[Trans] Patrick Rốt Cuộc Em Có Mấy Người Anh Trai Tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 帕特里克你究竟有几个好哥哥

Tác giả: 弗洛忒

Chuyển ngữ: Khơi 🌚

Chuyển ngữ đã có sự đồng ý của tác giả, chỉ đảm bảo đúng 80% so với nghĩa gốc, không nhằm mục đích thương mại, yêu cầu không mang ra khỏi đây!!!

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả

_________________

Cửa phòng luyện tập "lạch cạch" mở ra, rồi lại nhẹ nhàng đóng lại, ngoài cửa truyền đến loáng thoáng tiếng nói chuyện. Cửa sổ trong ngoài cực kỳ yên tĩnh, ve sầu ở Hải Nam giống như bị khí nóng làm cho tắc lại yết hầu. Cao Khanh Trần cuối cùng cũng ghép vần xong, cẩn thận lắng nghe, cảm thấy giọng nói này có chút giống Châu Kha Vũ sát vách.

Cao Khanh Trần cùng Duẫn Hạo Vũ quan hệ rất tốt, bởi vì trong toàn bộ học viên chỉ có hai người họ đến từ Thái Lan; Duẫn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ quan hệ cũng rất tốt, không biết vì cái gì, cũng không phải vì tên hai người họ đều là "Vũ" đúng không?

Cao Khanh Trần thừa nhận anh đối với Châu Kha Vũ có ác cảm, có chút giống đố kỵ, không vì lý do gì cả chỉ là không thân quen. Mặc dù gặp nhau không nhiều, hơn nữa người này dáng dấp đẹp trai lại tính cách tốt, nhưng luôn có thể nhìn thấy phía sau cặp kính gọng vàng dịu dàng lúc ẩn lúc hiện một cái đuôi.

Ở đây phải nhấn mạnh, chỉ có một chút khó chịu, một chút thôi.

Cửa phòng luyện tập lại "lạch cạch" mở ra, Cao Khanh Trần liếc mắt qua mép trên của tập vở lời bài hát nhìn ra cửa, quả nhiên là người vừa nghĩ tới.

Vì thế anh tốt bụng mở miệng nhắc nhở: "Pai Pai không có ở đây, cậu ấy đi phòng khác tập nhảy rồi."

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, mới vừa giơ tay lên còn chưa chạm đến tay nắm cửa, đột nhiên nghĩ tới gì đó nên dừng lại, quay người trực tiếp đi thẳng đến chỗ Cao Khanh Trần, chọn một chỗ cách đó không xa ngồi xuống.

Cao Khanh Trần nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Cậu ấy nói sẽ không về muộn, bảo cậu có thể đi về trước, không cần chờ cậu ấy."

Thấy bộ dạng hắn cứ do dự muốn nói lại thôi, Cao Khanh Trần trong lòng kỳ quái, Châu Kha Vũ có gì muốn nói với mình?

Cái đầu nhỏ thông minh trong chốc lát quay mấy vòng, chợt bừng tỉnh: Châu Kha Vũ cùng Duẫn Hạo Vũ cãi nhau. Trách không được dạo gần đây Duẫn Hạo Vũ trông thấy lão sói vẫy đuôi liền né tránh.

Lão sói vẫy đuôi lên tiếng: "Nine, em có thể hỏi anh một chuyện được không?"

Cao Khanh Trần bày ra vẻ mặt hiền từ của người mẹ: "Có chuyện gì?"

"Chính là... Anh có biết tuổi của Patrick không?" Châu Kha Vũ vò đầu che dấu gương mặt đỏ ửng, "Cậu ấy không nói cho em biết, ách, cái này làm người ta rất hiếu kỳ."

Nói thế nào đi nữa Cao Khanh Trần cũng không nghĩ tới, chuyện hắn muốn hỏi hoá ra lại kỳ quái và buồn cười như vậy. Điều này xác định rằng khi đối phương biết được câu trả lời, phản ứng sẽ rất thú vị.

"Cái gì, mười bảy tuổi?" Người này với vẻ ngoài mặt than cố gắng biểu hiện ra vẻ khiếp sợ, sau đó lập tức liền dương dương đắc ý, "Hoá ra là một đứa em trai."

Cao Khanh Trần không hiểu những cảm xúc phức tạp ẩn chứa bên trong tiếng Trung, nhưng anh nghe hiểu từ "em trai" âm tiết đơn giản, vì thế dịu dàng nói tiếp: "Trước đây Pai Pai từng nói rằng cậu ấy muốn có anh trai."

Vật chất quyết định ý thức, chủ quan phản ứng khách quan, giờ phút này, Cao Khanh Trần thậm chí nghe được trong giọng nói của mình có chút vui mừng giống như mang con gái gả đi.

**********

Chờ đợi là điều nhàm chán nhất trên đời, nhưng luôn có người lấy đó làm niềm vui.

"Niềm vui" đó có thể là bất cứ vật thể gì xung quanh, ví dụ như chơi với một chiếc xe đẩy nhỏ chơi đến quên trời đất, ví dụ như xem người ta chơi xe đẩy nhỏ nhập tâm đến say sưa.

Hát chính của ban nhạc quầng thâm mắt - Lâm Mặc đánh lên lưng tay guitar - Trương Gia Nguyên, lớn tiếng mắng cái đồ cẩu tặc Trương Gia Nguyên, chơi xong chưa, mau trả lại cho tôi.

Tay guitar nói Lâm Mặc là đồ quỷ ấu trĩ, trả cậu này đừng có phiền tôi.

Lâm Mặc nắm điều khiển trong tay, cãi lại Trương gia Nguyên, nói cậu là cái đồ con nít còn chưa thi đại học dựa vào đâu đi nói người ta ấu trĩ, đùa cái gì vậy chứ.

Một bên khác của ban nhạc quầng thâm mắt tay trống Trương Đằng rất tự giác ngồi lên xe, gọi Lâm Mặc mau đến đẩy hắn.

Trương Gia Nguyên ở một bên nhăn mặt kêu loạn: "Trương Đằng chỉ toàn học cái xấu của Lâm Mặc, Lâm Mặc cậu thế nào lại đi đẩy rồi, ấu trĩ! Trương Đằng kêu cậu làm cái gì cậu cũng làm rất không xem trọng tôi ..."

Tay bass của ban nhạc quầng thâm mắt kiêm người bình thường duy nhất - Phó Tư Siêu vỗ tay tán thưởng, thấy tình huống này không nhịn được hát lên một câu "Em gái ngồi ở mũi thuyền, anh trai đang đi trên bờ", thế là nhận được cái nhìn hằm hằm của Trương Đằng: "Ai là em gái!"

Trả lời: "Ai bị đẩy đi thì là em gái!"

Câu nói trên ngữ pháp có chút phức tạp, quần chúng vây xem - Duẫn Hạo Vũ hai ba bước chạy đến bên cạnh Châu Kha Vũ, hỏi: "Thầy Châu, lời anh ấy vừa hát có nghĩa là gì vậy?"

Châu Kha Vũ lộ ra nụ cười thâm sâu khó dò, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Patrick, cậu có muốn ngồi xe đẩy nhỏ không?"

"A?"

Phó Tư Siêu ló đầu qua, nhiệt tình giải thích cho người bạn ngoại quốc sự phức tạp bên trong: "Đơn giản mà nói, cậu ấy muốn cậu làm em gái cậu ấy."

Lần này Duẫn Hạo Vũ nghe hiểu, ngẩng đầu liếc Châu Kha Vũ, làm ra vẻ muốn đánh hắn: "Tôi là anh cậu!"

Châu Kha Vũ giơ hai tay đầu hàng.

"Thật ra tiểu Cửu đã nói cho tôi biết tuổi của cậu, tôi lớn tuổi hơn cậu nha~"

"A - cái tên xấu xa này!"

Duẫn Hạo Vũ không muốn để ý hắn, trưng ra khuôn mặt như bản thân đang tức giận, phàn nàn với hắn: "Em gái là con gái, cậu không thể gọi tôi như vậy."

Châu Kha Vũ phốc cười ra tiếng. "Được, Patrick không phải em gái, mà là em trai thối." Cánh tay dài dễ dàng nắm lấy bả vai Duẫn Hạo Vũ, quay sang nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu, lại nhịn không được chọc cậu, "Nhanh gọi anh trai."

Duẫn Hạo Vũ ngây người, cúi đầu không biết nghĩ gì cái gì, vành tay đỏ lên.

"Bruder*." Cậu lẩm bẩm trong miệng.

"Cái gì?!"

Châu Kha Vũ nghe không rõ, cúi đầu tới gần hơn một chút.

Duẫn Hạo Vũ vỗ lên cái tay không thành thực trên vai mình, tiến đến gần tai hắn giận dỗi mà nói lớn tiếng: "anh trai thối!"

**********

Cao Khanh Trần nói đúng, Duẫn Hạo Vũ khi còn bé rất muốn có một người anh trai.

Bây giờ cũng vậy.

Có anh trai hạnh phúc biết bao, đứa trẻ nào cũng nghĩ như vậy. Anh có thể chơi với em, trò chuyện cùng em, ủng hộ em vô điều kiện khi em gặp khó khăn, có anh trai hạnh phúc biết bao. Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bóng lưng của anh trai, quay người cũng sẽ nhìn thấy anh trai luôn ở phía sau, em không cần sợ ngã, bởi vì đôi bàn tay ấm áp và vững chãi của anh trai luôn có thể kéo em lại. Rất muốn có một người anh trai.

Đây đương nhiên là một mong muốn không khoa học, lại ngoan cường cắm rễ trong lòng Duẫn Hạo Vũ, thời gian dài được che giấu dưới làn hơi nước của mồ hôi và nước mắt nhưng trong bóng tối lại khoẻ mạnh sinh trưởng.

Mãi đến lúc cậu gặp Cao Khanh Trần, mong muốn này mới bị lộ ra: Tiểu Cửu giống như một người anh trai, cậu không ngừng suy nghĩ.

Sau đó cậu gặp được rất nhiều người. Ai cũng thích một đứa em trai đáng yêu hiểu chuyện, vì vậy mong muốn thời thơ ấu của Duẫn Hạo Vũ đã thành hiện thực, trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế gian được anh trai cưng chiều.

Dù sao cậu cũng mới mười bảy tuổi, còn có nhiều cơ hội làm em trai người khác.

**********

"Hey what's up bro!"

Oscar cầm khay thức ăn nghênh ngang ngồi xuống, ở trước mặt Châu Kha Vũ búng tay một cái: "Như thế nào lại ăn cơm một mình?"

Đắc chí đến mức không giống như có thành ý quan tâm bạn bè, Châu Kha Vũ nhìn về phía sau anh, quả nhiên thấy Hồ Diệp Thao ngoan ngoãn đi theo sau.

Là tới xem kịch, sau khi xác nhận xong, Châu Kha Vũ phớt lờ anh, đưa mắt hướng về vị trí cũ, trên tay cầm đũa từ bát đưa lên miệng đều không bị ảnh hướng chút nào.

Hồ Diệp Thao đối diện cũng ngồi xuống, theo ánh mắt của hắn nhìn sang, Duẫn Hạo Vũ đang ngồi giữa một nhóm người phòng 1201, cùng Cam Vọng Tinh trò chuyện vui vẻ.

"Tại sao cậu không qua ngồi cùng với họ?"

"Quá ồn, đau đầu." Châu Kha Vũ đặt đũa xuống, vẫn nhìn chằm chằm về hướng kia, ánh mắt đầy oán hận, đôi lông mày nhíu lại: "Anh nói xem Patrick và Cam Vọng Tinh không cùng ngôn ngữ, làm thế nào để nói chuyện."

Như để xác minh lời nói của hắn, bên kia Cam Vọng Tinh tựa hồ kể xong một câu, Duẫn Hạo Vũ trên mặt lộ ra vẻ mơ hồ, sau đó không biết vì sao hai người không thể nhịn được cười.

Người anh em tốt Oscar đặc biệt vỗ vỗ vai hắn, Hồ Diệp Thao quăng tới cho hắn ánh nhìn đồng tình.

"Anh cũng rất mơ hồ." Oscar nói, "Không sao, ít ra em vẫn còn có bọn anh."

Châu Kha Vũ mặt không cảm xúc: "Đi đi."

"Anh thật đau lòng nha bro." Oscar giả vờ ôm ngực, "Anh trong lòng em chẳng lẽ không bằng Patrick sao?"

Hồ Diệp Thao rốt cuộc không thể nhìn nổi nữa, cầm đũa gõ lên chiếc đĩa bên cạnh anh, phát ra "Đinh" một tiếng giòn vang: "Anh mau ăn đi, Pai Pai người ta so với anh đáng yêu hơn nhiều."

Duẫn Hạo Vũ đương nhiên là rất đáng yêu, luôn quan tâm, chân thành, trên thế gian tại sao có thể có một em trai hoàn mỹ như thế.

Châu Kha Vũ mười tám tuổi nhớ lại ngày biết Duẫn Hạo Vũ nhỏ tuổi hơn mình, đến cả Cao Khanh Trần cũng có thể nhìn xuyên thấu qua vẻ mặt vặn vẹo thấy sự vui mừng bên trong của hắn.

Bên kia cả bàn đã ăn xong, một đám người líu ríu thảo luận vlog nhật ký đại đảo nên quay như thế nào. Duẫn Hạo Vũ thu dọn xong bàn ăn, đi tới chỗ Châu Kha Vũ.

Hồ Diệp Thao có đôi mắt tinh tường, thấy thế, lôi kéo Oscar cấp tốc rút lui.

"Xin chào, Kha Vũ." Duẫn Hạo Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cảm nhận được tiếp xúc nhiệt độ cơ thể, Châu Kha Vũ nửa người cứng ngắc lại một chút.

Hắn giả bộ như vừa mới thấy Duẫn Hạo Vũ: "Hi Patrick, em ăn cơm xong rồi sao?"

Duẫn Hạo Vũ chống hai tay trên đầu gối, gật đầu nói: "Ăn xong rồi, 'four happy lion head' ăn rất ngon, em rất thích."

Cạn lời, lại dạy cậu những thứ kỳ quái, tám phần là một đám gà mờ Anh ngữ vắt hết óc nghĩ ra.

"........... Cái đó gọi là Braised pork ball*."

Duẫn Hạo Vũ lấy ra sổ tay, nghiêm túc gạch đi dòng chữ bốn đầu sư tử vui vẻ, đằng sau đánh một dấu hỏi chấm mơ hồ.

"Em vốn dĩ định đi hỏi anh, cảm ơn thầy Châu." Cậu vừa viết vừa vui vẻ nói, "Ngày mai anh có thời gian quay vlog cùng em không?"

"Được."

"Vậy đêm nay anh có thời gian dạy em lời bài hát tiếng Trung không?"

"Được."

"Vậy anh có thời gian cùng em tập nhảy không?"

"Được."

Duẫn Hạo Vũ nở nụ cười ngoan ngoãn tiêu chuẩn của một đứa em trai: "Châu Kha Vũ, anh thật tốt."

Cậu giống như đối với tất cả mọi người làm ra vẻ mặt này, Châu Kha Vũ trong lòng chua muốn chết. Nhưng ngoài mặt làm như không có chuyện gì xảy ra, còn đưa tay vuốt tóc đối phương: "Không có việc gì, anh trai nên chăm sóc em trai."

Duẫn Hạo Vũ mắt sáng lên: "Vậy anh có thể cho em pork ball này được không?"

"Không thể, em trai phải nhường cho anh trai."

Châu Kha Vũ nuốt miếng thịt cuối cùng trước ánh mắt trông mong của Duẫn Hạo Vũ, nghiêm túc nói: "Đây là truyền thống từ xưa của Trung Quốc, chờ đến buổi tối anh sẽ kể chuyện Khổng Dung nhường lê* cho em nghe."

**********

So với bạn bè cùng lứa, Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ luôn tỏ ra trưởng thành hơn.

Có lẽ do môi trường phát triển tương đối phức tạp ở nước ngoài, từ đó sinh ra một tính cách xã hội tương đối bảo thủ: Bọn họ sẽ không thể hiện tình cảm chân thật với người khác, mà thường thường là thử thăm dò thể hiện một chút lễ phép thiện ý.

Cũng giống như ở thời điểm sân khấu đánh giá đầu tiên, Duẫn Hạo Vũ sẽ chủ động hỏi những điều mình không hiểu về quy tắc của trận đấu, Châu Kha Vũ sẽ kiên nhẫn giải thích kỹ càng.

Kết nối tín hiệu thành công, hai con người tính cách xã hội tương đối bảo thủ có thể nhận ra đồng loại bằng cách giao tiếp chưa đầy mười câu trong hai ngày.

Chúng ta là người giống nhau, trong đầu Duẫn Hạo Vũ đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.

Thế là tại đêm khuya vắng vẻ trong phòng ăn, cậu giơ đũa hỏi hắn: Trong nhà cậu là con một sao?"

Đối phương miệng cắn nửa phần mỳ ăn liền dùng sức gật đầu, những sợi tóc chưa được phun keo xịt tóc cứng nhắc bay nhẹ lên không trung vài cái.

"Không có anh chị em, cậu không cảm thấy cô đơn sao."

"Có chút," Châu Kha Vũ nói, "Trước đây tôi muốn có một đứa em trai."

Mong muốn này rất khoa học, so với anh trai hợp lý hơn nhiều, Duẫn Hạo Vũ nghĩ.

"Vậy cậu bây giờ còn muốn có không?" Cậu hỏi.

"Vẫn muốn, nhưng nếu bố mẹ tôi hiện tại sinh thêm một đứa, chỉ sợ tôi có thể làm chú của nó." Châu Kha Vũ nói xong, chính bản thân cũng cảm thấy buồn cười.

Duẫn Hạo Vũ cũng cười: "Không thể nào, cậu mới mười tám tuổi."

"Đúng là tôi mười tám tuổi." Châu Kha Vũ dừng lại động tác, ngẩng đầu dò xét nhìn Duẫn Hạo Vũ, "Tôi còn chưa biết tuổi của cậu?"

"Bây giờ tôi không thể nói cho cậu được." Duẫn Hạo Vũ cùng hắn đối mặt, giảo hoạt nháy mắt, "chờ đến khi rời khỏi nơi này, liền cho cậu biết."

Sau đó hai người đều mang tâm tư cúi đầu ăn mỳ.

Ngay tại bữa ăn khuya này, hai người tính cách xã hội tương đối bảo thủ đã chấp thuận kết bạn với nhau.

**********

Doãn Hạo Vũ cùng Cao Khanh Trần hai người lén lén lút lút núp ở chỗ ngồi trên xe buýt.

"Không thể nào - " Cao Khanh Trần toàn bộ khuôn mặt đều nhăn lại, "Chẳng lẽ chỉ vì hai người cùng nhau ăn mỳ sao?"

Duẫn Hạo Vũ điên cuồng xua tay ra hiệu anh nhỏ giọng một chút, trên thực tế cũng không có ai nghe hiểu được tiếng Thái, cuộc trò chuyện của họ đối với tất cả mọi người tự mang mã hoá.

"Không phải, chính là em cảm thấy anh ấy và em là người giống nhau."

"Vì sao? Anh cảm thấy hai người tính cách thực sự - không giống." Cao Khanh Trần khoa tay múa chân một chút, "Cậu ta rất dữ."

Duẫn Hạo Vũ không nói rõ được bản chất, chỉ có thể giải thích rằng tính cách so với mấy loại nhân hệ điều hành* gì đó còn thâm sâu hơn, anh hiểu cảm giác này không?

Cao Khanh Trần hít một hơi thật sâu: "Soulmate?"

Cái từ này thực sự là quá nghiêm trọng rồi, thật là đáng sợ, Duẫn Hạo Vũ mười bảy năm trong đời nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hai người ngây ngốc mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Trầm lặng, một đêm trầm lặng ở đảo Hải Hoa.

Hàng phía trước Trương Gia Nguyên đã sớm ngủ bất tỉnh nhân sự, cái ót lắc lư theo những cú xóc nảy của xe buýt, rốt cuộc chống đỡ không được mà hung hăng đập vào cửa kính, hét lên một tiếng tỉnh dậy.

Duẫn Hạo Vũ lập tức chột dạ rời ánh mắt, làm bộ nghiêm túc thưởng thức cảnh đêm Hải Nam.

Người xưa có câu: Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Vừa đi vào đại sảnh của ký túc xá liền đụng phải Châu Kha Vũ đang cầm camera.

Đối phương cũng nhìn thấy bọn họ, cách thật xa dùng sức vẫy tay.

Cao Khanh Trần hướng Duẫn Hạo Vũ nháy mắt ra hiệu: "Anh rất - mệt mỏi, anh muốn đi ngủ, Pai Pai ngủ ngon."

Duẫn Hạo Vũ tâm tình phức tạp, cũng hướng anh nháy mắt: "Ngủ ngon tiểu Cửu."

**********

Châu Kha Vũ tâm tình cũng rất phức tạp.

Lông mày nhếch lên, liếc mắt đưa tình, kiêu ngạo đến tận đây, cái này giống hắn sao? Giống hắn sao?

Hắn cảm thấy có chút thất bại không thể giải thích được.

Nói thế nào nhỉ, có vẻ như mọi người trong doanh đều cùng Duẫn Hạo Vũ quan hệ rất tốt, nhưng bản thân hắn đã tốn rất nhiều công sức mới chen vào một vị trí mà người khác có thể dễ dàng có được, miễn cưỡng chiếm được một chỗ nho nhỏ trong lòng cậu, nhưng tràn đầy nguy hiểm.

Lần đầu tiên trong đời, hắn tự trách tính thận trọng và lễ độ của mình, đồng thời ghen tị với kiểu tuỳ tiện cẩu thả mà trước đây hắn coi thường.

Thời gian đi bộ xuyên qua nửa đại sảnh cũng đủ để Châu Kha Vũ kiểm soát lại nét mặt của mình. Khi đôi mắt bất kể nhìn ai cũng thâm tình của người kia nhìn đến, hắn cấp tốc thay đổi khuôn mặt tươi cười.

"Trở về rồi. Anh đang tìm một nơi để quay ending của nhật ký đại đảo."

"Thật xin lỗi, Kha Vũ, hôm qua còn nói muốn cùng anh quay." Duẫn Hạo Vũ tràn đầy áy náy, "Em có thể cùng anh quay part còn lại được không?"

Châu Kha Vũ vốn sợ cậu quá mệt mỏi, nhưng lại không thể từ chối lời nói cố chấp của học trò giỏi*.

Khi Duẫn Hạo Vũ kề sát cánh tay phải của hắn nhìn vào ống kính mà khen hắn, Châu Kha Vũ cầm lòng không được mà nảy ra một số suy nghĩ lãng mạn không nằm trong phạm vi công việc.

Tôi gục ngã rồi, hắn nghĩ.

Sau đó trong đầu như có một đoạn phim tự động phát ra hình ảnh Cao Khanh Trần bế Duẫn Hạo Vũ kiểu công chúa, Trương Tinh Đặc đùa giỡn với Duẫn Hạo Vũ, Cam Vọng Tinh cùng Duẫn Hạo Vũ ăn cơm.

Châu Kha Vũ luôn là người tôn trọng chủ nghĩa lý tính, nghĩ kĩ rồi mới làm, nhưng buổi tối lại không phải thời điểm thích hợp để suy nghĩ, trong đêm tối sinh ra cực đoan. Hắn nghĩ, nếu cẩn thận từng li từng tí mà vẫn như thế, không bằng trực tiếp đi đến kết cục.

Thà rằng chấp nhận đôi bên cả đời lơ nhau, nhưng không thể "có cũng được mà không có cũng được" nhìn thì thấy mà sờ không tới. Châu Kha Vũ, giống đàn ông chút đi.

Cực kì tức giận, hai tay Châu Kha Vũ giữ lấy vai Duẫn Hạo Vũ, để cậu với hắn bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng hắn hỏi ra vấn đề mà để lâu trong lòng sẽ mất mạng: "Patrick, nói cho anh biết, rốt cuộc em có mấy người anh trai tốt?"

Thổ lộ mà, vẫn cần phải có bước đệm, tiến hành theo trình tự thì mới thành đại sự.

Duẫn Hạo Vũ giống như không nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi trong câu nói kia của hắn, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ, xoè bàn tay ra đếm đếm: "tiểu Cửu, Cam Vọng Tinh, Mika, Ichika..."

Hối hận rồi, không nên tự mình tìm khó chịu.

Mặc kệ sắc mặt người nghe càng lúc càng đen, bên kia vẫn rất chăm chỉ điểm danh tên mấy anh trai cho hắn nghe.

"Tiểu Trư, Hanh Hanh, Gia Nguyên, Oscar, Thao Thao, chú Bá Viễn...chắc là có, khá là nhiều anh?"

Châu Kha Vũ: Cứng rồi, nắm đấm cứng rồi.

Hắn hít một hơi thật sâu, nặn ra bộ mặt đáng thương: "Vậy anh thì sao?"

Duẫn Hạo Vũ sửng sốt, lập tức bắt chước bộ dáng thiếu đánh thường ngày của hắn, lộ ra nụ cười thâm sâu khó dò.

Cậu nói: "Anh không giống, anh là anh trai thối của em."

END.

_________________

CHÚ THÍCH:

(*) Bruder: Anh trai (này là tiếng Đức nha)

(*) Four happy lion head: Bốn đầu sư tử vui vẻ 🥲

(*) Braised pork ball: Thịt viên kho

(*) Nhân hệ điều hành: Là thành phần trung tâm của hầu hết hệ điều hành máy tính, có nhiệm vụ quản lý các tài nguyên hệ thống,.... (dùng ở đây ý chỉ là rất thấu hiểu nhau?)

(*) Soulmate: Tri kỷ

(*) Khổng Dung nhường lê: Khổng Dung là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, ngay từ khi còn nhỏ đã thấm nhuần đạo lý làm người cần có nhân lễ nghĩa tín, cung kính khiêm nhường, biết nghĩ cho người khác. Năm Khổng Dung lên 4 tuổi, đã nhường quả lê to hơn cho các anh mình, còn mình nhận lấy quả nhỏ. (Nếu tò mò thì các chị ráng tìm đọc nhé)

(*) Học trò giỏi ở đây ý nói Patrick là học trò giỏi của thầy Châu á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro