Chap 10. Chàng Trai Bí Ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tặng nàng........

Hoshinata_Meyuka

Và nàng ........

LTrn25

Đọc truyện vui vẻ nha........

__________________

Sáng sớm hôm sau.......

Thiên Yết đã trở lại là một con mèo con nằm yên bên cạnh Song Tử, nhưng cái gì cũng phải có cản trở. Và đó chính là một người hầu của gia tộc, bà mở cửa vào bế chàng mèo đi mất.

Đi đâu thì chắc hẳn mọi người cũng biết rồi, trông khi ấy chàng mèo nhà ta vẫn không hay biết. Còn ngủ mà sao biết được, nếu mà không ngủ đố ai mà đưa được Thiên Yết đi.

Bà người hầu đang bế chàng mèo đi tắm, thì chạm mặt một chàng trai toàn thân bịt kín. Chỉ chừa đôi mắt huyền bí, ánh mắt ấy nhìn vào chàng mèo. Có gì đó khó hiểu trong đôi mắt ấy, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ đâm chiêu.

- Đưa cho tôi .

Chàng trai nói lạnh như băng, chỉ ngắn gọn không dài dòng. Bà người hầu hơi sợ lùi lại vài bước, gì chứ bà cũng biết chút ít về tên này.

Một nhân vật bí ẩn , rất lạnh lùng và cả tàn ác vô cùng. Có thể giết người trong tích tắc, bà không muốn là nạn nhận xấu số đó.

Nay tên này quay về chắc hẳn gia tộc có chuyện, đôi tay rung rung đưa mèo con cho tên ấy. Bà nhanh chóng rời khỏi ngay lập tức, chứ mà ở lại lâu chắc hẳn bà sợ đến chết mất.

Cũng lúc ấy , Thiên Yết mở hé đôi mắt ra. Đôi mắt đỏ nhìn một lượt xem xét, và rồi nhận ra mùi hương này không phải của cô gái nhỏ Song Tử.

Định nhảy khỏi vòng tay đáng ghét kia nhưng chẳng được, chàng trai ấy đưa chàng mèo đi đến một căn phòng. Căn phòng này cạnh bên phòng của Song Tử, nhưng nó lại khác một trời một vực với phòng cô.

Nó có một màu làm cho người khác cảm thấy sợ, đó là màu đỏ . Những ánh sáng màu đỏ làm cho Thiên Yết hơi khó chịu, và rồi cuối cùng chàng trai kia cũng để Thiên Yết lên ghế sôfa.....

- Người của gia tộc Qủy dám vào đây một mình sao ?

Chàng trai kia cười đểu rồi đưa ra một câu hỏi, Thiên Yết thoáng giật mình khi nghe câu hỏi ấy. Không lẽ tên trước mặt anh có thể nhận ra, nhưng sao có thể được chứ. Nhưng sao phải trùm kín người thế chứ, chỉ chừa mỗi đôi mắt.

- Đúng là không biết tự lượng sức mình, có tôi ở đây nhất định không để bọn qủy bẩn thỉu các người chạm vào Song Tử .

Chàng trai có vẻ tức giận nói, chàng hướng ánh mắt đáng sợ về phía Thiên Yết. Thiên Yết lại nghĩ tên này còn kì lạ hơn Tử Duy ấy, anh cũng không hiểu sao lại có cảm giác ấy. Nhưng mà tên này cũng ác thiệt, anh thành mèo rồi làm sao đối đáp lại đây.

Ức chế muốn nói cũng chẳng được nữa, chàng trai đi lại tủ sách làm gì đó rồi trở lại chỗ chàng mèo.

" Bùm "

Thiên Yết hiện hình với bộ dạng con người, trên người cũng chẳng có đồ. Thiên Yết khó chịu khi để cho tên biến thái trước mặt nhìn thấy hết, tức giận bật đứng dậy .

Nhưng......

Chuyện nào ai ngờ.......

Nó đã xảy ra.......

" Rầm "

Vâng ......2 chàng trai cao to lực lưỡng ôm chằm lấy nhau nằm trên sàn, cũng chỉ là do sự cố mà thôi à.

Thiên Yết vấp chân té , và tên kia thì đang đứng nên vô tình kéo té chung thôi.

" Cạch "

* Trừng mắt *

* Mặt đỏ *

- Ối....Aaaaaa.........

Song Tử hét toán lên làm cho người hầu , vệ sĩ những người trong gia tộc đều chạy toán loạn. Họ đang tìm cô, họ tưởng rằng cô có chuyện.

Nhưng đâu phải chỉ là cô vô tình thấy 2 chàng trai đang ôm nhau dưới sàn, và lại còn không mặt áo. Giữa cái ánh đèn mờ ảo, làm sao mà không hiểu lầm cho được.

Thiên Yết nhanh chóng bật ngồi dậy , anh dùng sách thay đồ ngay lập tức. Chàng trai kia cũng đã đứng dậy.

Ngay lập tức chạy lại ôm lấy Song Tử, chàng trai nhíu mày ôm chặt cô. Tránh cô nàng kinh động đến mọi người, đến lúc ấy thì rắc rối to. Thiên Yết thấy thế thì khó chịu lắm,anh rất muốn chạy lại giành nhưng bây giờ không phải lúc.

Anh phải trốn trước đã nếu không thì anh sẽ bị tộc trưởng bắt mất.

- Em im lặng đi, chẳng có gì đâu - Chàng trai kia thì thầm vào tai cô.

- 2 người đang làm gì thế ?

Song Tử đứng yên mặc cho chàng trai ôm, cô tò mò đưa ra câu hỏi. Chàng trai chưa kịp trả lời thì cả đám người hầu, vệ sĩ và những thành viên trong gia tộc đều đến.

Có cả trưởng tộc nữa cơ, Song Tử nghĩ thầm có phải là hơi phô trương không. Cô chỉ mới hét lên chút thôi mà, nhìn ai nấy đều hoảng sợ cô cảm thấy mình có lỗi quá.

- Xin lỗi trưởng tộc , tôi đã làm tiểu thư sợ - chàng trai ấy buông cô ra cúi người nói.

- Không sao , tiểu thư không sao là tốt rồi , tất cả trở về chỗ làm việc của mình, còn cậu đi theo tôi.

Ba Song Tử nói rồi rời đi trước, tất cả người trong gia tộc đều lần lượt rời khỏi. Chàng trai chạm nhẹ vào má cô rồi rời đi, Song Tử nảy giờ đứng đấy không nói được câu nào.

Cô đang rất rất khó hiểu, tại sao chàng trai này cho cô cảm giác khác quá. Với lại sao không nói ra cái người con trai kia, thật ra là sao ?

Ba cô hôm nay cũng rất khác, cô thấy ông mệt mỏi hơn thường ngày. Gương mặt ấy xanh xao hơn , Song Tử liền đi tìm mẹ .

Chắc mẹ cô biết gì đó, không lẽ mọi người trong gia tộc đều đang che giấu cô. Mà đó là chuyện gì .........

Về phía Thiên Yết........

Anh nhanh chóng rời khỏi căn phòng ấy, nhưng chạy được một lúc thì lại trở thành mèo. Giờ anh mới biết cái biến thân ấy chỉ là tạm thời, nếu là mèo thì anh khỏi phải chạy nữa.

Có rất bí ẩn tại gia tộc này khiến anh muốn tìm hiểu, nhưng trước tiên đều anh cần làm là tìm cách hóa giải cái lời nguyền này.

" Hóa giải bằng cách nào "

Vô tình anh nhìn thấy tên mặc đồ đen ấy cùng với một người đàn ông, anh liền lén đi theo sau dẫu biết là rất nguy hiểm. Nhưng chỉ cần có thể khôi phục gia tộc anh đều chấp nhận, chấp nhận hy sinh vì gia tộc..........

__________________

Đó là sự ngu ngốc của cậu........

Cậu có dám hy sinh tình yêu đổi lấy gia tộc hay không ?.........

Bi kịch lại tái hiện một lần nữa...........

_____________________

Cho au ý kiến nha.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro