Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Thiên theo Châu Kha Vũ về nhà, nhưng Châu Kha Vũ không để cậu ta xuống xe, mà để trợ lý lấy hành lý đi sau đó lái xe đưa Tần Thiên về. Trợ lý trước đó đã đặt thuốc bổ để đầy ghế phía sau. Đến nhà Tần đạo, Tần Thiên chào ba mẹ sau đó đi cất hành lý, thực ra phần lớn thời gian cậu cũng không ở nhà.

" Kha Vũ, Tần Thiên không làm phiền con chứ."

" Không có, cậu ấy rất nghe lời ạ."

Tần đạo cười ha hả nói:

" Con đừng nói giúp nó, thói xấu của nó ta còn không hiểu sao."

Tần phu nhân cùng dì giúp việc trong bếp làm cơm tối, Tần Thiên tắm rửa xong mới ra ngoài. Cậu ta xuống lầu vừa lúc nghe được Châu Kha Vũ nhắc tên Duẫn Hạo Vũ, nhất thời hiếu kì, trốn ở đầu cầu thang nghe lén.

" Em ấy, trước kia có đóng một bộ phim ở Thái Lan, nhưng ước mơ của em ấy đặt tại sân khấu, từ bỏ sự nghiệp diễn xuất ở Thái, một mình đến đây tham gia chương trình tuyển tú. Tính cách tốt, chỉ là có chút bướng bỉnh, mạnh miệng mềm lòng."

Ngay sau đó là tiếng cười của Tần đạo, Tần Thiên nhíu mày, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.

Sư ca chưa bao giờ đề cập đến người khác trước mặt ba, xem ra hắn rất có hảo cảm với Duẫn Hạo Vũ.

" Ai, chuyện của người trẻ tuổi các con, cứ làm theo ý mình đi. Nhưng tình cảm trong giới này vốn không dài lâu, huống chi còn là đồng tính, con thấy bản thân có thể nắm chắc sao?"

Tần Thiên nhíu mày càng sâu, sao còn nói chuyện tình cảm gì ở đây?

" Con muốn trân trọng em ấy, yêu em ấy, nếu có một ngày, em ấy không muốn ở bên con nữa vậy con... Ai, thật không tưởng tượng nổi lúc ấy con sẽ làm gì. Con của hiện tại không có cách nào dễ dàng buông tay em ấy."

Tần Thiên có ngu ngốc cỡ nào lúc này cũng nghe hiểu rồi. Sư ca với Duẫn Hạo Vũ? Không thể nào, cậu ta một chút cũng không nhìn ra. Nhưng mà sư ca gần đây, thực sự đặc biệt tốt với Duẫn Hạo Vũ, thế nhưng đó cũng là chuyện của một hai ngày gần đây thôi mà.

" Kha Vũ, ta thấy con thực sự lún sâu rồi, đứa trẻ kia, ta chưa nhìn kỹ, hôm nào mang đến đây cho ta nhìn một chút. Dù ta không phải cha ruột con, nhưng vẫn luôn xem con là con trai, ta thay con trấn thủ."

Tần Thiên sắp hít thở không thông, người họ nói đến là Duẫn Hạo Vũ?

" Tần thúc, con cũng xem người là cha, lúc trước người nói có người thích nhất định phải cho người biết. Cho nên con nói cho người chuyện này đầu tiên, người cũng sẽ là trưởng bối đầu tiên Patrick gặp. Người chọn ngày đi, con dẫn em ấy tới."

" Không được!" Tần Thiên đầu óc trông rỗng, máy móc lặp lại hai chữ này, phẫn nộ hỏi:

" Anh thích Patrick? Chuyện khi nào?"

Tần đạo trừng mắt Tần Thiên, trách mắng:

" Con phát điên cái gì?"

Thanh âm Tần Thiên nức nở, nói:

" Ai phát điên? Anh ấy với Patrick mới quen bao lâu, con sợ anh ấy bị lừa thôi."

Châu Kha Vũ nghiêm túc, kiên nhẫn giải thích:

" Bọn anh bên nhau hơn một năm, nói chính xác, anh thích em ấy hai năm. Chỉ là gần đây mới chính thức xác định quan hệ."

Tần Thiên trừng lớn hai mắt, hai năm này, cậu ta nhìn Châu Kha Vũ đối xử tốt với mình, nhưng nếu không phải do cảm tình, vậy tất cả đều là vì báo đáp ân tình của ba. Lòng tự trọng của Tần Thiên như rơi xuống đáy vực sâu, cậu tức giận gào lên:

" Anh là đồ lừa đảo! Hai người đều là đồ lừa đảo!"

Sau đó quay lưng chạy lên lầu.

Tần phu nhân nghe tiếng con trai, đi ra hỏi, Tần đạo thở dài:

" Kha Vũ yêu đương không nói cho nó biết, người kia cùng tham gia chương trình với hai đứa nó, nó cảm thấy bị lừa. Ai, thằng nhóc này, đều bị chúng ta chiều hư, chuyện có bao lớn, nó kìa, lòng dạ hẹp hòi, làm như trời gập không bằng."

Tần phu nhân nghe xong, ẩn ý nhìn Châu Kha Vũ một cái, nói:

" Kha Vũ, làm phiền con an ủi nó chút, thằng bé này ấy mà, không biết suy nghĩ."

Tần phu nhân thở dài trong lòng, bà rất hi vọng Kha Vũ thích con trai mình, đáng tiếc, Nhưng mà, con bà thích nam hay nữ bà cũng không làm rõ được. Hồi tiểu học theo tuổi bé gái nhà người ta, còn nói muốn cưới bạn gái xinh nhất lớp, lên cai trung còn nói soái ca trong lớp không nhiều, quá chán. Mỗi lần hỏi Tần Thiên thích người thế nào, cậu đều nói không biết.

Tần Thiên ở trong phòng ném đò, Châu Kha Vũ đẩy cửa bước vào, tiện tay đóng cửa lại, dựa cửa đứng đấy. Tần Thiên tức giận ngồi trên giường, mắt đỏ bừng, giống như bản thân chịu ủy khuất lớn lắm. Im lặng một lát, Châu Kha Vũ lên tiếng:

" Tần Thiên, em nói cho anh biết lý do em không thể chấp nhận chuyện này?"

Tần Thiên cứng cổ đáp:

" Em..em"

Cậu ta không nói được nguyên nhân cụ thể, chính là cảm thấy bản thân như đồ ngốc vậy.

" Không chấp nhận chuyện anh yêu đương?"

Tần Thiên hé miệng không nói, đầu óc cậu đang rất loạn.

" Không thích anh đối xử tốt với người khác?"

Mắt Tần Thiên sáng lên, nhưng cậu cúi đầu không dám cho Châu Kha Vũ nhìn thấy, cậu sợ Châu Kha Vũ biết tất cả, càng sợ Châu Kha Vũ biết rõ trong lòng cậu ta tính toán cái gì nhưng vẫn đồng ý phối hợp, như vậy cậu ta chẳng phải sẽ cực kỳ mất mặt.

Châu Kha Vũ sờ túi, phát hiện không cầm theo thuốc lá, thở hắt ra:

"Tần Thiên, em không còn là trẻ con nữa, nên học cách chấp nhận mưa gió trong thế giới của người trưởng thành. Anh cũng như vậy, còn cả Patrick. Em ấy còn nhỏ hơn em, xa quê hương một mình nỗ lực, anh nghĩ, tổn thương ủy khuất em ấy phải chịu đựng không ít chút nào, nhưng em ấy vẫn chậm rãi trưởng thành, còn em thì sao? Em không thể sống ở thế giới bản thân được thiên vị mãi được. Ngoài cha mẹ, không ai có nghĩa vụ yêu thương em, nếu em muốn được yêu thương, phải học cách trao đi yêu thương. Em muốn nhiều người nhìn nhận mình, cố gắng chưa đủ, em phải để mọi người thấy tiến bộ của em kìa."

Tần Thiên nâng mắt, hốc mắt đong đầy nước mắt nhưng cậu không muốn không khóc, như thế bản thân trông càng vô dụng.

Châu Kha Vũ dùng phương thức uyển chuyển nhất vạch ra khuyết điểm của cậu, là đã bận tâm mặt mũi cậu. Tần Thiên hiểu rõ điểm ấy, cậu ta chỉ không cách nào tiếp thu việc bản thân mất đi một bờ vai đáng tin cậy.

" Sư ca, em hiểu, nhưng em muốn biết, anh vì sao yêu cậu ta, nếu em cố gắng tiến bộ, anh sẽ yêu em chứ?"

Châu Kha Vũ cười cười, cực kỳ bất đắt dĩ, hắn nghiêm túc nhìn Tần Thiên:

" Vậy em yêu anh sao?"

" Em..."

Tần Thiên tránh né ánh mắt sắc bén của Châu Kha Vũ, âm thanh không tự chủ được có chút chột dạ:

" Em có thể yêu anh."

" Tần Thiên, em hiểu thế nào là yêu sao?"

" Là đối với một người thật tốt, trước kia em luôn nghĩ anh yêu em."

Cậu ôm một tia ảo tưởng, có lẽ Châu Kha Vũ chỉ đang bị Duẫn Hạo Vũ làm mờ mắt thôi.

Châu Kha Vũ nhìn thấu Tần Thiên, hắn biết cho dù giải thích thế nào, Tần Thiên cũng sẽ không hiểu, chỉ có thể lấy đọc trị độc để cậu chặt đứt tạp niệm, còn lại để thời gian cùng trải nghiệm sau này từ từ thay đổi cậu đi.

" Cha mẹ đối tốt với con cái là độc nhất vô vị, đấy là tình yêu sao? Tình cảm anh chị em, đó là tình yêu sao? Bạn bè giúp đỡ nhau khi hoạn nạn, đó cũng là tình yêu? Tần Thiên, anh luôn xem em là em trai cho nên đối tốt với em. Trong lòng anh, em quan trọng hơn rất người người, nhưng đấy càng không phải tình yêu. Anh tốt với em vì muốn em tốt hơn, nhưng anh tốt với Patrick, là bởi vì anh yêu em ấy. Không chỉ muốn em ấy trở nên tốt đẹp, anh còn muốn nhiều hơn, muốn hôn em ấy, muốn cùng em ấy ngủ, muốn chăm sóc em ấy cả đời. Em ấy cười với người khác, anh sẽ ghen tị thậm chí muốn trói em ấy bên cạnh, hận không thể mỗi phút mỗi giây đều ở bên em ấy. Anh có thể vì em ấy làm tất cả, cho dù liều mạng. Đây là điểm khác nhau giữa người yêu và em trai. Nói cách khác, em trước kia có từng nghĩ cùng anh làm những điều này không?"

Châu Kha Vũ thản nhiên nhìn Tần Thiên, chắc chắn nói:

" Em không, đúng chứ? Bởi vì em yêu bản thân mình hơn, em hưởng thụ cảm giác được anh nhường nhịn, sau đó thành thói quen. Kỳ thật, em không yêu anh, em chỉ sợ hãi anh thu lại phần thiên vị anh dành cho em."

Tần Thiên không nháy mắt nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ, đáy lòng như có một trận gió lạnh thổi dọc gân cốt, khiến cậu ta tỉnh táo lại.

" Tần Thiên, anh chân thành nói lại một lần, em là em trai anh, anh sẽ luôn đối tốt với em, nhưng mà chỉ dừng lại ở việc quan tâm người thân, sẽ không vượt quá giới hạn này." Nói đến đây đột nhiên Châu Kha Vũ mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng:

" Anh có người yêu rồi, em cũng nên suy nghĩ cho anh chứ, anh không muốn vì em mà ngày nào cũng phải quỳ ván giặt đâu."

Tần Thiên mơ hồ, nháy mắt:

" Cậu ấy không thích em à? Bảo sao hôm qua anh cự tuyệt em suốt."

Châu Kha Vũ đau đầu, nói chuyện với Tần Thiên quá lãng phí tế bào não.

" Em ấy không phải không thích em, chờ em có người yêu sẽ hiểu."

Sắc mặt Tần Thiên dần trở lại bình thường, mặc dù cậu ta tạm thời chưa hoàn toàn tiêu hóa hết lời Châu Kha Vũ nói, nhưng cậu đâu có cách nào ép Châu Kha Vũ yêu mình. Tần Thiên hỏi:

" Vậy hai người sẽ công khai chứ?"

" Để em ấy quyết định, anh lúc nào cũng được."

Tâm tình Tần Thiên lần nữa trở nên u ám, cậu đột nhiên muốn có người đối với cậu như vậy. Vẫn không cam lòng, Tần Thiên giãy dũa lần cuối:

" Sư ca, anh không cân nhắc em thật hả?"

Châu Kha Vũ nghĩ, nếu đổi lại người đứng đây hôm nay là Duẫn Hạo Vũ, nhất định sẽ nói: " Không yêu thì dẹp đi, ông đây không thèm, ngoài kia nhiều đàn ông tốt như vậy, anh đừng có mà hối hận."

Hắn nghĩ đến đây không nhịn được nhếch miệng cười.

Tần Thiên thở phì phì nói:

" Không cân nhắc thì thôi, anh còn cười nhạo em."

Châu Kha Vũ vội nói:

" Anh đột nhiên nghĩ tới Patrick, không phải cười em."

" Anh!"

Tần Thiên nghiến răng nghiên lợi lườm Châu Kha Vũ. Bổ dao, xuyên tim , đau.

Ăn cơm tối xong, từ Tần gia ra, Châu Kha Vũ lập tức gọi điện cho Duẫn Hạo Vũ, sau ba hồi chuông bên kia mới nhắc máy.

" Bảo bối, đang làm gì sau lưng anh đấy?"

" Không nói cho anh biết."

Châu Kha Vũ nghe được tiếng người đại diện của Duẫn Hạo Vũ ở đầu bên kia hô lên:

" Ảnh đế đại đại, chúng tôi đang ăn tôm, chỉ có hai chúng tôi thôi, ở nhà Patrick, ngài đừng hiểu nhầm, tôi giữ cậu ấy rồi, không thả ra đường đâu."

Người đại diện sợ Châu ảnh đế lại nói mấy câu buồn nôn lắm.

" A, muộn thế này còn ăn?"

" Châu Kha Vũ, anh còn muốn quản em ăn lúc nào. Không phải anh cũng đến nhà người ta ăn ngon rồi à?"

Người đại diện nhìn Duẫn Hạo Vũ được sủng mà kiêu chỉ hận rèn sắt không thành thép thở dài, dám nói đến mức này sao không chủ động kéo thêm tý tài nguyên chứ?

Châu Kha Vũ ha ha cười, giọng nói truyền qua chỉ toàn là cưng chiều:

" Nhưng anh còn chưa nó, muốn ăn bảo bảo... A... bảo bối!"

Người đại diện tức thì bị nghẹn, mãnh liệt ho khan.

" Châu Kha Vũ, anh có cần mặt mũi không hả?"

" Anh có nói gì đâu, muốn ăn bao bao là sai sao? Đói quá đi. Ngoãn ngoãn ngồi ở nhà đợi, anh đến ngay."

Người đại diện ho xong, lập tức nói:

" Tôi bây giờ về ngay."

" Không cần, tôi đón Parick đến nhà mình."

Châu Kha Vũ vừa nghĩ đến có người biết mật mã nhà Patrick, lúc nào cũng có thể chạy đến quấy rầy chuyện tốt của bọn hắn, da đầu liền tê dại.

Ánh trăng trên cao, toà nhà chọc trời óng ánh, ánh đèn từ vạn nhà biến thành từng đốm sao phản chiếu trong dòng xe cộ tấp nập. Chiếc xe lái nhanh về phía trước, hướng về nơi trái tim ôm ấp, linh hồn thuộc về, nơi có cái gọi là nhà, ấm áp quen thuộc.

Trong xe vang lên tiếng nhạc, là ca khúc mới: Đừng gọi anh là Da Vinci, câu chuyện không cần quá ngọt ngào. Ăn ngủ rồi chơi game, em là con mèo nhỏ của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro