Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Hải Tinh cùng Duẫn Hạo Vũ dường như chưa nói với nhau lời nào. Ngô Vũ Hằng thấy vậy, hỏi:

"Hai người có thường xuyên gặp mặt không?"

Duẫn Hạo Vũ lắc đầu, Lục Hải Tinh ôm vai cậu, cười nói:

"Nhưng mà chúng ta luôn giữ liên lạc trên Wechat, có đôi khi còn nói chuyện đến tận nửa đêm".

Tổ quay phim nhanh nhạy bắt được động tác thân mật của hai người, còn cả câu nói cuối cùng kia.

Tần Thiên là fan của Lục Hải Tinh, muốn lôi kéo làm quen, cậu ta tiến đến nói:

"Tôi cùng sư ca cũng như vậy, không bao giờ hết chuyện để nói cả".

Mấy người đồng loạt quay sang nhìn Châu Kha Vũ, Tần Thiên không để ý. Châu Kha Vũ lại cười giải thích:

"Phần lớn thời điểm đều là giảng diễn cho cậu ấy".

Ngô Vũ Hằng cẩn thận phát hiện, khi Châu Kha Vũ nói lời này ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Duẫn Hạo Vũ.

Lục Hải Tinh cười:

"Cảm tình của hai người thật tốt".

Tần Thiên nhanh chóng đáp lời:

"Đúng vậy. Sư ca đối với tôi rất tốt".

Cậu ta từ trước đến nay luôn đắc ý về chuyện ảnh đế quan tâm ưu ái mình.

Đạo diễn Áo:

Cái này còn cần edit à? Còn cần cố ý cắt nối biên tập nữa sao? Vũ Thiên cp tự kéo cửa tủ, không thú vị gì hết. Hắn phải khai thác thêm vài tình tiết mới mẻ kích thích hơn nữa mới được.

Buổi gặp mặt kết thúc, mọi người đều lục tục tự trở về nghỉ ngơi, ngày hôm sau sẽ khởi hành đến trạm đầu tiên, làng chài trên hải đảo thành phố W.

Duẫn Hạo Vũ vừa bước ra từ nhà vệ sinh đi ra đã bị Châu Kha Vũ chặn lại, xem ra người này là chạy theo cậu lại đây a.

"Làm gì đây! Lén lén lút lút, đừng làm tôi muốn mắng người".

Duẫn Hạp Vũ kéo góc áo bị tuột ra, cúi đầu sửa sang lại, không thèm nhìn người trước mặt.

Châu Kha Vũ tự thấy bản thân tương đối dễ ở chung, nhưng đứng trước Duẫn Hạo Vũ, hắn luôn dễ dàng không nhịn được mà nổi nóng.

Tận lực hạ giọng, Châu Kha Vũ nhẫn nại hỏi:

"Sao lại trốn tránh tôi?"

Duẫn Hạo Vũ lúc này mới giương mắt, khó hiểu nói:

"Tôi trốn anh lúc nào?"

"Mới vừa rồi ở trường quay, chỉ cần tôi đến bên cạnh cậu, cậu liền trốn, y như trên người tôi mọc thêm mấy cái gai vậy".

Châu Kha Vũ càng nói càng giận thậm chí còn có chút ủy khuất.

(Bảo bảo tổn thưn mà bảo bảo khum có lói)

"A, ăn đau một lần rồi phải học khôn chứ, không muốn bị fan của các người mắng chết đó, không được hả?"

Châu Kha Vũ cảm thấy mấy lời này có chút không đúng nhưng lại không có cách nào phản bác. Hắn vô thức mím môi, ngữ khí cũng dịu đi:

"Tôi cũng không có ý xào cp với cậu ấy".

"Được rồi, mấy lời này không cần nói với tôi, anh có thể chạy tới quay cái loại chương trình này còn cần người khác xào hộ sao?"

Duẫn Hạo Vũ châm chọc:

"Đã thích như vậy thì trực tiếp thổ lộ là được rồi, âm thầm chơi trò tiểu tình thú gì chứ."

"Thích cái gì, tôi xem cậu ấy là em trai, đừng nói nhảm".

Duẫn Hạo Vũ cười lạnh, không chút nào keo kiệt cho người đối diện một cái bạch nhãn:

"Ca ca đệ đệ các người tình thâm như biển, người ngoài như tôi sao dám nói cái gì, còn chuyện khác không? Tôi phải đi rồi".

Duẫn Hạo Vũ xoay người lại bị Châu Kha Vũ ôm lấy, hắn đè lại lửa giận, cố gắng ôn nhu nói:

"Quy tắc chương trình, mười người chia thành năm đội, cậu cùng tôi một đội đi".

Duẫn Hạo Vũ cảm thấy vô cùng buồn cười, cậu cao thấp đánh giá một phen, loại ánh mắt nghi ngờ này Châu Kha Vũ cực kỳ không thích nhưng lại không làm gì được.

"Thực có lỗi, Vũ ca, tôi không muốn bị mắng là chia rẽ cp Vũ Thiên, tôi cũng có cp của tôi nha, Lục Hải Tinh không tốt sao hả?"

"Cậu,"

Châu Kha Vũ chỉ có thể một lần nữa đem cơn giận ép xuống, tiếp tục nói:

"Được rồi, nếu chúng ta không cùng đội, cậu cũng đừng tránh mặt tôi nữa, được không?"

Duẫn Hạo Vũ thản nhiên nhún vai:

"Xem tâm trạng, chẳng may ngài lại biểu hiện ra bộ dạng phiền muộn muốn cách xa tôi ngàn dặm, tôi liền thảm rồi, sẽ bị mắng là phá hoại tình cảm của đôi tình nhân nhỏ".

Châu Kha Vũ nắm chặt nắm đấm, khắc chế xúc động, cực lực nhẫn nại giải thích:

"Cậu vẫn còn mang thù, lần đó tôi sợ tiếp xúc nhiều sẽ lộ sơ hở, đã giải thích qua..."

"A, vậy lần này thì không sợ lộ sơ hở?"

Duẫn Hạo Vũ không nhàn rỗi cùng hắn dây dưa, nhớ tới chuyện lần đó cũng đủ khiến cậu buồn nôn. Cậu nhướn mi, lạnh nhạt nói:

"Châu Kha Vũ, nếu thật sự thích Tần Thiên thì cứ thích, hai chúng ta lúc nào cũng có thể chấm dứt, anh không cần giải thích với một cái bạn giường, cũng đừng cùng tôi một chỗ để làm làm chắn. Chỉ cần Tần Thiên không bị mắng liền không sao có phải không? Nhưng Châu Kha Vũ, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp các người".

Duẫn Hạo Vũ tiêu sái bước đi, không cho hắn cơ hội mở miệng. Châu Kha Vũ đứng ở cầu thang, sờ túi phát hiện không mang thuốc lá, phiền muộn cào cào tóc, cũng mặc kệ bẩn hay không, trực tiếp ngồi xuống.

Hắn muốn nói, kỳ thực lần này hay thậm chí trước đó, tham gia chương trình đều là vì Duẫn Hạo Vũ, nhưng hắn nói không nên lời. Con thỏ nhỏ tạc mao kia lúc nào cũng treo trên miệng hai chữ bạn giường, hắn sợ hiểu nhầm rồi tự mình đa tình.

Châu Kha Vũ lại tự hỏi, chính hắn hẳn là thích Duẫn Hạo Vũ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở thích mà thôi. Người hắn ngủ qua, có chút dục vọng chiếm hữu là bình thường đi, cho nên hắn mới không quen nhìn Lục Hải Tinh cùng Duẫn Hạo Vũ ở chung một chỗ.

Ở nước ngoài quay phim, hai tháng không gặp, muốn cậu ấy, cũng rất bình thường, nhu cầu sinh lý của nam nhân mới khiến hắn sinh ra cảm giác quyến luyến đối với bạn giường hợp ý này.

Mà càng ngày càng thích ở cùng Duẫn Hạo Vũ là bởi vì Duẫn Hạo Vũ ở trên giường làm hắn thực vừa lòng.

Nghĩ thông suốt hết thảy, Châu Kha Vũ đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, bước ra ngoài.

(Oke, chị bị thuyết phục rồi nhá :)))

Ngày hôm sau, mọi người đến sân bay từ sớm, vì phòng ngừa fan đến đón, nên công tác bảo mật thông tin lịch trình làm rất tốt.

Châu Kha Vũ tâm trạng không được tốt, Tần Thiên lại ở bên tai hắn nói không ngừng, Duẫn Hạo Vũ còn cùng Lục Hải Tinh châu đầu ghé tai rất là thân mật.

Đặc sắc của làng chài này là phòng hải tảo, đông ấm hạ mát, mặc dù vậy, giữa các phòng vẫn có chút khoảng cách.

Quy tắc chia phòng rất đơn giản, rút thăm, ngôn ngoại chi ý, nhìn duyên phận.

Mà cái duyên phận chết tiệt này khiến cho Duẫn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ rút trúng cùng một gian phòng.

Duẫn Hạo Vũ cảm thấy nhức đầu, cậu nhìn về phía Châu Kha Vũ, người kia né tránh ánh mắt cậu cúi đầu, hé miệng cười nhẹ.

Tần Thiên và Lục Hải Tinh cùng một phòng, đối với việc này hắn rất vui vẻ.

Ngô Vũ Hằng cùng Lâm Mặc, Cam Vọng Tinh cùng Tỉnh Lung, Mika cùng với Trướng Gia Nguyên, cứ như vậy hai người một đội, thông qua trò chơi để giành quyền chọn nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa.

Trò chơi rất đơn giản, chính là ngươi diễn ta đoán. Duẫn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ ăn ý mười phần đoạt được hạng nhất, Áo đạo nhìn hai người, ánh mắt hơi thâm trầm.

Có điều, buồn cười nhất vẫn là Trương Gia Nguyên với Mika, cái tổ hợp này, một người tiếng Trung không tốt, một người tiếng Anh không thạo, làm ra rất nhiều hình ảnh dở khóc dở cười, đạt được hiệu quả tống nghệ không tồi.

Nguyên liệu Duẫn Hạo Vũ giành được là hai hộp cơm, sáu quả trứng gà, bốn quả cà chua và một bó tảo tía. Tóm lại lăn qua lộn lại không rời nổi cái món trứng xào cà chua, cũng may món ăn này thuộc loại toàn dân đều biết làm.

Thảm nhất chắc chắn là Lục Hải Tinh và Tần Thiên, bởi vì đứng đầu từ cuối đếm lên, nguyên liệu chỉ có hai quả trứng.

"Sư ca, anh cho em một hộp cơm, một quả cà chua đi, em với Hải Tinh rất thảm".

Tần Thiên quen làm nũng Châu Kha Vũ, dù là ở chung trong chương trình khác hay quen biết năm đó, Tần Thiên đều là cái dạng này.

Lục Hải Tinh đang xem bảng hướng dẫn phòng ở phía xa, Châu Kha Vũ liếc nhìn Duẫn Hạo Vũ, thấy biểu tình cậu không chút thay đổi, lại nhìn camera tận lực duy trì mỉm cười:

"Patrick, chúng ta cho mượn.."

Duẫn Hạo Vũ quay đầu về phía Lục Hải Tinh hô:

"Tinh ca, bữa trưa chúng ta ăn chung đi".

Tần Thiên lập tức hai mắt sáng bừng, cười đến siêu cấp thỏa mãn:

"Được a, Patrick, cậu thật tốt."".

Lục Hải Tinh gật đầu, mỉm cười sán lạn.

Châu Kha Vũ xấu hổ ho nhẹ:

"Thực ra tự mình nấu cơm cũng là lạc thú, nhất là trong tình huống nguyên liệu nấu ăn không đủ, cho nhóm em hai quả cà chua, thế nào?"

Tần Thiên còn đang đắm chìm trong niềm vui đã giải quyết xong vấn đề cơm trưa không nghe rõ, quay đầu lại hỏi:

"A? Sư ca, anh vừa nói gì vậy?"

Châu Kha Vũ thanh giọng, quay đầu nhìn, lại phát hiện Duẫn Hạo Vũ không biết chạy đến bên cạnh Lục Hải Tinh từ lúc nào, cùng nhau đứng đối diện bảng chỉ dẫn nghiên cứu, vì thế thấp giọng nói:

"Không có gì, nhanh đi tìm phòng ở đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro