Chương một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kha Vũ, cuối tuần này ..." Châu Hoằng Thụy đột nhiên im bặt, như là đang đắn đo không biết mở lời thế nào. Ông biết rằng không thích hợp để nói điều này bởi vì khó khăn lắm ông mới có cơ hội cùng con trai mình dùng bữa, nhưng ngoại trừ hiện tại thật sự là không có cơ hội nào khác để nói, dù sao công ty rất bận, ông cũng không có nhiều thời gian về nhà.

Châu Kha Vũ ngồi phía đối diện không nhìn lên, chỉ tập trung vào việc ăn cơm và đứng lên sau khi ăn qua loa vài miếng, anh cũng không tò mò về những gì ông sắp nói, dù sao anh cảm thấy đó hẳn sẽ không phải thứ sẽ làm anh cảm thấy vui vẻ khi nghe.

"Kha Vũ, khoan đi đã, cuối tuần này ... Con của dì Duẫn sẽ về nước, không biết con còn nhớ không."

Châu Kha Vũ trong lòng tự giễu, anh đương nhiên biết dì Duẫn, cho dù đã kết hôn với người khác thì lão già trước mặt vẫn nhớ về mối tình đầu tốt đẹp khó quên. Nhưng trong lòng Châu Kha Vũ chỉ có hình ảnh ông ấy lạnh nhạt với mẹ mình. Cho dù ông đối với đứa con này có yêu thương nhiều bao nhiêu thì cũng không có thời gian ở bên, có thể cấp cho Châu Kha Vũ một cuộc sống đủ đầy như vầy coi như là bù đắp đi. Hiện tại đứa con của mối tình đầu quay trở lại, không biết ông ta lại muốn cho bọn họ cái gì nữa.

"Mùa đông năm ngoái, dì Duẫn đã qua đời."

Con ngươi của Châu Kha Vũ hơi mở to khi nghe những lời này, có chút sửng sốt.

"Ta cũng là gần đây mới biết được, đứa nhỏ Duẫn Hạo Vũ một mình ở Đức thực sự không an toàn, vì vậy ta để nó về nước, sau này con có thể xem nó như em trai được không Kha Vũ?"

"Ông không nghĩ là mình hơi quá đáng sao? Nếu nó có thể ở Đức một mình thì hẳn phải tự lo liệu được, có thể tự mình về nhà được thì đừng làm phiền người khác nghênh đón. "

Sau đó, Châu Kha Vũ lên lầu và đóng rầm cửa phòng ngủ, đó là phản ứng quá kích của một đứa trẻ mười tám tuổi như muốn nói với bố mẹ rằng con đang tức giận hoặc con rất không hài lòng.

Châu Hoằng Thụy thở dài, ông biết đây là sự thỏa hiệp lớn nhất của Châu Kha Vũ.

Cuối tuần, theo tiếng phi cơ gầm rú, máy bay từ Đức đáp xuống thành phố C. Duẫn Hạo Vũ kéo hành lý ra khỏi cổng sân bay, vẻ mặt lo lắng, tuy ở Đức cậu có thể một mình đảm đương một phía nhưng dù sao cậu cũng chỉ mới mười bảy tuổi, trong tay không có bao nhiêu tiền, cầm điện thoại di động mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Qua lời nói của chú, cậu đại khái cũng biết được người sắp trở thành anh trai cậu không được thích cậu cho lắm, cho nên cậu phải tự mình tìm đường về nhà.

Cậu chặn một chiếc taxi rồi nói cho tài xế điểm đến, đếm tiền trong tay, hơi ngượng ngùng gãi đầu và nói: "Tôi hiện tại chỉ có nhiêu đây."

Có thể là cậu lớn lên thật sự nhu thuận, tài xế cũng không nóng nảy, nhưng anh ta không muốn phải chịu tổn thất này, vì vậy anh ta nói, "Tôi sẽ lái theo lộ trình và để cậu xuống xe ở khu vực gần đó, sau đó cậu có thể gọi người nhà ra đón, hẳn là không xa lắm."

Duẫn Hạo Vũ gật đầu cảm kích, sau đó cất hành lý lên xe, khoác ba lô ngồi ở ghế sau, lặng lẽ nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài, cậu nghĩ đây là nơi sắp tới cậu sẽ ở lại, địa phương xa lạ, trường học xa lạ, bạn học xa lạ, thậm chí...anh trai cũng xa lạ.

Kỳ thật ấn tượng của cậu về người anh trai này không tồi, có thể là do cậu lớn lên một mình nên cảm thấy có một người anh là chuyện rất hạnh phúc. Suy nghĩ cho đến khi tài xế dừng xe, cậu đem hành lý dỡ xuống liền đứng ở nơi đó một hồi, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra xem phương hướng, kết quả điện thoại di động dường như chống lại cậu, thoáng cái liền tắt bụp, Duẫn Hạo Vũ méo miệng. Trong môi trường xa lạ, cậu đang đứng trên đường, có lẽ vì còn ở ngoại thành nên không có người, Duẫn Hạo Vũ lại hơi sợ người lạ nên căn bản không dám nói chuyện với ai. Cậu cho rằng đứng yên không phải là biện pháp nên đã chọn đi theo một hướng.

Châu Hoằng Thụy ở bên kia vừa vội vàng kiểm tra thời gian xong, Duẫn Hạo Vũ xuống máy bay đã ba tiếng, lẽ ra bắt taxi về nhà cũng được một lúc rồi, nhưng khi ông gọi điện về nhà thì người giúp việc nói hoàn toàn không thấy Duẫn Hạo Vũ đâu, sao lại như vậy a, chẳng lên trên đường xảy ra chuyện gì? Bộ dạng Duẫn Hạo Vũ nhìn qua cũng rất ngoan ngoãn dễ bị gạt, có thể hay không bị lừa đi a, Châu Hoằng Thụy trong đầu nghĩ ra vô số tình huống, nhưng sau đó nghĩ lại Duẫn Hạo Vũ đã mười bảy tuổi rồi, nó hẳn sẽ không ngu ngốc đến mức bị lừa, phỏng chừng chính là không tìm được nhà. Sau khi cúp điện thoại, ông gọi cho Duẫn Hạo Vũ nhưng kết quả là tắt máy, lúc này ông lại càng lo lắng hơn, ông đã nói sẽ chăm sóc cho Duẫn Hạo Vũ, kết quả ngày đầu tiên Duẫn Hạo Vũ về nước đã không thấy người đâu. Ông hiện tại như một con kiến ngồi trên chảo nóng, nhưng thư ký lại tiến vào nói hội nghị sắp bắt đầu, ông đành phải gọi cho Châu Kha Vũ.

"Kha Vũ, ta không liên hệ được với Hạo Vũ, con có thể về nhà tìm xung quanh một chuyến xem nó đang ở đâu hay không, có lẽ là di động hết pin", Châu Hoằng Thụy nói rất nhanh.

"Buổi tối còn có giờ tự học", Châu Kha Vũ thản nhiên nói.

"Coi như ba nợ con một cái nhân tình đi."

"Được thôi", Châu Kha Vũ lần này lại thẳng thắn đáp ứng, cúp máy liền quay sang nói với Áo Tư Tạp ngồi bên cạnh, "Giờ tự học tối nay tôi không đi, giúp tôi nói với lão sư một tiếng."

"Thật ngạc nhiên nha, học sinh giỏi trốn giờ tự học để đi lêu lổng sao."

"Lần trước nói với cậu chuyện đứa con của mối tình đầu của cha tôi đó, bây giờ chưa về đến nhà, cha tôi sốt ruột bảo đi tìm."

"Vậy địa vị của cậu ở nhà không phải lại càng thấp hơn sao?"

Châu Kha Vũ liếc nhẹ một cái, Áo Tư Tạp lập tức ngậm miệng.

"Là tôi sai, ngài mau đi nhanh đi, tôi tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ", Áo Tư Tạp hướng Châu Kha Vũ cười cười, sắc mặt Châu Kha Vũ dịu đi, đôi chân dài sải bước ra khỏi lớp.

Trời càng ngày càng tối, Duẫn Hạo Vũ cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn ngã tư đường không một bóng người. Cậu không biết mình đã đi đâu, những ngôi nhà ở đây quá giống nhau, hơn nữa cậu cũng không biết nhà của chú trông như thế nào. Vừa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không xác nhận phương hướng và khoảng cách với tài xế, cậu phiền não vì sự sơ suất của bản thân.

Không biết đã qua bao lâu, Duẫn Hạo Vũ mệt mỏi ngồi xổm trên mặt đất, đói không muốn đi, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, trái tim của Duẫn Hạo Vũ trở nên căng thẳng, cậu hiện tại cũng không có khí lực để vật lộn với người xấu đâu.

" Duẫn... Hạo Vũ?"

Trong bầu trời đêm, một thanh âm đột nhiên vang lên, giống như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, ngắn ngủi mà lại sáng rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro