Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Duẫn Hạo Vũ tỉnh dậy, mắt còn chưa mở, đã cảm thấy tay chân vô lực, thân thể mệt mỏi. Ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm trắng mỏng làm cả căn phòng sáng rực đến chói mắt, cậu nheo mắt định ngủ tiếp, tay chân bỗng nhiên chạm vào vật gì đó mềm mại, cậu muốn đẩy ra nhưng không được, ngược lại thắt lưng bị ôm lấy, cả người bị khóa trong lồng ngực người kia.

Ôi! Duẫn Hạo Vũ khó khăn hé bên mắt, nhìn thấy một người đàn ông nằm bên cạnh mình, Châu Kha Vũ? Cậu lại nhìn lên, đột nhiên mở to mắt, hoảng sợ ngồi bật dậy. Bởi vì động tác quá lớn, người đàn ông bên cạnh cũng tỉnh dậy, dung giọng mũi mơ mơ hồ hồ nói:

"A? Làm sao vậy?"

Duẫn Hạo Vũ dụi mắt, hoàn toàn tỉnh táo. Cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Hải Tinh cũng giống như mình, chỉ mặc quần trong, há miệng ấp úng:

"Tại sao lại thế này ... Chúng ta ... đêm qua".

Cậu và Lục Hải Tinh nằm trên cùng một cái giường, tư thế thân mật, đáng sợ nhất là đầu cậu trống rỗng, không có một chút ấn tượng nào về chuyện xảy ra tối qua.

Lục Hải Tinh thản nhiên ngồi dậy, lười biếng ngáp một cái:

"Tối hôm qua chúng ta uống hơi nhiều, em không nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Xảy ra chuyện gì?"

Duẫn Hạo Vũ không dám nghĩ sâu, nhưng bốn chữ say rượu loạn tính nổ tung trong đầu khiến cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Khóe miệng Lục Hải Tinh câu lên, lộ ra vẻ tà mị hiếm thấy, anh cố ý trêu chọc:

"Em nói xem, hai ta ngủ cũng ngủ rồi, em không muốn chịu trách nhiệm à?"

Duẫn Hạo Vũ xốc chăn lên nhìn mình rồi lại nhìn chằm chằm Lục Hải Tinh nửa thân trên vẫn trần, phát hiện một dấu hôn cực kỳ nổi bật trên cổ anh.

Cái này...

Cậu với Lục Hải Tinh, sẽ không phải, làm rồi chứ? Làm sao bây giờ!

Thấy Duẫn Hạo Vũ đau khỏ nhìn mình, Lục Hải Tinh mềm lòng, cười tủm tỉm nói:

"Được rồi, đùa em chút thôi, anh chỉ ôm em ngủ một giấc thôi, nhưng mà, em hôn anh thật đó ... em nhìn đi, đây là chứng cớ".

Lục Hải Tinh ngẩng cổ lên chỉ cho Duẫn Hạo Vũ xem, tối hôm qua anh ở trong phòng tắm soi gương một lúc lâu, sau nửa tiếng suy đi tính lại, cuối cùng vẫn chọn làm chính nhân quân tử.

Duẫn Hạo Vũ uống say, miệng vẫn luôn nhắc tên Châu Kha Vũ, cậu ấy ôm anh, hung hăng hôn đến mức để lại dấu vết, cũng bởi vì nhầm anh thành Châu Kha Vũ. Nếu tà niệm trong lòng anh lớn hơn chút, chắc chắn đêm qua sẽ có chuyện, nhưng lòng tự tôn của Lục Hải Tinh không cho phép anh trở thành thế thân cho Châu Kha Vũ.

Nếu có một này, anh và Duẫn Hạo Vũ ở bên nhau, Duẫn Hạo Vũ nhất định phải tỉnh để nhận thức được người ở bên cậu là anh, Lục Hải Tinh.

Duẫn Hạo Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn dấu hôn kia một lần nữa, khuôn mặt đỏ bừng:

"Tối hôm qua, em đã làm cái gì vậy?"

Khóe miệng Lục Hải Tinh xẹt qua mọt tia cười khổ trong nháy mắt rồi biến mất, anh cầm đồng hồ báo thức trên đầu giường nhìn thời gian, phát hiện đã là buổi trưa.

"Lát nữa sẽ cho em xem camera trong phòng khách. Đến lúc đó, đừng giật mình nhé".

Duẫn Hạo Vũ nghĩ, say rượu thôi mà, có gì mà giật mình. Nhưng khi nhìn thấy mình trên băng ghi hình, cậu chỉ muốn đập đầu vào tường, chết quách đi cho rồi.

Trong video, Duẫn Hạo Vũ nghiêng ngã lảo đảo, đi hai bước ngã một cái, Lục Hải Tinh có vẻ đỡ hơn, nhưng bước chân vẫn hơi phiêu phiêu, đi đến dìu cậu, kết quả cả hai cùng ngã luôn.

Duẫn Hạo Vũ ngồi trên mặt đất, ôm chân ghế bắt đầu mắng chửi, trong miệng tất cả đều là Châu Kha Vũ. Hiển nhiên đã coi cái ghế thành Châu Kha Vũ luôn rồi, sau khi đứng lên thì lại xem cái bàn thành người ta đá mấy phát. Tiếp theo càng đặc sắc hơn, lấy dép lê làm điện thoại di động, áp bên tai muốn gọi điện cho Châu Kha Vũ, mắng hắn là đồ khốn, còn nói anh mà không tới đón tôi, tôi sẽ tuyệt giao. Còn điện thoại di động của chính mình đã tắt máy từ lâu trơ trọi kẹt ở dưới đệm ghế sô pha.

Một lúc sau, Duẫn Hạo Vũ ôm Lục Hải Tinh khóc lóc kể lể nói cậu thích Châu Kha Vũ đến bao nhiêu mà Châu Kha Vũ thì khốn nạn đến mức nào.

"Trời ạ, em muốn chết! Cho em đi chết đi!" Duẫn Hạo Vũ che mặt vùi vào đầu gối, hung hăng vỗ đùi, mới chấp nhận sự thật đay không phải mơ, cái kẻ đáng xấu hổ kia thực sự là mình.

Lục Hải Tinh không muốn nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua Duẫn Hạo Vũ phát điên mà chính anh cũng muốn điên theo Duẫn Hạo Vũ. Hóa ra Duẫn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ đã phát triển đến mức này, anh giống như kẻ thứ ba người đột nhiên chen vào giữa bọn họ.

Nếu anh có thể sớm hiểu rõ, vào cái năm mười tám tuổi ấy thổ lộ với Duẫn Hạo Vũ, liệu, mọi chuyện có khác đi không? Lục Hải Tinh bình ổn tâm tình và mỉm cười:

"Được rồi, anh sẽ giữ bí mật cho em, đừng lo".

Duẫn Hạo Vũ đương nhiên tin tưởng Lục Hải Tinh, cậu chỉ là vẫn chưa chấp nhận được chuyện đêm qua bản thân không kiềm chế được, muốn tìm cái gì đó đập chết chính mình.

Xem xong video hai người ngồi trên sô pha, đột nhiên im lặng. Một người thì quá xấu hổ không biết nói gì, người còn lại vẫn đắm chìm trong suy nghĩ muốn tìm được đáp án chính xác cho câu hỏi của bản thân. Vài phút sau, Lục Hải Tinh giả bộ bâng quơ hỏi:

"Patrick, em thích Châu Kha Vũ từ khi nào." Anh muốn xác định có phải do bản thân do dự, cho nên mới đánh mất cơ hội?

Duẫn Hạo Vũ sững sờ trong giây lát, chuyện giữa cậu và Châu Kha Vũ đã hoàn toàn bị phơi bày trước mặt Lục Hải Tinh, giấu diếm cũng không có tác dụng gì.

Có người biết cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có một người để cậu than phiền.

"Ừm, nói ra có thể anh sẽ thấy buồn cười, em lần đầu tiên đến Trung Quốc, ở sân bay, nhìn thấy quảng cáo của Châu Kha Vũ, a, nói thể nói nhỉ." Cậu tự giễu mỉm cười, ánh mắt hơi mơ màng, như thể trở lại mùa hè năm đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Châu Kha Vũ:

"Anh có tin nhất kiến chung tình không?"

Như từng đợt sóng thần quét qua mọi ngách ngách trong đầu, đợi khi sóng yên biển lặng, chỉ còn lại trống rỗng vô hạn, Lục Hải Tinh không ngờ đáp án lại là thế này. Anh nhớ đến bài hát chủ đề trong một album của mình tên là "Yêu không có lý do". Anh đã hát nó không biết bao nhiêu lần. Bây giờ nghĩ lại bài hát đó đặc biệt phù hợp với mình. Không phải anh bỏ lỡ mà ông trời đã định sẵn, yêu hay không yêu, làm gì có lý do.

Lục Hải Tinh nheo mắt, trong lòng đau đến dời sông lấp biển, vẫn cố chấp ôm chút hy vọng hỏi:

"Vậy bây giờ hai người, là một cặp sao?"

Duẫn Hạo Vũ trầm mặc hồi lâu, nhếch khóe miệng cười khổ.

Trong mắt Lục Hải Tinh lóe lên chút anh sáng, anh nói:

"Nếu anh ta không yêu em, em có còn muốn ở bên anh ta không?"

Im lặng một lát, Duẫn Hạo Vũ nói:

"Đã không yêu sao phải ở bên nhau, em không thể chịu được việc anh ấy không yêu em".

Có lẽ giữa bọn họ vốn dĩ không có thứ gọi là tình yêu. Châu Kha Vũ đối xử với cậu rất dịu dàng, thậm chí có lúc còn vô cùng cưng chiều, nhưng đều bởi vì hắn vốn đã vậy, đối với ai cũng như nhau, hắn dỗ dành cậu, cưng chiều cậu chỉ vì cậu đáp ứng nhu cầu của hắn trên giường. Trong lòng Châu Kha Vũ, Tần Thiên quan trọng hơn, sự nghiệp của hắn quan trọng hơn, hơn một năm nay cậu đã nhìn đủ rồi.

"Có lẽ, chấp niệm của em đối với anh ấy chỉ là tuổi trẻ si cuồng, thích một người, nên muốn có được, không thích, cũng là một loại bù đắp cho những hối tiếc của chính mình thôi".

Duẫn Hạo Vũ lẩm bẩm tự an ủi, không phát hiện ánh mắt ảm đảm của Lục Hải Tinh.

Những lời kia tựa như dao găm đâm vào trái tim Lục Hải Tinh, đau đớn. Cho nên, chấp nhất của anh đối với Duẫn Hạo Vũ, cũng bởi vì tiếc nuối sao? Đáy lòng bỗng chốc trở nên rối loạn.

Người đại diện của Lục Hải Tinh gọi điện nói anh buổi chiều đến công ty, vừa lúc Duẫn Hạo Vũ cũng muốn về nhà.

Trước khi ra ngoài, cậu cầm điện thoại, nhưng không khởi động, cậu hiện tại cảm thấy rất khó chịu.

Lục Hải Tinh đã đưa Duẫn Hạo Vũ về nhà, rồi mới lái xe đến công ty.

Duẫn Hạo Vũ kéo vali, còn xách một cái túi lớn, nhấn mã khóa, cửa mở, cậu kéo chiếc vali vào nhà, sau đó nhấc chân đá cho cửa đóng lại, một loạt hành động cực kỳ lưu loát.

"Patrick, về rồi à?"

Là giọng của quản lý, Duẫn Hạo Vũ tùy ý dạ một tiếng, mật mã nhà cậu quản lý cũng biết. Nhưng ngẩng đầu nhìn kỹ lại, trên ghế sô pha còn có một người. Khác xa với dáng vẻ thường ngày, giờ phút này, người kia tuấn lãng, bá đạo, khí chất mạnh mẽ như hàn băng, khiến nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống.

Người đại diện đứng dậy, nhìn anh đế vẫn ngồi trên ghế sô pha không nói chuyện, mỉm cười nói với Duẫn Hạo Vũ:

"Điện thoại sao lại tắt máy thế, không biết bọn anh sẽ gọi sao? Quay lại cũng không nói với anh mà chạy đi đâu vậy? Ảnh đế đợi em cả nửa ngày rồi".

Thực ra anh còn muốn nói, hơn nửa đêm, ảnh đế đại nhân điên cuồng gọi điện, gọi đến nỗi anh sợ đến mềm cả chân, lấy được mật mã mở cửa mới chịu tha. Sáng nay, mi mắt phải nháy liên tục, anh không yên tâm nên trực tiếp chạy đến xem, vừa vào cửa đã thấy ảnh đế đại nhân ngồi trên sô pha, vẻ mặt vật sống chớ đến gần, anh cũng không dám nhiều lời.

"Điện thoại hết pin, không để ý".

Duẫn Hạo Vũ không sợ Châu Kha Vũ kéo hành lý vào phòng ngủ, vừa vào liền nghe thấy tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng cửa bị khóa.

Người đại diện đứng ngồi không yên nhưng cảm thấy bản thân ở lại cũng không có tác dụng gì, nghĩ xong liền lặng lẽ chuồn đi, dù sao cũng không thể quản chuyện giữa hai người họ.

"Tối qua ở nhà Lục Hải Tinh?" Giọng điệu lạnh lùng.

Duẫn Hạo Vũ thản nhiên ừ một tiếng, mở vali lấy quần áo đã thay để lên giường.

Cánh tay bị kéo lại, Duẫn Hạo Vũ vốn đang cáu kỉnh vùng vẫy muốn tránh thoát nhưng không được, hai mắt Châu Kha Vũ hơi hơi đỏ lên, có vẻ như ngủ không ngon.

"Anh muốn gì?" Duẫn Hạo Vũ giãy giụa vài cái, Châu Kha Vũ nắm chặt cánh tay cậu, không nhúc nhích, không lên tiếng, trừng mắt nhìn Duẫn Hạo Vũ, như thể hắn chịu uất ức vô cùng lớn.

"Phiền chết mất, rốt cuộc anh muốn gì!"

Đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo Vũ lớn tiếng với Châu Kha Vũ như vậy, trước đây cho dù cậu tức giận, cũng không nghiêm trọng giống như bây giờ, như muốn ăn thịt Châu Kha Vũ.

Cuối cùng vẫn là Châu Kha Vũ thỏa hiệp, nhưng hơi thở của hắn ngày càng gấp, phải hít thở mấy hơi mới ổn định lại, nhẹ giọng hỏi:

"Tại sao không trả lời tin nhắn của anh, tại sao lại tắt máy?"

Hắn nghĩ đến Duẫn Hạo Vũ và Lục Hải Tinh ở bên nhau cả đêm, trong lòng không khống chế được cảm giác khủng hoảng.

Lúc hắn ra khỏi bệnh viện đã là nửa đêm, cùng ở trong giới, muốn tìm địa chỉ Lục Hải Tinh không khó, nhưng căn hộ của Lục Hải Tinh nằm ở tiểu khu cao cấp, không có người dẫn, hắn không có cách nào vào được.

Châu Kha Vũ cả một đêm bất luận ngồi hay nằm đều không rời ghế sô pha, cũng không ngủ, một mực đợi người.

"Sao lại không trở về? Tại sao không trả lại tin nhắn, đối với em, anh là gì!"

Cơn tức tích tụ cả một ngày bị một câu nói chọc thủng, hai người lời qua tiếng lại như thể thi xem giọng ai lớn hơn. "Em nói cho rõ đi! Trong lòng em, anh là gì!"

"Trong lòng anh, tôi là ai, thì anh chính là như vậy!"

"Con mẹ nó anh coi em là người anh thích! Em thì sao! Tin nhắn không trả lời, tắt máy, qua đêm ở nhà người khác, em xem anh là cái gì! "

"Thích? Tần Thiên có kêu một tiếng sư ca liền câu được hồn phách anh đi, thích tôi? Anh mẹ nó thích Tần Thiên thì có! "

Châu Kha Vũ giận dữ đi đi lại lại trong phòng, Duẫn Hạo Vũ như con sói nhỏ, ánh mắt hung dữ nhìn theo Châu Kha Vũ.

"Anh đã nói rất nhiều lần. Anh với Tần Thiên là bạn bè! Chỉ là bạn bè! Em lần nào cũng nhắc đến chuyện này, rõ ràng là kiếm cớ. Em con mẹ nó coi anh là bạn giường đúng không? Em mẹ nó chỉ coi anh là bạn giường!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro