Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc chiến với Vô Phong đã kết thúc, Tuyết Trùng Tử một thân cõng Tuyết Thư đồng đến Nguyệt cung.

"Nguyệt công tử......"

Nguyệt trưởng lão tay đỡ lấy vị Thư đồng trên người Tuyết Trùng Tử

"Nguyệt công tử, cầu xin ngươi, cứu lấy hắn", Tuyết Trùng Tử hốc mắt ửng đỏ, thân y phục trắng như tuyết nay cũng đã bị máu nhuộm thành màu đỏ. Tay Nguyệt trưởng lão lần mò mạch đập. Đây là.......tĩnh mạch đứt đoạn, ngũ tạng hao tổn, đến cả thuốc và kim châm cũng không thể cứu vãn. Vốn định sẽ nói rõ tình trạng cho Tuyết Trùng Tử nhưng lòng bàn tay lại bị cào vào, Nguyệt trưởng lão giật mình thấu hiểu.

" Tuyết Trùng Tử, ta cần tuyết liên trong hồ hàn băng của ngươi."

"Hảo, ta liền đi lấy"

Tuyết Trùng Tử vừa bước đến cửa gian liền bị một luồng thủ pháp đánh hôn mê. Tuyết Thư đồng từ từ mở mắt, bờ môi tái nhợt chậm rãi nâng lên.

"Đa tạ Nguyệt công tử"

Nếu như bình thường, Nguyệt công tử ắt sẽ không đắc thủ, nhưng vì tình trạng này nếu để y biết được chắc chắn tâm sẽ loạn, lại còn đang thụ thương, chỉ có như thế mới tạm thời an ổn chữa trị.

Nguyệt công tử hạ lệnh cho một Hoàng Ngọc thị vệ đến mang Tuyết Trùng Tử đến gian dành cho khách của Nguyệt cung, chính mình mang đi Tuyết Thư đồng vào nơi luyện dược thường ngày.

Tuyết công tử nửa nằm trên giường, tiếp nhận chén dược từ tay Nguyệt trưởng lão.

"Nguyệt công tử, ta còn được bao lâu ?"

"Nếu ta dùng toàn lực để cầm cự mạng của ngươi, nhiều nhất là nửa năm. Chỉ là, cầm cự càng lâu thì khi mất đi sẽ thập phần đau đớn." Nguyệt trưởng lão thành thật trả lời.

"Nửa năm sao, vậy cũng được", Tuyết công tử nuốt xuống ngụm thuốc của Nguyệt trưởng lão, lại nén xuống máu tươi ở cổ trực trào ra ngoài.

" Ngươi không nói cho y sao? "

"Không được, chờ đến năm sau, khi y đã đột phá tầng cuối cùng của Táng Tuyết Tâm Kinh, y sẽ liền quên hết, kể cả ta."

Hai người không trực tiếp nói rõ "Y" là ai, nhưng cả hai đều hiểu rõ hơn ai hết "Y" chính là Tuyết Trùng Tử.

"Chỉ hy vọng Nguyệt công tử có thể giúp ta nói dối với y", Tuyết Thư đồng kính cẩn hành lễ "Mong rằng Nguyệt huynh có thể đáp ứng nhu cầu này của người sắp chết như ta, Tuyết Thư đồng ta vô cùng cảm kích."

Nguyệt trưởng lão nhất thời không biết nên như thế nào, Tuyết Thư đồng và Tuyết Trùng tử rốt cuộc đã ở cái dạng gì, hắn và Hoa công tử đều thấu đến rõ ràng. Bọn họ Hoa, Tuyết, Nguyệt hậu sơn tam đại gia tộc, sinh ra đã có mệnh canh giữ núi sau, Tuyết Trùng Tử lại càng ở núi quanh năm tuyết phủ trắng từ khi vị Thư đồng này còn chưa đến. Nguyệt trưởng lão và Hoa công tử ngẫu nhiên sẽ đến bồi y nấu tuyết pha trà, Tuyết Trùng Tử ngoại trừ luyện công thì là chăm tuyết liên, mãi cho đến một lần Nguyệt lão và Hoa công tử thấy được một cái đuôi nhỏ đi theo y nói nhất quyết sẽ khiến y cười, sẽ cùng y đun trà nấu tuyết, Tuyết Trùng Tử cùng Tuyết cung này mới khó mà có được sự sống.

Bất quá cũng hạp câu châm ngôn "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ đã tường". Tuyết Trùng Tử chính là một cái khó hiểu phong tình, Tuyết công tử xem ánh mắt y nhu giống làn nước trời xuân lại liệt đến giống hỏa, bất quá vị Tuyết cung chủ này quanh năm ánh mắt không đọng xúc cảm, đối với mạch tình cảm này không chút phát hiện.

Tuyết công tử thấy hắn không trả lời nghĩ hắn sẽ không đáp ứng liền muốn xuống giường đi xin.

Nguyệt lão phát hiện ấn hắn xuống giường " Ta đáp ứng", Nguyệt trưởng lão lòng não nề thở dài "Nằm xuống đi, ta châm cứu cho ngươi."

Nguyệt công tử châm cứu xong liền rời phòng, vừa vặn gặp phải một Tuyết Trùng tử nổi giận quay lại.

"Ngươi vậy mà lại đánh lén ta?"

"Đúng", Nguyệt lão hắn thả một từ, rất nhẹ nhàng vuốt vai y, " Ngươi cần phải dưỡng thương, yêu cầu đi nghỉ ngơi."

"Tạm thời tin ngươi", Tuyết Trùng Tử đẩy đoạn đao vào vỏ, cất bước vội vàng muốn vào phòng xem Thư đồng của y.

" Ta vừa châm cứu cho hắn, đã ngủ rồi" Nguyệt công tử chặn lại Tuyết Trùng Tử, vẫn là làm trái lương tâm mà trấn an y "Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng". Thấy Tuyết Trùng Tử vẫn nhíu chặt mày đương nhiên biết y không tin vào lời hắn vừa nói " Nếu không tin, ngươi có thể tự mình đi xem người". Nguyệt trưởng lão nghiêng người nhường đường để y lách qua.

Nhìn y bước vội đến cửa phòng, Nguyệt lão liền phóng nhẹ bước chân y, cẩn thận đẩy cửa phòng tránh đánh thức người nằm trên giường.

Muốn giấu Tuyết Trùng Tử xác thực là một điều không hề dễ dàng. Tình trạng thân thể như thế nào y chỉ cần lần mò mạch tượng đều có thể xem ra. Đây cũng chính là lý do vì sao Tuyết Công tử muốn hắn thay đổi mạch tượng từ một người mạch đập yếu ớt vô lực thành mạnh mẽ hữu lực. Tuy nói là thay đổi mạch tượng nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là công phu bên ngoài, lừa gạt y mà thôi. Việc này Nguyệt trưởng lão cũng đã có nghiên cứu qua, bất đắc dĩ thay đổi được ngờ vực của Tuyết Trùng Tử y.

Tuyết Trùng Tử từ trong đẩy cửa gian bước ra, gương mặt không giống như căng thẳng mới vừa rồi, khóe miệng lại có chút nâng lên, thấy Nguyệt lão đứng ngoài đi ngang qua liền hành lễ .

"Đa tạ"

Nguyệt trưởng lão hạ mí mắt, cuối cùng sự trả giá của lời cảm tạ nhẹ nhõm ấy lại dấy lên bao sự hổ thẹn của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro