Chap 8. Cuốn sách của quá khứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dành tặng nàng nè.....

Gemini0306

Đọc truyện vui vẻ nha......😍😍😊

______________

Song Tử đi lại phía chàng mèo, cô ân cần ôm lấy chàng mèo lên tay, đôi mắt đỏ ấy vẫn không rời đôi mắt tím, cô bế chàng mèo lại một cái tủ chứa rất nhiều sách , cô nàng đặt mèo đen lên bàn rồi chọn một cuốn sách, mãi lo nhìn những dòng chữ cô quên luôn chàng mèo nhà ta.

Đến một lúc sau, Tử Duy mang đồ ăn đến cho cô dùng, cậu vẫn ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, tuy không khí có chút ngột ngạt nhưng Tử Duy không màng tới, cô thì ăn ngon lành mặc cho ai đó nhìn, mặc cho ai đó đang chờ.

Còn về phía Chàng mèo nhà ta, Thiên Yết cứ đi qua đi lại trên cái bàn, mắt của anh nhìn những cuốn sách đặt trên kệ, đôi mắt đỏ ấy nhìn như tìm kiếm gì đó, có lẽ anh đang tìm kiếm cuốn sách hóa giải lời nguyền mà tổ tiên đã nói.

Trời tối dần, Song Tử thì phải xuống sảnh chính ăn tối cùng với gia đình, không những thế còn có một số người khác của gia tộc, mặt ai cũng không được vui , nhìn ai nấy đều ủ rũ không có chút sắc thái vui, sở dĩ mọi người như vậy là vì hôm nay là ngày giỗ của người bà của Song Tử, người mà chết một cách thương tâm trong tay của gia tộc qủy, có lẽ Song Tử nhất thời quên mất.

Về phía chàng mèo....

Một ánh sáng lóe lên từ căn phòng của cô, ánh sáng ấy nhanh chóng vụt tắt, Thiên Yết trở lại hình dạng con người, và trong một tư thế không mấy đẹp cho lắm, vì anh đang nằm dài trên bàn, không mặt quần áo, trên đầu còn được gắn thêm cái nơ, nhìn vào ai nghĩ anh là đàn ông đích thực kia chứ.

Thiên Yết thoáng giật mình, chẳng phải anh mới thành người không lâu sao, và hôm nay chẳng thấy một ánh trăng nào, nếu vậy tại sao anh lại có thể thành người, câu hỏi đó quá khó với anh , tuy rất lạ nhưng anh vẫn nhanh chóng tranh thủ đi tìm, Thiên Yết đọc cái gì đó thì một cuốn sách hiện lên, nó giúp anh có một bộ đồ.

Thiên Yết lục lọi mọi ngóc ngách trên tủ sách, và cuối cùng anh thấy một cuốn sách có hình dạng rất đẹp, anh liền lấy ra và mở ra xem.........

† Đôi Mắt Tím U Buồn †

Đêm vắng không một bóng người, Song Linh đi một mình trên con đường, vô tình Linh chạm mặt một người con trai mặt toàn bộ màu đen, ánh mắt chàng đỏ ngầu, ánh trăng soi sáng giữa đêm khuya tạo nên không khí rất lãng mạn , chàng trai dùng ánh mắt đỏ ngầu không cảm xúc ấy nhìn chằm chằm vào Linh, từng bước từng bước một chàng trai tiến về phía Linh, đôi mắt tím khẽ nhíu lại, không có cảm giác lo lắng hay sợ hãi tồn tại.

Nhưng tại sao lại vậy, Linh nhìn lại chàng trai, càng gần lại thấy càng đẹp , một vẻ đẹp hoàn hảo, mỗi lúc đôi môi của chàng gần hơn và chạm vào môi Linh , đôi mắt tím nhắm lại nhưng khi mở mắt ra thì chẳng thấy chàng đâu.

Cũng kể từ hôm ấy, Linh luôn thầm nhớ đến chàng, vẫn ấp ủ trong lòng là được gặp lại chàng trai, cuối cùng cũng đã được gặp lại, chàng vẫn lạnh lùng với đôi mắt đỏ ngầu, vẫn nhìn Linh với ánh mắt không cảm xúc, Linh cũng biết được rằng cả 2 người thuộc 2 thế giới khác nhau, cũng biết được rằng chàng là qủy.........

Đến một ngày chàng trai mở lời, chàng nói rất yêu Linh , cho dù cả 2 có cách biệt rất lớn cũng chẳng sao, cho dù sao này có ra sao đi nữa thì đôi tay vẫn không buông ra, chàng trai hứa hẹn khiến Linh si mê tin tưởng, không một chút nghi ngờ, ngày qua ngày tình yêu Linh dành cho chàng trai mỗi lúc một lớn dần, cả 2 đang có một hạnh phúc đẹp như mơ.

" - Xin lỗi Linh , tất cả những chuyện vừa qua chỉ là lời giả dối, thật sự tôi chỉ lợi dụng Linh để đạt mục đích "

Lời nói ấy khứ một nhát sâu vào trái tim Linh , vậy là bao nhiêu lâu nay chính Linh đã ảo tưởng, vẫn luôn tin tưởng kẻ thù vô điều kiện, từng thành viên của gia tộc , từng người một đã chết dần trong cái bẫy của gia tộc qủy, giờ Linh mới biết được mình là một con cờ.

Hôm nay chàng lại hẹn Linh , kể từ lúc ở cạnh chàng đến giờ Linh cũng chưa một lần được biết tên, mặc dù sự thật rành rành trước mắt mà Linh vẫn muốn tin chàng lần nữa, mọi người trong gia tộc đều không biết sự tồn tại của tình yêu này, Linh xin lỗi mọi người..........

† ĐÊM KINH HOÀNG †

Đêm ấy tôi thấy Song Linh đi ra khỏi phòng, Linh thập thò lén lúc làm tôi thấy lạ, đi theo sau Linh cho đến một ngôi nhà rất cũ kỹ, nó cũng rất ảo diệu, tôi thấy Linh cùng một người con trai, cả 2 người họ ôm lấy nhau và đôi mắt đỏ ngầu ấy hiện lên, ngay lúc ấy tôi mới biết rằng tên đó là người của gia tộc qủy, tôi rất muốn đến cản Linh , rất muốn kéo Linh đi về nhưng tôi không đủ dũng khí, ngồi núp một góc theo dõi họ, do quá xa tôi không nghe gõ họ nói gì.

Chỉ thấy đôi mắt đỏ của hắn nhìn Linh chằm chằm, và " Bùm "

Một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng nổ ấy phát lên từ một nơi khác , không phải là nơi tôi đang đứng hay là chỗ của Linh, trong lòng có chút không yên tôi liền trở về dinh thự của gia tộc , nơi sảnh chính đã bị tàn phá nặng nề, có lẽ do bọn qủy làm, và tiếng nổ lúc nảy là được phát ra từ đây.

Tôi vội vàng chạy vào đống đổ nát ấy, người công chúa đáng kính của gia tộc đang nằm trên sàn, trên cơ thể cô toàn là máu, tôi quỳ xuống cạnh công chúa, cô nói tất cả chuyện này đều do bọn gia tộc qủy làm, cô còn nói thêm là Song Linh là người duy nhất có thể bảo vệ gia tộc.

Tôi thờ người nhìn công chúa chết trong vòng tay mình.........

Sáng hôm sau , Linh mới quay về tôi muốn hỏi lắm nhưng không dám, dù sao Linh cũng là nhị công chúa, mọi thứ dường như đã quá giới hạn, gia tộc sắp sửa trụ không vững được nữa, sau buổi tối ấy tôi thấy Linh trầm hẳn, cô nhìn mọi thứ dần tan biến trong dinh thự thì hối hận, cô đến tìm tôi một người thuộc một phần của gia tộc.

† TÁI SINH - LỜI NGUYỀN †

Chỉ vừa lật sang trang ấy thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Thiên Yết vội đặt cuốn sách vào chỗ cũ rồi núp đi, Song Tử bước vào phòng, cô vội vàng tìm mèo con , nhưng có kêu thế nào cô cũng không thấy, thất vọng vô cùng cô đành đi lên giường , cô lôi điện thoại ra và bấm số gọi cho Song Ngư.........

_________

Cho ý kiến nha......😍😊

Bình chọn cho au luôn nha.....😊😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro