1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2034.

Thế giới ngày càng phát triển vượt bậc về nhiều mặt lại dễ dàng dẫn đến nhiều tệ nạn khác nhau, đáng báo động nhất ở thời điểm này là sự phân hóa giàu nghèo ở các thành phố lớn. Điển hình như tại đất nước phát triển nhất khu vực Đông Nam Á, ở thành phố Y dân số được chia làm ba kiểu, cao nhất là giới thượng lưu, kế đến ít được quan tâm và chú ý là trung lưu, và cuối cùng, tầng lớp được xem là rẻ mạt vô giá trị nhất chính là tầng lớp hạ lưu, hay còn được gọi là giai cấp khốn cùng.

Những người sinh ra ở trung lưu, có thể bước lên thượng trung lưu, địa vị cao hơn so với hạ trung lưu. Nhưng những người bước ra từ tầng giai cấp dưới cùng của xã hội thì dù về sau có đạt được những thành tựu gì đi chăng nữa, tầng lớp cao hơn vẫn sẽ nhìn họ bằng ánh mắt khinh bỉ và xem thường.

Chính vì thế, cứ năm qua rồi lại năm, con cái của giai cấp hạ lưu cũng chỉ học cho biết con chữ rồi thôi, họ không còn tha thiết việc cống hiến cho quốc gia nữa. Mặc dù có sự phân hóa giàu nghèo nặng nề, nhưng các tầng lớp này lại chưa từng xung đột với nhau.

.

Giới thượng lưu - nơi khởi nguồn của mọi tội lỗi, nơi mà con người bị xem rẻ hơn cả đồ vật.

Trên tầng cao nhất của khách sạn năm sao là một quán bar với thiết kế sang trọng, ghế sofa cùng quầy bar đều là hàng nhập, từng ngọn đèn cũng được đặt làm riêng. Nhưng giờ đây, ánh đèn vàng ấm được thay bằng đèn led lập lòe xanh đỏ, khiến không gian thêm ma mị ngột ngạt. Trong không khí đủ loại mùi hỗn tạp hòa lẫn vào nhau, mùi rượu nặng đô, mùi thuốc lá trộn với mùi tình dục, làm người ta lâng lâng như trên mây.

Trong góc phòng, ở cái bàn dài tầm 8 – 9 người đang ngồi, một đôi chân dài gác trên bàn lắc lư theo từng nhịp của DJ, gương mặt người nọ chìm trong bóng tối. Khói thuốc lượn lờ quanh đầu ngón tay, chút sắc vàng của ngọn đèn bên cạnh mới soi thấy được hắn đang làm gì.

Không gian bỗng vang lên tiếng hét của người phụ nữ sau đó im bặt, cô gái sợ hãi bịt miệng quỳ thụp xuống bên chân người đàn ông kia.

-Em...em xin lỗi, đại...đại thiếu gia tha...tha cho em...

Vì run rẩy mà một câu nói cũng chẳng xong, Alice chắp tay lại không ngừng xin tha, đôi mắt được tô vẽ tỉ mỉ cũng lấm lem mascara cùng nước mắt. Trái với dáng vẻ của cô, người được gọi là ‘đại thiếu gia’ chẳng nhúc nhích, hắn chỉ đơn giản đứng dậy nhét cậu em đã ỉu xìu vào trong quần, chỉnh trang lại quần áo. Vừa định rời đi để đám đàn em xử lí, ngón tay thon mới giơ lên, đã nghe một giọng nói mềm nhẹ vang vang.

-Ai ăn gan hùm mật gấu lại chọc ghẹo đại thiếu gia rồi?

Alice ngừng khóc quay đầu nhìn về cửa. Quần jeans trơn tối màu phối cùng áo sơ mi khoác ngoài và áo cổ lọ bên trong, một chàng trai với vẻ ngoài xuất sắc đang khoanh tay dựa cửa, trên môi cong nhẹ nụ cười. Anh bước từng bước chậm rãi đến chỗ của đại thiếu gia, tự nhiên mà khoác tay với hắn.

-Em bù cho ngài nhé.

Vừa nói vừa lôi hắn đi về phía hành lang dài, đến khi sắp ra khỏi phòng mới hơi nghiêng đầu. Đám đàn em thấy vậy liền nhanh chóng khoác cho Alice một cái áo vest, dìu cô đứng dậy rồi đưa đi. Alice vẫn chưa hoàn hồn vì tin rằng mình có thể ra khỏi căn phòng đó, cô níu tay người vệ sĩ bên cạnh, run run hỏi: “Tôi...tôi sắp chết sao?” Vệ sĩ nghe cô hỏi vậy liền cười nhẹ, lắc đầu.

-Mạng cô lớn, được anh Doãn cứu rồi, không chết đâu.

Tảng đá trong lòng lúc này rơi xuống, Alice mới cảm thấy bản thân được hít thở như bình thường. Cô đến đây cũng chỉ vì muốn kiếm một số tiền lớn để đổi đời cho ba mẹ, đại thiếu gia ra tay rất hào phóng, một lần vung tiền đã bằng mấy năm đi làm của người trung lưu, càng khỏi nói đến tầng lớp hạ lưu như cô, số tiền ấy có khi sống được cả đời. Nhưng nay lại xảy ra việc này vì sự bất cẩn của cô, Alice thấy mình còn sống đã là may lắm rồi.

.

Doãn Hạo Vũ run rẩy ngồi dậy mặc lại quần áo rơi trên đất, khắp cơ thể không đâu là không có dấu vết tình dục, tệ hơn một chút còn có cả dấu tay cùng vết roi. Tiếng nước trong phòng tắm chưa ngừng lại, anh cố nhịn cảm giác đau nhói nơi huyệt khẩu cùng sự ê ẩm trên người, dùng tông giọng nhẹ nhàng như nước nói với hắn.

-Em...xin về nhé.

-Khoan đã.

Người bên trong vọng ra câu trả lời cùng tiếng nước ngừng chảy, đại thiếu gia chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông đã đi ra ngoài.

-Tôi chưa hề nói em có thể về, cởi.

Hắn ngừng một nhịp, nhìn quần áo chỉnh tề trên người Doãn Hạo Vũ liền nhả thêm một chữ. Anh cười gượng, biết hôm nay mình lại thay hắn quyết định, chỉ đành nghe theo lời hắn, bắt đầu cởi đồ. Lần nữa bị giày vò đến quá nửa đêm, đại thiếu gia mới từ trên người Doãn Hạo Vũ ngừng lại động tác dưới thân, tấm lưng dày căng lên lộ ra cơ bắp, biểu thị cho việc đã phóng thích toàn bộ con cháu vào cơ thể người nọ.

Khóe môi bị rách như cũ vẫn treo lên nụ cười, anh bước xuống giường, mặc kệ cơ thể nhớp nháp dịch thể, đi đến trước mặt đại thiếu gia giúp hắn cài nút áo sơ mi. Hắn hạ mi mắt nhìn gương mặt vẫn còn sót lại sắc hồng của tình dục, lại nhìn đến đôi chân run rẩy nhưng cố đứng vững của Doãn Hạo Vũ thì cười khẩy, vòng tay qua eo anh nhấc bổng lên, đặt anh lên mặt tủ đồng hồ bên cạnh.

-Trái tim em bao dung thật nhỉ? Mỗi lần làm tình cùng tôi đều là vì giúp đám người cấp thấp ấy thoát chết. Có bao giờ em nghĩ đến việc tôi cũng sẽ ra tay được với em không Doãn?

Ngón tay hắn lướt trên xương hàm của Doãn Hạo Vũ, dừng lại nơi vết rách ở khóe môi, dùng sức ấn xuống. Anh cau mày khó chịu nhưng vẫn ngoan cố nở nụ cười với hắn, bàn tay thon dài đặt trên lồng ngực đại thiếu gia, chầm chậm đáp: “Ngài làm được.”

-Nụ cười giả tạo này của em, một ngày nào đó...tôi sẽ tự tay xé lớp mặt nạ của em xuống.

Đại thiếu gia mất hứng hừ nhẹ, khí lạnh vây quanh anh cũng tan đi. Hắn buông tha cho cần cổ trơn mịn, xoay người khoác áo vest rời đi. Cho đến khi trong phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, Doãn Hạo Vũ mới cảm giác bản thân còn sống.

.

Ba năm về trước, Doãn Hạo Vũ vẫn ngang vai ngang vế với Châu đại thiếu gia, nhưng thời thế thay đổi, gia tộc lụn bại từ việc kinh doanh, lão gia cùng lão phu nhân không chịu nổi đả kích mà lần lượt ra đi, để lại một khối nợ lớn cho Doãn Hạo Vũ, anh không thể làm gì khác ngoài đến cầu xin sự giúp đỡ của Châu lão gia.

Lão gia nhà họ Châu là người trọng tình cảm, thấy gia tộc của bạn gặp khó khăn, con trai họ một mình chống đỡ cũng rủ lòng thương xót, ông vốn dĩ định ra tay giúp đỡ. Nhưng nào ngờ, lại nhận được điện thoại của con trai từ nước ngoài gọi về, hắn nói không chấp nhận cuộc làm ăn lỗ vốn này.

-Châu lão gia, con sắp về rồi, ngài nên an hưởng tuổi già đi. Mọi chuyện cứ để cho con.

Lúc đón hắn từ sân bay về, Châu lão gia đứng ở cổng lớn, quan sát từng cử chỉ của hắn. Nhìn hắn một lúc lâu, trong lòng ông không khỏi ảo não, tất cả đều do lời thề chết tiệt của gia tộc. Từ các đời trước đây, chỉ cần sinh con trai, tròn sáu tuổi bắt buộc phải đưa ra nước ngoài để rèn luyện học tập, đến khi bước qua tuổi 28 mới được phép quay trở lại. Mà hắn – đại thiếu gia của nhà họ Châu, vừa bước qua tuổi 27 đã có thể quay về thành phố Y. Sự trở về sớm hơn quy định của hắn gây chấn động không nhỏ trong giới thượng lưu quý tộc, từ đó về sau, ba chữ Châu Kha Vũ hay Châu đại thiếu gia đều được mọi người săn đón rất nhiều.

Doãn Hạo Vũ so với Châu Kha Vũ có thể nói ngang tài ngang sức, nhưng sau sự cố của gia tộc, chẳng còn ai chú ý đến anh. Mà Châu Kha Vũ hắn vẫn luôn luôn theo dõi anh, từ khi anh còn đứng trên đỉnh vinh quang cho đến khi rơi xuống bùn lầy, hắn giống như động vật máu lạnh đang săn mồi, kiên nhẫn đợi thời cơ rồi cắn chặt lấy không buông.

Châu Kha Vũ đồng ý bỏ ra số tiền lớn để trả nợ cũng như giúp Doãn Hạo Vũ xây dựng lại nền móng gia tộc, nhưng điều kiện của hắn chỉ có một.

Trở thành đồ chơi của riêng hắn.

Doãn Hạo Vũ lúc ban đầu còn liều chết giãy giụa vì cái tôi của bản thân, nhưng theo thời gian, món nợ của gia tộc ngày càng lớn dần, khi đồ đạc chẳng còn đủ để thế chấp cho các bên chủ nợ, anh mới đành cắn răng đến gặp hắn. Châu Kha Vũ không hề bất ngờ với sự xuất hiện của Doãn Hạo Vũ, ngày hôm đó hắn ở trước mặt bạn bè của hắn, cùng toàn bộ vệ sĩ và người làm, yêu cầu anh cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người. Nhìn đôi mắt ngấn nước nhưng kiên cường không để giọt lệ nào rơi ấy, Châu Kha Vũ chỉ thấy trong lòng như có lông vũ quét qua. Hắn dùng mũi giày nâng cằm anh lên, tông giọng đều đều nhưng lạnh băng.

-Sau này gặp tôi phải cười.

Từ khi đó đến ba năm sau, bất kể khi nào Doãn Hạo Vũ xuất hiện trước mặt hắn, anh đều trưng ra nụ cười giả tạo. Châu Kha Vũ từ hài lòng chuyển sang khó chịu, cho đến hiện tại, hắn đối với nụ cười luôn thường trực trên môi anh cực kì chán ghét. Vì ngoài nó, anh không bộc lộ thêm chút cảm xúc nào cho hắn xem, cùng lắm chỉ là cái cau mày.

.

Doãn Hạo Vũ không nghe lời hắn hoàn toàn, đôi lúc cũng sẽ tìm cách bỏ chạy, rồi lại bị bắt về. Như một vòng lặp vô tận, quá trình đó kéo dài hơn một năm, đổi thêm rất nhiều vết thương trên cơ thể, anh mới chấp nhận hiện thực rằng, mình đã trở thành thú cưng của người ta.

Châu Kha Vũ đeo cho anh một cái vòng cổ vô hình, cho phép anh làm càn nhưng dưới mi mắt của hắn, anh đừng hòng nghĩ đến chuyện trốn thoát. Nói là đồ chơi, nhưng hắn không mấy khi đụng vào Doãn Hạo Vũ, cuộc sống của anh so với trước kia, căn bản không khác biệt gì, chỉ nhiều thêm vài người giám sát, mỗi cử động đều bị theo dõi.

Ngoài ra, một điều có thể coi là may mắn, Châu Kha Vũ khoảng một năm rưỡi nay đã cho anh tham gia vào chuyện công ty của hắn, giúp hắn giải quyết một số công việc, hoặc quan hệ với đối tác, hắn tận dụng triệt để năng lực của Doãn Hạo Vũ, không để người tài phải lo không có đất dụng võ. Cho dù vậy, anh vẫn chờ mong ngày có thể tự do hít thở bầu không khí thuộc về bản thân anh, kể cả khi chuyện đó là khó thực hiện trong lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro