suy nghĩ những gì Song Tử đều không thể biết được, cũng không nguyện tìm hiểu.

Song Tử lau sạch tay cho Cự Giải xong rồi mới điểm mấy huyệt đạo để miệng vết thương không chảy máu nữa, sau đó mặt không đổi sắc điều khiển con ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Cự Giải cười nhạt như không như có, tựa hồ những truyện vừa nãy tất cả đều hư ảo, hoặc hết thảy cũng không làm nàng mấy bận tâm.

Vào thành, người dần dần đông hơn, không ít những ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú hướng về Cự Giải, trong tích tắc Cự Giải trở thành tiêu điểm của mọi người, đúng là khung cảnh tuyệt mĩ trăm năm khó gặp.

Khắp nơi trong thành Lôi Châu, ai ai cũng đều nín thở ngưng mắt. Cự Giải cười khẽ, làm cho hàng vạn hàng nghìn người sợ hãi đến quên cả nín thở vì ngắm gái đẹp.

Song Tử im lặng, đi nhanh hơn trước. Mày hơi nhướn lên, cúi đầu trộm ngắm Cự Giải, trong mắt không tỏ vẻ hờn giận.

Cự Giải hé miệng cười, phượng nhãn nhỏ dài tà mị liếc Song Tử, vươn cái lưỡi nộn nộn hồng hồng liếm môi, động tác rõ mê người làm cho đôi môi mỏng của Song Tử mím chặt thành một đường thẳng, sắc mặt càng trở nên âm trầm.

Võ lâm minh chủ gả nữ nhi, đối phương lại là danh môn thế gia, đương nhiên hôn sự cực kì long trọng, các đại môn phái đều nhận được thiệp mời, vì thế phòng trọ trở nên hiếm hoi tựa như Lạc Dương chỉ quý, nhất thời muốn tìm khách cũng trở nên khó khăn. Hoa Ảnh giáo tuy là tà giáo, nhưng thế lực không tồi, may mà nơi đây có sẵn một tòa viện, dọn dẹp lại một chút, miễn cưỡng cũng làm cho Cự Giải vừa mắt.

Song Tử đem Cự Giải đưa về phòng nghỉ ngơi, rồi mới trở về phòng mình.

Trong ngực, hiện ra miệng vết thương sâu đậm, chảy máu rất nhiều, máu tươi hòa vào cùng y sam màu bạch kết từng một mảng, rút đi quần áo kéo theo lớp mài vừa đóng bong lên, miệng vết thương lại xuất huyết ồ ạt. Song Tử nhướng mày, cắn răng chịu đựng từng hồi đau đớn.

Ngay lúc đó! "Đương" một tiếng giòn vang, cửa bị người tới đẩy ra. Song Ngư cười hì hì, vừa vào nhìn thấy hết thương trên ngực Song Tử, không khỏi ngẩn người ra, vội vàng thu lại nụ cười la lớn:" Đại ca, ngươi từ khi nào lại bị thương".

Song Tử nhíu mày thoáng cái tức giận:" Không biết gõ cửa sao, thói quen này khi nào mới chịu sửa?".

Song Ngư chu chu cái miệng:" Huynh muội chúng ta cần gì phải so đo". Cầm lấy kim sang dược trên bàn bôi cho Song Tử, động tác vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận.

Song Tử không nói, vẫn lẳng lặng ngồi yên. Từ đầu đến cuối y vẫn chăm chú nhìn vào biểu muội liều lĩnh của mình, tâm tư dần dần thả lỏng, sắc mặt cũng tốt lên vài phần.

Song Ngư bắt đầu nói thầm:" Thương thế nghiêm trọng, nhất định để lại sẹo "." Tuy miệng vết thương thật ra không lớn, nhưng rất sâu đậm, hơn nữa chảy rất nhiều máu, thoạt nhìn trông thập phần đáng sợ".

Song Tử bỗng nhiên cười rộ lên:" Nếu là để lại vết sẹo, nhất định là hình năm dấu nguyệt nha, thật cũng có chút ý tứ".

Song Ngư buông kim sang dược,thở phì phì nhìn y cả giận nói:" Nhìn bộ dáng vui vẻ chịu đựng của ca xem, vết thương này nhất định là giáo chủ làm. Giáo chủ tuy rằng trời sinh tuyệt mĩ. Nhưng tính tình thật là...nói mãi cũng vậy." Song Ngư tuy rằng luôn luôn định đạc, con người vô tàn vô phế, tâm tư cũng thật là kín đáo, Song Tử ngày thường cũng không nói gì, nhưng trong mắt y để lộ thái độ sủng nịch đối với Cự Giải làm cho Song Ngư nhìn qua cũng biết thực hư trong đó.

Song Ngư luôn luôn ái mộ huynh trưởng, cũng tiếc thay cho Song Tử khi gặp phải Cự Giải, Cự Giải luôn luôn âm lãnh, đối với Song Tử gần như xa cách, nhưng hàng ngày lại khiến cho trái tim Song Tử hướng về phía nàng. Còn nữa Cự Giải này nhìn bề ngoài bộ dáng xinh đẹp lười nhác, kì thật bên trong xấu xa, đầy một bụng âm mưu quỷ kế, hơn phân nửa là lợi dụng tâm tư Song Tử đối với nàng một lòng si mê. Nghĩ đến đây Song Ngư lại phẫn nộ, bóp nát bình thuốc trị thương trên bàn.

___

" Khoan đã". Thanh âm kiều mị vang lên, lộ ra dung nhan xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, trầm ngự lạc nhan, đôi mắt phượng nhãn to tròn bí ẩn đầy tà khí, làn môi hơi khép mở như quyến rũ mời gọi, suối tóc đen nhánh mềm mượt như sơn được giữ lỏng lẻo. Hai bên tóc thắt nơ nhẹ nhàng bởi băng đôn màu đỏ rực, vài lọn tóc rơi lòa xòa hai bên. Nàng vân y sam màu hồng hỏa, so với tân nương tử có không kém vài phần vui, phần mừng, tùy tùng theo nàng vào trong phủ, mang theo cỗ ghế sang trọng quý giá đặt xuống.

Phụ thân Ôn Thiên Bình đã sớm nhân ra Cô Tô Mộ Dung Giải đến không có ý tốt gì cả, hẳn là vì chuyện nhi tử mình hôm trước đánh đười vài tên ma giáo, hôm nay nhất định tới đây để trút giận. Mặc dù Ôn Thiên Yết nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt không đổi sắc, đứng dậy chắp tau cung kính nói:" Hôm nay nhi tử đại hôn, Cô Tô Giáo Chủ chắc là đến xem lễ, đã như thế, tại hạ rất hoan nghênh, đợi khi lễ hoàn, tại hạ sữ làm tròn bổn phận gia chủ, hảo hảo khoản đãi ngài một phen".

Cự Giải ngay cả mắt đều lười nâng, vừa nghe loáng thoáng biết ngay ý tứ của Ôn Thiên Yết. Vì Hoa Ảnh giáo sớm đã bị người trong giang hồ gọi là tà giáo, đương nhiên không lôi kéo làm quen, mà bản thân Cự Giải vốn cao ngạo, có lí nào nàng lại chịu nhường. Chính cái lẽ đó mà nhiều ngàu như thế không chọn, lại nhắm vào hôm nay mà đi, mục đích chính là đến" góp vui" xem náo nhiệt, một khi đã như vậy làm gì có chuyện,hẳn phải ngồi chờ một lát.

Cự Giải than nhẹ một lát, đưa tay đỡ lấy đầu, ống tay áo rộng thùng thình vén lên tận khuỷu tay, lộ ra khối da thịt trắng nõn. Ở đây, trừ bỏ mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng, còn lại trong mắt mọi người đều nhuốm màu, toàn thân như có lửa đốt, ngay cả tiểu tử ngốc Ôn Thiên Bình nhìn no cả mắt.

Song Ngư ở bên cạnh cười lạnh một tiếng thầm nghĩ" không phản ứng mới không phải nam nhân, mấy người...lão gia khỏa kia phỏng chừng đều đã muốn bất lực tòng tâm". Lén liếc sang Song Tử, chỉ thấy Song Tử nhìn không chớp mắt, đoan chính đứng ở một bên, trong lòng lại buồn cười, thật không hiểu nổi đại ca mình sao có thể nhẫn được hay thế, mặt vẫn có thể điềm nhiên không chút thay đổi.

Cự Giải nở nụ cười duyên dáng đáng yêu:" Bản tôn đến để xem lễ, công tử của Ôn lão tiền bối lấy vợ dĩ nhiên là đại sự, trên giang hồ môn phái lớn nhỏ đều có hỉ thiếp, mà ta đường đường là giáo chủ Hoa Ảnh giáo thế mà ....ha ha, chúng giáo đồ thật sự căm ghét bất bình a". Cự Giải theo lẽ thường luôn tự xưng "Ta" nhưng khi tức giận hoặc phát cáu mới dùng cách nói'" Bổn Giáo chủ ", một tiếng "Bản tôn", thật sự khiến lòng người kinh hoàng, huống hồ Cự Giải đã dám đến, nhất định là yên tâm có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa Ôn gia cưới vợ vốn là việc vui, cũng không ai muốn thất thố, xấu hổ vì vậy mà mọi người gần như đều trở nên lo âu.

Ôn Thiên Yết chưa từng lường trước được Cô Tô Mộ Dung Giải lại lấy cái cớ như thế, chỉ mơ hồ cảm thấy chuyện tư thù kia không đề cập đến, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt làm như thật có lỗi, giật mình nói:" Thật vậy sao? Tại hạ vốn cũng dự định gửi thiệp đến Cô Tô giáo chủ, chỉ là mấy ngày trước do bận rộn chuẩn bị bọn lễ nên đã chậm trễ sơ suất, mong giáo chủ lượng thứ hôm nay, nếu giáo chủ ngài đã đến đây, xong tai hạ hảo hảo dâng rượi bồi tội". Dứt lời khuôn mặt tràn đầy tươi cười cực kì cung kính.

Cự Giải điềm đạm cười:" Tiền bối quá lo lắng, bản tôn không mời mà tự đến, vốn đã làm phiền khá nhiều, sao dám để ngài bồi tội, ngài đây là chiết sát tiền bối rồi ".

Ôn Thiên Yết nghe xong sắc mặt buông lỏng,nhìn canh giờ vội nói:" Khéo trễ giờ lành, thỉnh Cô Tô giáo chủ chờ một lát,để tiểu nhi bái xong lễ cuối cùng, ta nhất định cùng ngài hảo hảo nâng chén một phen thay lời xin lỗi". Dứt lời xoay người, gọi hỉ nương tiếp tục làm lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro