Chương 32:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32:
Ngày Tết cận kề, mọi người cũng ngày càng trở nên bận rộn. Duẫn Hạo Vũ nghỉ học ở nhà mà cứ như là bị đày ải đi lao động, hết bị bố Chu sai vặt cái này cũng bị mẹ Duẫn bắt đi mua cái kia, thật đúng là thở không ra hơi. Đó là còn chưa kể gia đình Duẫn Hạo Vũ là gia đình theo kiểu truyền thống, tất cả củ cải, thịt cá, bánh kẹo đều phải được chế biến tại nhà, không được mua đồ chế biến sẵn ngoài siêu thị, dẫn đến việc chồng thêm việc, báo hại Duẫn Hạo Vũ dù đã mệt rã người vẫn phải xách mông lên đi làm culi cho phụ mẫu đại nhân.
                                  |||
vuongchinhhung  Hạo Vũ^^
                           duanhaovu  có gì sủa lẹ
vuongchinhhung  mày đang làm gì đó?
                           duanhaovu  đang phải vác xác đi làm culi phụ bố mẹ dọn đồ đây
vuongchinhhung  tội ghê cơ. nhà tao mướn người làm nên giờ khỏe lắm
vuongchinhhung  sao mày không bảo bố mẹ mày thuê người làm cho đỡ nhọc thân?
                            duanhaovu   nếu chịu thì đã bảo lâu rồi, còn chờ mày nhắc :)
vuongchinhhung   vậy thôi ráng chịu khổ đi nha em :)
                             duanhaovu   nói tóm lại là mày không có việc gì quan trọng đúng không? :)
vuongchinhhung  hihi, đương nhiên là có rồi
vuongchinhhung  đêm 30 này rảnh không?
vuongchinhhung  đi chơi công viên với bọn tao
                             duanhaovu  đêm 30 nhà cúng, sợ không cho đi
vuongchinhhung  xin thử đi
vuongchinhhung   nếu không cho thì nói tao. Tao sang xin là bố mày thể nào lại không cho :)
                            duanhaovu   với lại, 30 Tết, ai mở cửa công viên mà đòi đi chơi? :)
vuongchinhhung  người ta mở cửa để vào xem pháo bông, đón giao thừa :)
vuongchinhhung  quyết định vậy nhé
                            duanhaovu   Châu Kha Vũ có đi không?
vuongchinhhung  không. Nó về đón giao thừa với nội nó rồi
                           duanhaovu  về đâu? Không phải cả bố mẹ cậu ấy đều ở đây sao?
vuongchinhhung  bố mẹ nó thì ở đây, nhưng ông bà nội nó thì ở nước H
vuongchinhhung  thế nào? mày...không phải là nhớ người ta đi?
                           duanhaovu  nhớ cái mông. nhớ xin cho tao
vuongchinhhung  ok ^^
                        |||
Không ngoa khi Vương Chính Hùng là con rể tương lai trong lòng của bố Duẫn. Hắn cư nhiên chỉ cần một cú điện thoại, không dông dài liền đã có thể thuyết phục được bố mẹ cho Duẫn Hạo Vũ đi chơi vào đêm 30 Tết.
Thế là 8 giờ tối ngày hôm đó, sau khi phụ giúp bố mẹ bày dọn mâm cúng ông bà tổ tiên, Duẫn Hạo Vũ một thân dắt chiếc xe đạp sớm bị cậu bỏ ngỏ trong nhà kho, cọc cạch đạp tới công viên cách nhà cậu chừng hơn 3km để nhập hội cùng với bọn Vương Chính Hùng.
Tuy nhiên, sau khi đến rồi, Duẫn Hạo Vũ mới phát hiện bản thân mình đã mắc phải sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Tất cả bọn họ, 6 người 3 cặp, theo lẽ thường tình liền biến cậu thành kẻ cô đơn lẻ bóng. Santa đi chung với Lưu Vũ, điều này vốn dĩ không có gì để nói. Vương Chính Hùng đeo bám Hồ Diệp Thao, chuyện này lại càng không có gì đáng ngạc nhiên hơn. Ngay cả Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc, từ sau đợt giao đấu bóng rổ lần trước, số lần cả hai gặp gỡ để trao đổi về kĩ thuật đấu bóng không hẹn mà tăng lên, dẫn đến ngày hôm nay, Lâm Mặc khi không thể cùng Vương Chính Hùng bắt cặp, y đương nhiên là sẽ đi tìm Trương Gia Nguyên. Nói cách khác, cho dù bọn họ có phân chia như thế nào đi chăng nữa, thì Duẫn Hạo Vũ cậu vẫn là bị bỏ rơi thôi.
Bảo đêm 30 Tết là thời gian quây quần cùng gia đình bên mâm cúng ông bà tổ tiên nhưng thật chất cũng có không ít các cô cậu tuổi teen tay nắm tay, đàn đúm nhau ra ngoài đón giao thừa. Công viên này vốn nằm ở khu vực trung tâm của thành phố, bình thường vốn dĩ đã có không ít người đến tham quan, vào ngày Tết, số lượng cư nhiên lại tăng thêm gấp bội. Duẫn Hạo Vũ bị bọn Vương Chính Hùng lôi đầu đi chơi hết trò này đến trò khác, đa số toàn là mấy trò  ghê rợn, chả hợp với cậu tẹo nào. Cứ tiếp diễn cái kiểu này, Duẫn Hạo Vũ sợ mớ tiền mà bố mẹ Duẫn vừa cho ban nãy không khéo cũng bay không còn một cắc mất.
"Còn 30 phút nữa mới giao thừa, hay là chúng ta đi chơi nhà ma đi"
"Được đó. Cũng lâu rồi tôi chưa đi"
"Không được, tao không muốn chơi trò đó. Vương Chính Hùng, Hồ Diệp Thao, hai đứa mày cố tình đúng không?"
"Thế nào, đừng nói là bạn học Duẫn đây sợ nha?"
"Chuyện đó không phải bọn mày biết rõ hơn hai khác sao? Còn hỏi?"
"Không sao đâu. Cứ vào đi, nếu sợ thì cứ bám vào tụi tao nè"
"Không vào. Lấy gì để tao tin tưởng tụi mày không bỏ tao lại chứ?"
"Hừ, bộ trong mắt Duẫn Hạo Vũ mày, bọn tao là kẻ xấu xa vậy luôn đó hả?"
"Không phải xấu, mà là rất xấu"
"Thôi nào, cứ đi đại đi. Nếu cậu không tin tưởng bọn họ, có thể tin tưởng vào Trương Gia Nguyên tôi này"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết. Lâu lâu mới có dịp mà. Mày mà cứ chần chừ, trễ giờ bắn pháo hoa bây giờ"
Kết quả là ngày hôm đó, do ngu ngốc tin vào lời khẳng định chắc nịch của Trương Gia Nguyên mà Duẫn Hạo Vũ đã bước vào cái nơi không tồn tại tí ánh sáng đó. Cuối cùng thì thế nào, đương nhiên là bị bỏ lại một mình với cây đèn sắp hết pin trên tay. Cái tên Trương Gia Nguyên chết tiệt, y hóa ra cũng là cùng một hội với Vương Chính Hùng. Vừa bước vào khu nhà ma chưa được 5 phút đã bắt đầu kiếm cớ này nọ, sau đó là chạy biến không còn một dấu vết, báo hại Duẫn Hạo Vũ loay hoay một hồi cũng không biết nên tìm lối ra ở chỗ nào.
"Vương Chính Hùng, mày có ở đây không? Tao không đùa nữa đâu, khôn hồn thì mau lên tiếng đi"
"..."
"Vương Chính Hùng, Hồ Diệp Thao, Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc mấy người đâu rồi?"
"..."
"Chúng mày tốt nhất là đừng để tao bắt được, nếu không tao sẽ băm từng đứa ra quăng cho lũ cẩu bên đường nhai cho hả giận"
"..."
"Chính Hùng...Diệp Thao..Diệp.. à"
"Đứng ngốc ở đây làm cái gì thế? Không định đi đón giao thừa à?"
Đúng lúc Duẫn Hạo Vũ tưởng chừng mình sắp khóc vì sợ đến nơi thì từ một lực không biết từ đâu mạnh mẽ nắm tay cậu lôi đi. Ban đầu là hoảng sợ, nhưng sau một hồi lại cảm thấy hơi ấm tỏa ra thật có chút quen thuộc, liền ngoan ngoãn để người ta dẫn ra ngoài. Điểm ra của dãy nhà ma dài đằng đẵng này vừa vặn lại ở ngay dưới chân vòng quay khổng lồ nằm giữa trung tâm công viên, nơi người ta sẽ tổ chức bắn pháo hoa chào mừng năm mới. Trùng hợp lúc Duẫn Hạo Vũ bước ra, đám đông sớm đã tụ lại một chỗ, pháo hoa được bắn lên bầu trời cũng bắt đầu vang lên tiếng nổ giòn giã. Từng đợt pháo hoa tỏa ra ánh sáng lung linh nhiều màu sắc, cứ như thế mà thắp sáng cả một vùng đất rộng lớn.
"Đẹp không?"
 "Đẹp"
"Cậu nên cảm ơn tôi đi. Không nhờ tôi, không chừng tới giờ cậu cũng chưa thoát ra khỏi cái nhà ma kia nữa nói gì đến xem pháo hoa"
"Có chuyện này...Kha Vũ, không phải Chính Hùng nói cậu đang đón giao thừa cùng ông bà nội sao? Sao...tự nhiên lại xuất hiện ở đây thế?"
"Về đón giao thừa với cậu đó, chịu không?"
"Hả?"
"Ngốc, chỉ là đùa thôi. Cậu ngẩn ra cái gì chứ?"
"Tôi biết mà. Cậu vốn dĩ chỉ đùa thôi" Duẫn Hạo Vũ ngoài mặt thì cười lấy lệ, nhưng không khó để nhận ra trong lòng cậu đang thất vọng đến mức nào. Vương Chính Hùng nấp từ xa, trông thấy một màn như vậy thật hận không thể chạy tới đánh cho Châu Kha Vũ một trận. Tên này, đã giờ phút nào rồi còn có tinh thần đùa giỡn với con người ta như vậy.
"Bất quá..."  Châu Kha Vũ đột ngột xoay người Duẫn Hạo Vũ lại, một tay dùng lực giữ lấy vai cậu, một tay nâng cằm ép Duẫn Hạo Vũ nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói cũng trở nên trầm hơn "...nếu lời tôi nói vừa rồi là thật lòng, cậu có tin không?"
"Kha Vũ..."
"Tôi vốn dĩ không quen nói mấy lời này, nhưng mà...cậu có muốn mỗi năm đều cùng tôi đón giao thừa không?"
"Không phải hiện tại cũng đều có thể cùng nhau đón giao thừa sao?"
"Tôi không nói cái đó. Mà là...cùng nhau đón giao thừa đến già cơ"
"..."
"Hạo Vũ"
"Không phải bây giờ nói điều đó là quá sớm sao?"
"Tôi cũng biết nói điều đó là hơi sớm. Nhưng tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian đó hết mức có thể"
"..."
"Thế nào? Cậu...có đồng ý không?"
"Được. Tin tưởng cậu một lần"
"Hạo Vũ, thật sự cảm ơn cậu"
Châu Kha Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm con người nhỏ bé kia vào lòng, sau đó còn yêu chiều hôn lên mái tóc cậu. Cư nhiên đúng như lời Vương Chính Hùng nói, giao thừa năm 18 tuổi này, hắn rốt cuộc cũng tìm được món quà của thượng đế mà hắn phải bảo vệ suốt đời rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro