[Trans] Âm Thanh Khi Đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 湖与其水

Chuyển ngữ: Khơi 🌚

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả, chỉ đảm bảo đúng 80% so với nghĩa gốc, không nhằm mục đích thương mại, yêu cầu không mang ra khỏi đây!!!

_______________

Mọi người đều biết, Duẫn Hạo Vũ rất dính người. Cậu sẽ cùng Santa véo mặt lẫn nhau, sẽ hướng Riki nũng nịu xin dạy vũ đạo, sẽ ngoan ngoãn để Lưu Chương ôm, trong nhóm các anh trai đều rất thích trêu chọc cậu.

Duẫn Hạo Vũ cũng sẽ dính Châu Kha Vũ, nhưng mà không giống. Bọn họ rất ít khi tiếp xúc thân thể quá gần, Duẫn Hạo Vũ sẽ kéo tay Châu Kha Vũ, nhưng rất nhẹ nhàng, như có như không, giống như phải được sự cho phép.

Châu Kha Vũ tuy nói tích cách nội liễm, nhưng cũng sẽ cùng bạn bè đùa giỡn thành một đoàn, đối với Duẫn Hạo Vũ lại không giống. Châu Kha Vũ đối với Duẫn Hạo Vũ rất tốt, tận tâm tận lực chăm sóc cậu, nhưng rất hiếm khi ôm lấy Duẫn Hạo Vũ.

Châu Kha Vũ cảm thấy, như thế quá thân mật. Nhưng vì sao không thể thân mật, hắn cũng không rõ.

Anh trai của Châu Kha Vũ rất nghiêm khắc, anh cả như cha, cũng vừa là thầy vừa là bạn, Châu Kha Vũ học được rất nhiều từ anh trai, bao gồm đạo lý đời người cùng kinh nghiệm sống, cả cách để trở thành một anh trai tốt, những kiến thức này hiện tại đã đến lúc dùng tới.

Châu Kha Vũ rất thích đứa em trai này, đặt vào rất nhiều tâm tư, cho dù người khác có khả năng nhìn không ra.

Hắn tự nhận tình cảm giữa hắn và Duẫn Hạo Vũ, là một loại thói quen và sự ăn ý.

Ví dụ như, trong mọi hoạt động lớn nhỏ, Châu Kha Vũ kiểu gì cũng sẽ đứng sau lưng Duẫn Hạo Vũ.

Thói quen này được hình thành trong sáng tạo doanh, thời điểm bọn họ vừa quen thuộc, Duẫn Hạo Vũ thử một lần được Châu Kha Vũ xoa bóp vai cổ, sau đó hưng phấn tuyên bố về sau còn muốn nhờ Châu Kha Vũ xoa bóp.

Thế là cậu thường xuyên đứng trước Châu Kha Vũ, có khi mệt mỏi sẽ lùi lại, nhìn qua thì vẫn đứng thẳng tắp, nhưng thực tế thì phân nửa trọng tâm đều dựa vào Châu Kha Vũ.

Lúc mới bắt đầu Châu Kha Vũ cũng không có để ý, thẳng đến một lần ghi hình ngoại cảnh, Châu Kha Vũ cùng nhân viên công tác đứng ngoài ống kính nói chuyện. Duẫn Hạo Vũ không biết, cậu quay đầu phát hiện không thấy Châu Kha vũ, trong ánh mắt hiện lên một chút hoang mang.

Châu Kha Vũ đem một màn này thu vào đáy mắt, từ đó về sau, dù đứng hay ngồi, Châu Kha Vũ sẽ ở sau lưng hoặc bên cạnh Duẫn Hạo Vũ, không dễ dàng rời đi.

Sau đó, thời điểm trực tiếp fmt Doki, mất một lúc Châu Kha Vũ không tìm thấy Duẫn Hạo Vũ, bắt đầu có chút lo nghĩ, lo lắng mang lại cảm giác không an toàn.

Bây giờ sáng tạo doanh đã kết thúc được một thời gian, chút ký ức trên đảo dần dần mơ hồ, nhưng thói quen này lại một mực giữ lại.

Trên sân khấu nếu có thể đứng tuỳ ý, Duẫn Hạo Vũ thích đứng bên cạnh Châu Kha Vũ.

Còn nhớ rõ lúc INTO1 ra mắt, sân khấu biểu diễn chính thức đầu tiên, mọi người nhiều ít cũng đều cảm thấy khẩn trương.

Dưới khán đài đen nghịt người xem, cùng với ánh đèn mãnh liệt làm cho choáng váng.

Bên trên sân khấu, Duẫn Hạo Vũ dường như có chút co quắp, lùi về sau một bước.

Châu Kha Vũ đứng ở bên cạnh nhìn thấy, lặng lẽ tiến gần một chút.

Thế là, Duẫn Hạo Vũ hướng về phía Châu Kha Vũ dựa một chút, sau đó lại đứng thẳng, giống như dựa nhẹ vào Châu Kha Vũ là có thể tiếp thêm năng lượng.

Nếu phải đứng cố định, cho dù bọn họ cách khá xa, cách mười mấy người cũng sẽ nhìn nhau một chút. Có lần quay vlog của nhóm, mọi người cùng nhau xem lại "lịch sử đen tối". Chưa đến đoạn của Duẫn Hạo Vũ, cậu liền nhìn Châu Kha Vũ vài lần.

Lúc kết thúc, Duẫn Hạo Vũ đi đến.

"Daniel, anh có cảm thấy em khi còn bé rất quê không?" Dáng vẻ không được tốt lắm, mặt có chút đỏ.

Châu Kha Vũ lắc đầu: "Không có, anh cảm thấy biểu hiện của em rất tốt."

"Thật sao?"

Châu Kha Vũ lại an ủi vài câu, mới dỗ cho cậu không để tâm đến chuyện này nữa.

Duẫn Hạo Vũ nhẹ tay cọ cọ vào mua bàn tay của Châu Kha Vũ, sau đó vô cùng cao hứng chạy đi.

Châu Kha Vũ cứ như vậy đáp lại sự ỷ lại đặc biệt của Duẫn Hạo Vũ, không quá gần, lại không quá xa.

>>>>>>>>>>

Để tiện cho việc liên lạc, Châu Kha Vũ giúp Duẫn Hạo Vũ mở tài khoản Wechat.

Thế là, mỗi lúc trời tối, vào một thời gian nhất định sẽ có một cái biểu tượng con thỏ nhỏ nằm xuống đắp chăn bông được gửi tới. Châu Kha Vũ thường đi ngủ muộn, thấy vậy gửi lại một cái "ngủ ngon", có đôi khi ngủ sớm sẽ không trả lời. Duẫn Hạo Vũ cũng không thèm để ý, không biết mệt mỗi đêm đều gửi một lần, xem như một thói quen nhỏ trước khi đi ngủ.

Có một lần, bọn họ vừa chúc nhau ngủ ngon, Châu Kha Vũ liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Nửa đêm tỉnh lại, nằm một hồi khó chìm lại vào giấc ngủ, cầm điện thoại di động lên, liền thấy trên đầu tài khoản Wechat có một tin nhắn chưa đọc, gửi từ nửa tiếng trước: "Em có chút nhớ nhà." Ngay sau đó là một biểu tượng con thỏ lau nước mắt.

Châu Kha Vũ gửi lại: "Em đã ngủ chưa?"

Qua mấy phút, bên kia trả lời: "Vẫn chưa. Daniel thế nào, lại mất ngủ sao?"

Châu Kha Vũ nhìn đồng hồ, giờ này rồi thế mà Duẫn Hạo Vũ vẫn còn tỉnh. Hắn ngồi dậy, khoác thêm áo khoác ra khỏi phòng.

Châu Kha Vũ theo bóng đêm dạo bước đến khu nhà bên cạnh, lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Duẫn Hạo Vũ, gõ một hồi lâu, cửa mở ra.

"Daniel?" Duẫn Hạo Vũ không thể tin, chớp mắt to, trong hốc mắt có chút phiếm hồng.

"Đi dạo không?" Châu Kha Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Hiện tại sao?"

"Ừ."

"Được." Duẫn Hạo Vũ gật gật đầu, Châu Kha Vũ đi vào phòng cầm lên áo khoác ở trên ghế, choàng lên người Duẫn Hạo Vũ, hai người đi xuống lầu.

Bọn họ đi dạo trên con đường gấp khúc nhỏ bên ngoài khu nhà, trăng sáng sao thưa, một vầng minh nguyệt, viền rất rõ ràng, một mình treo lơ lửng giữa bầu trời đêm đen kịt, giống như sẽ hút hết đi ánh sáng xung quanh.

"Patrick, Thái Lan có món gì ngon muốn giới thiệu không?"

"Nhiều lắm, ví dụ như mỳ xào, xôi xoài, canh gà nước cốt dừa, em rất thích trái cây ướp lạnh, vào miệng lành lạnh rất dễ chịu..." Nói tới ăn, Duẫn Hạo Vũ hưng phấn, không ngừng liệt kê.

Lời nói vừa dứt, miệng nhếch lên, lộ ra hoài niệm sâu sắc.

Châu Kha Vũ nói: "Về sau tới Thái Lan chơi, anh sẽ nếm thử."

"Em dẫn anh đi, đảm bảo có thể ăn những món nổi tiếng nhất." Duẫn Hạo Vũ lắc lắc cánh tay Châu Kha Vũ: "Đổi lại, Daniel cũng phải mang em đi ăn khắp Bắc Kinh."

"Được."

"Không chỉ có Bắc Kinh, còn có các nơi ở Trung Quốc." Duẫn Hạo Vũ giống như sợ bỏ qua mỹ thực, gấp rút bổ sung.

"Được." Châu Kha Vũ cười: "Đồ ăn vặt."

Duẫn Hạo Vũ đối với cái này cực kỳ thừa nhận.

Một lát sau, nụ cười của Duẫn Hạo Vũ dần nhạt đi, cúi đầu xuống: "Em vừa mới mơ thấy, mẹ và em cùng nhau nấu cơm, nêm thật nhiều gia vị, em đã lâu không có ăn nhiều phô mai như vậy. Hai con cún con ngửi thấy mùi thơm cũng leo lên bàn giành ăn với em, nhưng chưa kịp ăn thì chúng lại đánh nhau, em vươn tay muốn đem bọn chúng tách ra, đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện trong phòng chỉ có mình em..."

"A, làm sao lại nói nhiều như vậy." Duẫn Hạo Vũ dụi dụi đôi mắt, ngẩng đầu, có chút xấu hổ.

Châu Kha Vũ nhìn thấy khoé mắt cậu còn lưu lại óng ánh, đưa tay xoa đầu cậu: "Ai nói em chỉ có một mình, anh không phải ở đây sao."

Duẫn Hạo Vũ gật gật đầu, kéo chặt cánh tay của Châu Kha Vũ: "Em biết."

Hai người lẳng lặng bước đi, thẳng đến lúc Duẫn Hạo Vũ che miệng ngáp một cái.

"Chúng ta trở về đi." Châu Kha Vũ nói.

Hắn tiễn Duẫn Hạo Vũ về phòng, nhìn cậu lên giường nhắm mắt lại, tắt đèn ngồi trong bóng tối một lúc, sau đó mới rời đi.

Duẫn Hạo Vũ càng ngày càng dính Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ cũng dưỡng thành thói quen xem Wechat trước khi đi ngủ.

>>>>>>>>>>>>>>>

INTO1 ngày hôm sau sẽ tham gia buổi phát sóng trực tiếp của Tencent, tất cả mọi người đều đang tích cực chuẩn bị, trước tiên hiểu rõ một số vấn đề quan trọng của công việc.

Buổi chiều, Châu Kha Vũ bị nhân viên công tác gọi ra ngoài, vẫn không thấy trở lại, đến khi mọi người đang ăn dở cơm tối mới trở về.

Hắn đi vào không nói lời nào, cảm xúc trầm thấp, ăn cơm không có cảm giác ngon miệng, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài gọi điện thoại.

Tất cả mọi người đều ăn ý giữ im lặng không nói chuyện, Trương Gia Nguyên rất hiếm khi không có gây ồn ào với hắn, thậm chí còn căn dặn Duẫn Hạo Vũ hôm nay đừng đi quấy rầy Châu Kha Vũ.

Duẫn Hạo Vũ nhìn bóng lưng Châu Kha Vũ đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại.

Duẫn Hạo Vũ cũng lấy điện thoại ra, mở trang mạng. Cậu xem không hiểu tiếng Trung, Liền dùng phần mềm phiên dịch tra từng chút một, đông tây kết hợp cố gắng thu thập các loại thông tin, sau đó trầm mặc siết chặt điện thoại.

Buổi tối, Châu Kha Vũ rất sớm trở về phòng.

Các loại suy nghĩ hỗn độn đọng lại trong đầu, không rõ ràng, lại khiến lòng tràn đầy mệt mỏi. Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, Châu Kha Vũ bị oanh tạc không có sức lực để suy tư, dứt khoát ném điện thoại rồi nằm lên giường.

Hắn dần dần thiếp đi, mê man, trong giấc mơ ánh sáng và bóng tối giao nhau, hắn bị vây ở trong sương mù, trước mặt là một bóng đen cao lớn, khuôn mặt chuyển đổi trùng điệp, chợt xa chợt gần.

Cơ thể của hắn run lên, kinh hãi tỉnh lại, hình ảnh đè ép giống như hòn đá nặng nề buồn bực đau nhức, ý thức chậm chạp mới trở lại hiện thực. Hắn lại phát hiện, một người đang ngồi trên giường của hắn.

Duẫn Hạo Vũ không biết đã chạy vào phòng từ lúc nào, phát hiện Châu Kha Vũ tỉnh, cậu lại gần.

Đêm nay chưa kịp đọc Wechat. Là lại nhớ nhà sao?

Châu Kha Vũ vừa định ngồi dậy hỏi, Duẫn Hạo Vũ đã cúi người, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Daniel, đừng khóc."

Anh không có khóc. Châu Kha vũ nghĩ.

Duẫn Hạo Vũ dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của hắn, Châu Kha Vũ nhìn thấy trên ngón tay của cậu có chút ướt át.

Duẫn Hạo Vũ nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường, nằm bên cạnh Châu Kha Vũ, chống tay lo âu nhìn hắn, lại ở bên tai của hắn nhỏ giọng: "Đừng sợ, anh không phải chỉ có một mình."

Châu Kha Vũ vươn tay về phía cậu, Duẫn Hạo Vũ thuận theo nghiêng người nằm vào trong ngực Châu Kha Vũ, có chút co chân, 1m76 núp trong lồng ngực của Châu Kha Vũ lại có vẻ nho nhỏ, bị Châu Kha Vũ ôm chặt.

Châu Kha Vũ ngửi được một mùi hương đặc biệt, nhàn nhạt thơm mát, an thần khó tả, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Lại một lần nữa tỉnh dậy, không biết là mấy giờ rồi.

Châu Kha Vũ cảm nhận được trong lồng ngực ấm áp, tay của hắn đang đặt lên eo của Duẫn Hạo Vũ.

Ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Châu Kha Vũ hơi nâng người, nhìn người trong lòng, sườn mặt tinh xảo tựa như búp bê.

Duẫn Hạo Vũ ngủ không sâu, chỉ một động tác nhỏ của Châu Kha Vũ, khiến cho cậu lập tức tỉnh lại, quay đầu dùng giọng thở hỏi: "Daniel, làm sao vậy?"

Châu Kha Vũ lắc đầu.

Duẫn Hạo Vũ ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng phía chân trời lộ ra một chút bình minh. "Em phải đi rồi." Cậu nhẹ nhàng đứng dậy.

Châu Kha Vũ chưa kịp nói gì thì đã chuồn mất.

Châu Kha Vũ ngơ ngác, vẫn duy trì tư thế trước đó, khi hơi ấm trong vòng tay dần dần tiêu tán, Hắn lại từ từ mất đi ý thức.

Trong giấc mơ, lại là những bóng đen chồng chất, làm cho hắn thở không nổi. Bỗng một chú mèo xuất hiện, nhẹ xua đi màn sương dày đặc rồi lặng lẽ rời đi, để lại mùi hương thuần khiết. Trận sương mù kia không còn xuất hiện nữa.

Châu Kha Vũ ngủ một giấc thật sâu, cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên.

Ánh nắng sáng sớm ấm áp. Ở giường bên cạnh, bạn cùng phòng vẫn chưa rời giường, mọi thứ vẫn như bình thường.

Những nếp gấp trên khăn trải giường vẫn như thường lệ, hắn nghĩ đến chú mèo mềm mại kia, là nằm mơ sao?

Mọi người ngồi xe đến địa điểm ghi hình trực tiếp. Châu Kha Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, Duẫn Hạo Vũ kéo tay hắn, nhìn hắn mỉm cười. Châu Kha Vũ xoa nhẹ đầu cậu.

Xe ngừng lại, Duẫn Hạo Vũ buông tay Châu Kha Vũ, theo sau Châu Kha Vũ xuống xe.

Trong suốt buổi ghi hình trực tiếp, mọi người chơi những trò kỳ quái mà bình thường không hay làm, vừa ca vừa nhảy múa, trêu đùa lẫn nhau, bầu không khí náo nhiệt vui vẻ.

Tới đoạn múa may quay cuồng, Duẫn Hạo Vũ đột nhiên nhắm tới Châu Kha Vũ, kéo hắn đến chính giữa: "Daniel, mau tới cùng em!"

Duẫn Hạo Vũ múa quạt, gật gù đắc ý, vô tư cười.

Châu Kha Vũ nhìn cậu, nhịn không được nở nụ cười, gia nhập điệu nhảy.

Châu Kha Vũ đột nhiên ý thức được, Duẫn Hạo Vũ hôm nay giống như đang nạp năng lượng cho hắn.

Tiếp theo là phân đoạn thực hiện thử thách, Duẫn Hạo Vũ đối với bài vè đọc nhịu phát âm vài lần đều không đúng, sốt ruột đứng lên, cuối cùng cũng nói xong, có chút thẹn thùng dựa vào lòng Lưu Chương.

Châu Kha Vũ từ xa nhìn, lại hoảng hốt nhớ lại giấc mơ kia.

Phát sóng trực tiếp kết thúc.

Thời điểm thay quần áo, Châu Kha Vũ lấy ra chiếc áo phông được gấp ngay ngắn, mở ra, trên ngực viết mấy chữ bính âm "em trai thối".

Châu Kha Vũ trước kia không nghĩ sẽ mặc cái áo này, bởi vì mặc xong là phải giặt, chữ sẽ bị trôi đi.

Nhưng hôm nay không hiểu vì sao hắn lại bị giấc mơ kia ám ảnh, tìm kiếm manh mối, như thể có được một chút an ủi, mặc dù hắn cũng chỉ cần một chút an ủi mà thôi.

Hắn mặc vào, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, cái áo này đã lâu chưa mặc đến, vẫn cứng đầu để lại mùi nước xả vải sao? Đây có phải là mùi hương trong giấc mơ? Hắn không chắc.

Điều chắc chắn duy nhất chính là, hắn vẫn nhớ rõ bộ dạng của Duẫn Hạo Vũ khi tặng áo cho hắn.

Khi đó bọn họ vừa quay xong vlog nhật ký đại đảo, Duẫn Hạo Vũ trên tóc còn đeo chiếc kẹp quả đào, ở trên đỉnh đầu lắc lư vài cái.

"Patrick, em có thường xuyên viết chữ lên quần áo không?"

"Không có." Duẫn Hạo Vũ phủ nhận nói.

"Nhưng ở trên quần và áo em đều viết em trai thối."

"Như vậy anh sẽ nhớ rõ là ai tặng."

Như thế nào lại không nhớ rõ, đây là áo em thường hay mặc. Châu Kha Vũ thầm nghĩ.

"Daniel, anh sẽ mặc cái áo này chứ?"

"Có lẽ sẽ không." Hắn dừng một chút, do dự định tiếp tục nói gì đó.

Nhưng Duẫn Hạo Vũ dường như cũng chỉ thuận miệng hỏi, thản nhiên nói: "Em biết anh ưa sạch sẽ, không mặc cũng không sao."

Không phải vì vậy. Châu Kha Vũ nghĩ.

Nhưng hắn không biết phải nói gì, liền đưa tay sờ cái kẹp tóc quả đào.

Giờ phút này, Châu Kha Vũ phục hồi lại tinh thần, mặc áo đi ra ngoài, sau âm thanh răng rắc mở cửa, đứng thẳng lưng.

Ghi hình trực tiếp hôm nay mọi người đều rất mệt, buổi tối rất sớm đều trở về phòng nghỉ ngơi.

Ban đêm, Duẫn Hạo Vũ xuống lầu uống nước, nhìn thấy Châu Kha Vũ ở phòng khách, ngồi trên ghế sofa xem ti vi. Cậu phát hiện cái áo quen thuộc trên người Châu Kha Vũ, ánh mắt sáng ngời.

Cậu không nghĩ Châu Kha Vũ sẽ mặc nó, lần đầu tiên nhìn thấy, nhịn không được vui vẻ nở nụ cười.

Châu Kha Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, vẫy tay, "Patrick, có muốn xem phim với anh không?

"Phim gì cơ?" Duẫn Hạo Vũ đi tới, ngồi bên cạnh Châu Kha Vũ.

Tình tiết phim nhẹ nhàng phát triển, với những cảnh quay đẹp mắt, hai nhân vật chính đã trải qua đủ mọi chuyện, cuối cùng ở bên nhau ôm hôn.

"Daniel, anh có học qua cảnh hôn chưa?" Duẫn Hạo Vũ đột nhiên hứng khởi, buông đồ ăn vặt trong tay, đứng thẳng dậy hỏi.

Châu Kha Vũ gật gật đầu.

"Thật sao? Em mới chỉ học qua một chút." Duẫn Hạo Vũ rất ngạc nhiên.

"Anh đã từng quay một lần."

"Thầy Châu, anh đã thực hiện cảnh hôn như thế nào?" Duẫn Hạo Vũ biết, mỗi lần gọi thầy là có thể hấp dẫn sự chú ý của Châu Kha Vũ, giúp cho hắn trong thời gian ngắn ngủi quên đi phiền não.

Châu Kha Vũ quả nhiên nghiêm túc, đem kinh nghiệm của mình lý giải kỹ càng cho Duẫn Hạo Vũ.

Duẫn Hạo Vũ lúc hiểu lúc không, rất nhanh lại hỏi: "Diễn cảnh hôn lúc nào cũng phải thế này sao?" Cậu ngồi quỳ gối ở trên ghế sofa, chậm rãi tiến gần, giống như đang tìm vị trí, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ sửng sốt, tròng mắt thấy được hàng mi đậm của Duẫn Hạo Vũ, trên mặt cảm nhận được hơi thở nhu hoà.

Duẫn Hạo Vũ đợi một lúc, thấy Châu Kha Vũ không có né tránh mình, cảm giác được cho phép nên nhẹ nhàng môi chạm môi.

"Là thế này phải không? Em học được rất nhanh." Duẫn Hạo Vũ thoả mãn rời đi.

"Không đúng lắm." Châu Kha Vũ lắc đầu.

"Không phải sao?"

"Là một diễn viên, nếu như hoàn toàn nhập vai, diễn viên chính là nhân vật, nhân vật chính là diễn viên, quên mất bản thân". Châu Kha Vũ nhìn nhân vật chính trong phim nhàn nhạt nói.

"Ví dụ như, nếu anh cùng em đóng cảnh này, anh sẽ làm như này."

[Đoạn này đặc tả thầy Châu dạy em Pai diễn cảnh hôn, xin phép được lược bỏ để phù hợp với trẻ em]

Châu Kha Vũ thuận thế nằm xuống, dựa vào tay vịn của ghế sofa, để cho Duẫn Hạo Vũ tựa vào người mình, nửa mặt của Duẫn Hạo Vũ áp lên lồng ngực của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nghe được tiếng cười của cậu: "Ngoài tiếng Trung, những thứ khác thầy Châu cũng dạy rất khá." Thanh âm của Duẫn Hạo Vũ giống như trùng xuống ngực hắn, có chút chấn cảm.

Bọn họ duy trì tư thế này nằm trên ghế sofa tiếp tục xem phim.

Duẫn Hạo vũ dường như có chút mệt mỏi, ngáp một cái, đỉnh đầu nhẹ nhàng cọ cọ cái cằm của Châu Kha Vũ, nhắm mắt lại. Châu Kha Vũ cũng không có ý muốn buông tay, ôm eo của cậu.

Châu Kha Vũ lại ngửi thấy nhàn nhạt mùi thơm, chỉ thuộc về Duẫn Hạo Vũ, mùi hương còn vương trên quần áo của chính mình, trùng khớp với mùi hương trong trí nhớ.

Đêm hôm qua có lẽ không phải là mơ. Châu Kha Vũ nghĩ. Nhưng nó không còn quan trọng nữa.

Hắn dường như đã nếm được mùi vị đặc biệt và bắt đầu thèm thuồng, thậm chí có chút nghiện. Hắn chỉ biết có một cánh cửa đang mở, không biết nó sẽ dẫn đến đâu, nhưng hắn mơ hồ biết được bên kia có gì.

Đêm nay trăng mờ.

End.

(*) Không có yếu tố 18+ nhưng một vài từ ngữ vẫn khá nhạy cảm, đã xin phép tác giả edit lại phù hợp với trẻ em 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro