Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ở của Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ là một căn nhà hai tầng có một cái sân nhỏ, tầng một là nhà bếp và gian tập hóa, tầng hai là phòng ngủ.

Trần nhà phủ kín hải tảo, trong sân trồng đủ loại hoa cỏ, gió thổi sẽ mang theo hương vị tươi mát dễ chịu của biển cả.

Bởi vì thời gian dài bôn ba làm việc, có thể có khoảng thời gian nghỉ phép nhàn hạ như hiện tại, không khỏi khiến tâm tình trở nên tốt đẹp.

Duẫn Hạo Vũ có chút tâm tính tiểu hài tử, đứng ở trong sân xoay quanh khắp nơi chụp ảnh, Châu Kha Vũ đem hành lý của mình lên phòng ngủ, lại xuống xách va ly của Duẫn Hạo Vũ, hắn vừa lên lầu vừa cưng chiều nhìn người trong sân tự vui vẻ, khóe miệng bất giác gợi lên một vòng cung nhỏ, bị máy quay trọn vẹn bắt được.

Duẫn Hạo Vũ vào phòng mới phát hiện bên trong có động thiên khác, cậu vốn cho rằng đây là một căn nhà nhỏ bình thường không ngờ bên trong lại bài trí theo phong cách cổ xưa thế này. Châu Kha Vũ nói đây là thiết kế phỏng theo niên đại bảy tám mươi của thế kỷ trước, gia cụ duy nhất là tủ gỗ đứng kèm theo mặt gương ố vàng, ở góc tường là cái máy may kiểu cũ, chắc là đồ trang trí đi.

Thứ duy nhất gợi lên hứng thú của Duẫn Hạo Vũ là trong phòng không có giường ngủ, mà có một cái hầm, cậu lần đầu tiên nhìn thấy, cảm thấy rất mới mẻ.

Đối với Châu Kha Vũ mà nói, cái hầm này không thể so sánh với sự tốt đẹp của giường ngủ a, bởi vì hầm này rất lớn, hai người không có cách nào tiếp xúc quá thân mật.

Duẫn Hạo Vũ là một người ăn hàng đủ tư cách, chỉ có thể ăn không thể làm, vì thế việc nấu cơm liền giao cho Châu Kha Vũ, vì tăng cảm giác tồn tại, đành phải nhận chân trợ thủ.

"Patrick, cậu thích ăn cơm chiên trứng cà chua hay trứng xào cà chua riêng?"

Duẫn Hạo Vũ nghịch ngợm, chớp chớp mắt:

"Tôi thấy có thể luộc trứng, rồi trộn với cà chua".

Châu Kha Vũ phốc một cái cười ra tiếng, dùng ngữ khí sủng nịch đến chính mình cũng không nhận ra, nói:

"Được, chỉ cần cậu thích ăn, thế nào cũng được".

Đại ca ôm camera cũng không tự giác nâng lên khóe miệng, Duẫn Hạo Vũ cũng không để ý, vừa ngâm nga một bài hát vừa đánh trứng. Châu Kha Vũ cảm thấy thể xác và tinh thần đều sảng khoái, thỉnh thoảng nhìn sang Duẫn Hạo Vũ, khóe miệng phảng phất như chưa từng hạ xuống. Thỏ nhỏ không tạc mao, vừa nghe lời vừa đáng yêu, đặc biệt làm người khác yêu thích không thôi. Hắn cực kỳ hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp này.

Nhưng mà theo tiếng cười sang sảng cùng một tiếng "sư ca" thanh thúy của Tần Thiên, tốt đẹp ngắn ngủi liền kết thúc.

"Oa, sư ca, em thích nhất ăn trứng xào cà chua anh làm, thơm quá đi".

Châu Kha Vũ mỉm cười, xoay người đưa lưng về phía camera cúi đầu thở dài.

Duẫn Hạo Vũ hỏi:

"Anh ấy thường xuyên nấu cơm cho cậu ăn à?"

Tần Thiên suy tư một lát nói:

"Thời điểm đến nhà ấy trước kia, gần nhất là một năm rồi tôi không đến, sư ca lúc nào cũng bận hết".

Châu Kha Vũ vội giải thích:

"Chỉ đến hai ba lần, đều vì có việc, không tiện ra ngoài ăn, cho nên ở nhà...khụ... làm trứng xào cà chua một lần, em nhớ lâu thật".

Tần Thiên tùy ý nói:

"Nào có, lần nào đến nhà em, anh cũng xuống bếp mà".

Cậu quay đầu, trong mắt đều là đắc ý, nói với Duẫn Hạo Vũ:

"Lần nào cũng là sư ca với mẹ nấu cơm, tôi với ba ba chỉ cần ngồi chờ ăn, rất sướng".

Lục Hải Tinh nhìn hai người lại nhìn camera, nói đùa:

"Các ngươi đều ra mắt trưởng bối rồi, chúc mừng nha".

Duẫn Hạo Vũ nghĩ đến cảnh fan cp đồng loạt hộc máu nếu nghe được câu nói đùa này, nhưng cậu không nghĩ đến chính là Áo đạo thẳng tay cut đoạn này.

"Không phải, anh đừng đùa, sư ca đều run tay rồi, anh xem, đồ ăn dính rồi".

Tần Thiên cười hì hì xem náo nhiệt, Lục Hải Tinh cũng là người nói vô tâm, anh tiến đến bên người Duẫn Hạo Vũ, thấy cậu trầm mặt, cười nói:

"Hai ta có phải cũng xem như ra mắt trưởng bối rồi không?"

Tần Thiên đặc biệt bát quái, tiến gần hỏi:

"Hai người các ngươi?"

Duẫn Hạo Vũ nở nụ cười, giải thích:

"Trận chung kết chúng tôi tham gia, bố mẹ đều đến".

"Mẹ tôi cố ý đi tìm Patrick chụp ảnh chung, bà ấy thích Patrick, còn bỏ phiếu cho cậu ấy, nếu so sánh, tôi đúng là đứa con rơi được nhặt về".

Tần Thiên vô tâm vô phế cười lớn, truyền thẳng đến cách vách.

"Kết thúc trận đấu, Patrick có đến nhà tôi, mẹ tôi trực tiếp mang thực đơn tất niên ra tiếp đãi".

Duẫn Hạo Vũ cũng cười rộ lên:

"Dì nấu ăn rất ngon, nhưng mà mẹ tôi nấu ăn cũng ngon lắm, có thời gian liền dẫn anh đến Thái Lan cảm nhận".

Lục Hải Tinh haha cười lên:

"Một lời đã định, không được đổi ý, anh đều không chờ nổi rồi".

Tần Thiên nói:

"Tôi cũng muốn đi, có thể mang tôi theo được không?"

Lục Hải Tinh nói giỡn:

"Tôi đi ra mắt cha mẹ, cậu theo làm gì?"

Tần Thiên cười càng tươi, đang vui vẻ bỗng ngửi thấy hương vị kỳ quái, cậu ta xoay  người nhướn cổ nhìn trong nồi, kêu to:

"Sư ca tắt bếp, cháy! Cháy rồi!"

Sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Sao xào cà chua cũng có thể cháy được".

Duẫn Hạo Vũ cùng Lục Hải Tinh đồng thời cho Châu Kha Vũ một ánh mắt đồng cảm.

Trù nghệ thảm không nỡ nhìn của ảnh đế, đúng là sự kiện giải trí đặc sắc.

Bữa cơm này mọi người ăn không nhiều, vốn đồ ăn đã không đủ, lại còn cháy.

Châu Kha Vũ không hăng hái lắm, ba người cho rằng hắn làm hỏng đồ ăn nên tự trách, không ngừng an ủi. Sau khi ăn xong, Lục Hải Tinh cùng Tần Thiên rốt cuộc cũng chịu đi.

Duẫn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ cùng nằm ở hầm buổi sáng thấy, ở giữa còn cách một khoảng lớn. Đối với hai người mà nói, không khí bắt đầu trở nên ám muội nhưng trong mắt người khác, là có chút xấu hổ. Nhưng đây lại là hiệu quả tổ tiết mục muốn.

Hai người không nói gì, nhìn như không quen biết, ảnh đế ôn tồn lễ độ, tận lực tìm đề tài tán gẫu, nói chuyện một lát, Duẫn Hạo Vũ đã ngủ mất.

Châu Kha Vũ rất muốn tiến đến ôm cậu vào ngực, tốt nhất còn có thể làm chút gì đó, nhưng chuyện này rõ ràng là không thể thực hiện được.

Hắn ở trong lòng thở dài, qua một lát mới tiến vào mộng đẹp.

Châu Kha Vũ tỉnh dậy trước, hắn ngẩng đầu nhìn camera thông minh, sau đó đi rửa mặt, trở về thấy Duẫn Hạo Vũ còn đang ngủ, lặng lẽ rời khỏi phòng còn không quên đóng cửa lại.

Hắn tản bộ trong sân, tưới nước cho hoa, lại đi qua đi lại vài vòng mới ngồi xuống bậc thềm phơi nắng.

Ánh mặt trời đọng trên gương mặt hắn, dung nhan tuấn mỹ của ảnh đế hiện lên trong ống kính camera, người nọ có khí chất độc đáo, chỉ ngồi dưới ánh nắng, cả người cũng dường như tỏa ra hào quang chói mắt.

"Đã lâu không thả lỏng như thế này." Châu Kha Vũ lầm bầm, khóe mắt mang theo ý cười, bộ dạng hưởng thụ.

Nhưng mà, trong lòng hắn đang nghĩ cái gì đây? Hắn nghĩ, tiểu tử trong phòng tính khí khi rời giường rất lớn, có nên đi gọi cậu ấy dậy không đây.

Duẫn Hạo Vũ thường xuyên qua đêm ở căn hộ của hắn, mỗi lần sáng sớm đều dính giường nghiêm trọng, rất dễ nháo ra mấy tiểu tính tình, hắn phải rất vất vả mới đánh thức được.

Hiện tại, dỗ thế nào đây, chắc phải đợi cậu ấy tự tỉnh dậy vậy.

Mãi đến khi staff kêu mọi người ra bờ biển tập hợp, Duẫn Hạo Vũ vẫn chưa dậy.

Châu Kha Vũ do dự mãi mới nói với người quay phim:

"Anh đừng đi vào, tôi đi gọi Patrick rời giường, cậu ấy tính khí lúc rời giường, ừm có chút lớn".

Đại ca ôm camera gật đầu, sau đó lại cảm thấy kì quái, ảnh đế sao đến chuyện này cũng biết a.

Châu Kha Vũ vào phòng ngủ, che lại camera. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt thanh tú của người trên giường khẽ tiến lên hôn lên trán cậu, cảm thấy chưa đủ liền hôn xuống môi. Vẫn không đủ, muốn nhiều hơn, nhưng mà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, ôm lấy mặt nhỏ của cậu.

Duẫn Hạo Vũ dường như cảm nhận được, mặt này nhăn nhó, không kiên nhẫn trở mình. Châu Kha Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Duẫn Hạo Vũ, ghé vào lỗ tai cậu ôn nhu nói:

"Mau rời giường, tổ chương trình thúc giục rồi".

Hơi nâng giọng lặp lại hai lần Duẫn Hạo Vũ mới phản ứng lại, ngữ khí bực bội, mắt cũng lười mở ra.

"Ừm. Ngủ thêm năm phút, anh đi trước đi".

Châu Kha Vũ kiên nhẫn dỗ:

"Không được, phải đi ghi hình rồi, không phải cậu thích biển sao? Chúng ta bây giờ ra bờ biển tập hợp đó".

Duẫn Hạo Vũ bĩu môi, đưa lưng về phía Châu Kha Vũ, tức giận nói:

"Tôi còn thích cả vũ trụ nữa, vậy ra ngoài không gian tập hợp! Không đi thì không dậy!"

Dứt lời, còn hầm hừ chui sâu vào bên trong hầm.

Châu Kha Vũ đã quen với cảnh phải khó lắm mới khiến tiểu gia hỏa này rời giường. Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể giống như lúc trước, ôm người dậy, để mặc Duẫn Hạo Vũ giãy dụa hết đánh lại đá, đến khi mở mắt, thanh tỉnh, cậu mới ý thức được ở bản thân đang ở đâu.

Có chút ngượng ngùng, tránh khỏi ôm ấp của Châu Kha Vũ, nhỏ giọng nói:

"Có camera, anh chú ý chút đi".

Châu Kha Vũ cười bất lực, đây là gây sức ép đủ rồi còn quay ra trách hắn.

"Yên tâm, tôi che lại rồi".

Duẫn Hạo Vũ dụi mắt:

"Nhưng vẫn còn tiếng, anh chưa nói cái gì bậy bạ đấy chứ?"

"Không sao, âm thanh rất nhỏ, hơn nữa tổ chương trình có chừng mực".

Duẫn Hạo Vũ lại bĩu môi, phát hiện Châu Kha Vũ vẫn kề sát mình, hung hăng đẩy ra, chạy đi rửa mặt.

Châu Kha Vũ thở dài lắc đầu, vật nhỏ này, tính khí rời giường sao lại nghiêm trọng như vậy? Châu Kha Vũ, mặt mày tươi tỉnh, khóe môi khẽ gợn mang theo sủng nịch , dù sao hắn cũng không ghét.

Sau khi tỉnh ngủ, đứng trong gió biển một lúc, Duẫn Hạo Vũ cuối cùng cũng khôi phục như thường, trên đường đi, cậu cũng không buồn phản ứng lại Châu Kha Vũ.

Trò chơi buổi chiều, nguyên liệu nấu ăn được đặt trên thuyền lớn trên biển, các đội phải chèo thuyền nhỏ tới đó, đặc biệt bọn họ không được dùng mái chèo.

Lần này chia đội không dựa theo tổ hợp lúc phân phòng, mà là tự do tổ đội, Trương Gia Nguyên nói:

"Còn chia cái gì, cứ dựa theo lúc phân phòng đi, tiện thể bồi dưỡng tình cảm".

Tỉnh Lung cũng phụ họa:

"Tôi thấy ổn đó, cơm cũng ăn cùng nhau rồi đương nhiên hai người phải cùng cố gắng".

Những người khác đều đồng ý, chỉ có Tần Thiên lập tức chạy đến trước mặt Châu Kha Vũ, kéo cánh tay hắn lay lay:

"Sư ca, chúng ta tổ đội đi".

Mọi người đồng loạt cảm thấy có một đàn quạ đen xếp hàng bay qua đầu.

Châu Kha Vũ nhìn sang Duẫn Hạo Vũ, thấy cậu ôm tay, ánh mắt sâu xa, vẻ mặt chờ xem kịch hay.

"Sư ca,  em đần lắm, sợ cản trở, anh dẫn em đi nha".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro