Chương hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ một âm thanh thôi cũng đủ khiến Duẫn Hạo Vũ cảm xúc dâng trào, có lẽ đói khát làm cho người ta càng trở nên yếu ớt, cậu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng người cao lớn, sau đó hai mắt đỏ bừng. Duẫn Hạo Vũ vừa nghe được thanh âm liền đứng lên, bởi vì ngồi xổm quá lâu mà chân tê rần, kết quả là không kìm được mà bổ nhào về phía trước, chuẩn xác ngã vào vòng tay của người trước mặt.

Mà lúc này Châu Kha Vũ còn chưa hoàn toàn bình phục bởi cường độ vận động vừa rồi, thật vất vả mới tìm được người, rốt cục có thể nhẹ nhàng thở ra, nhưng chưa kịp nhìn rõ người kia hình dáng ra sao thì đối phương đã trực tiếp nhào vào người anh. Mặt của Duẫn Hạo Vũ chôn trong lồng ngực Châu Kha Vũ , cậu có thể chuẩn xác nghe được tiếng tim đập kịch liệt của Châu Kha Vũ, mà nhịp tim của anh cùng cậu lại đồng bộ một cách khó hiểu. Duẫn Hạo Vũ không biết đây là thứ cảm giác gì nữa, giống như sau khi chạy bộ khui một lon nước ngọt rồi uống ngụm đầu tiên, là loại cảm giác ga như bùng nổ trên đầu lưỡi.

"Xin... xin lỗi, em ngồi xổm lâu ... Chân hơi tê một chút" Duẫn Hạo Vũ cảm thấy may mắn vì đèn đường không nhiều lắm, nên người khác không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

Châu Kha Vũ đứng thẳng lưng, chờ nhịp tim khôi phục lại như cũ, nhưng dường như không có tác dụng.

Vào cái buổi đêm của năm đó, trái tim của hai thiếu niên đã lần đầu tiên gần kề. Cả hai đều chưa từng gần gũi như vậy với những người khác. Bất tri bất giác, đã trở thành duy nhất của nhau.

Một lúc sau, Châu Kha Vũ cảm thấy chân mình hơi tê rần mới mở miệng.

"Cậu không sao chứ?"

Duẫn Hạo Vũ đứng thẳng dậy, quơ quơ chân, nhận ra chân không còn tê nữa bèn ngẩng đầu cười với Châu Kha Vũ, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, óng ánh như là chứa đựng ánh trăng, Châu Kha Vũ chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt.

"Ổn rồi thì về nhà thôi, người kia...rất lo lắng", nói xong Châu Kha Vũ kéo hành lý Duẫn Hạo Vũ đi trước.

Duẫn Hạo Vũ cười, người anh trai này cũng không có chán ghét cậu như trong tưởng tượng a.

Cậu từng bước một đi theo sau Châu Kha Vũ nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách với anh, tiểu hài tử dường như đặc biệt dễ dàng thích một sự kiện sự vật, cũng giống như dễ dàng sinh hảo cảm với một người.

Châu Kha Vũ là người thân cận đầu tiên sau khi cậu đến nơi này cho nên cậu đối với anh là không hề phòng bị. Hơn nữa đây là anh trai của cậu, tuy không phải ruột thịt, nhưng cuối cùng cậu cũng không còn cô đơn nữa.

Bước vào trong ngôi nhà sáng sủa, Duẫn Hạo Vũ liền trở nên mất tự nhiên, các ngón tay không ngừng đan vào nhau không biết phải làm gì. Lúc trước ở Đức chỉ có cậu và mẹ, trong nhà không còn ai khác, nhưng bây giờ "ngôi nhà" to lớn này làm cho cậu hoảng hốt, hơn nữa quá sáng sủa, mái tóc cậu mới cắt còn hơi ngắn, không che được đôi lông mày anh khí, cũng làm cho cậu không chỗ trốn.

"Cậu đứng ngốc ở đó làm gì, mau lên thu dọn hành lý đi."

Châu Kha Vũ đứng trên cầu thang nhìn Duẫn Hạo Vũ mặc một bộ quần áo đơn giản màu trắng đứng giữa phòng khách nghe thấy giọng anh liền quay đầu lại nhìn. Bộ dạng lúc này của cậu làm cho Châu Kha Vũ cảm thấy giống như một vị thần minh không rành thế sự.

Anh thu hồi ánh mắt, gạt những suy nghĩ lộn xộn đó sang một bên rồi bước xuống, cũng không liếc nhìn Duẫn Hạo Vũ lấy một lần. Duẫn Hạo Vũ chớp mắt và bước lên lầu. Căn phòng đang mở chắc chắn thuộc về cậu, và căn phòng nằm đối diện chéo bên kia ... hẳn là thuộc về Châu Kha Vũ. Duẫn Hạo Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi, sau đó gục đầu xuống, đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại yên lặng thu dọn.

Phòng của cậu so với khi ở Đức rộng hơn rất nhiều, cậu rất thích mùi hương cây cỏ thoang thoảng trong không khí. Cậu lấy ảnh chụp cùng với mẹ ra, khẽ vuốt ve rồi cất vào trong tủ đầu giường, cậu vốn muốn đặt ngay trên tủ đầu giường nhưng nghĩ lại thấy không quá thích hợp, nơi này dù sao cũng không thể xem như nhà của cậu, nơi ở Đức mới là nhà, cho nên không thể muốn làm gì thì làm.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Duẫn Hạo Vũ xuống lầu xem có gì ăn không, cậu thực sự rất đói.

Tại bàn ăn, Châu Kha Vũ đang chậm rãi dùng bữa, Duẫn Hạo Vũ do dự không biết phải xưng hô như thế nào với Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ dường như biết cậu muốn nói gì. Câu đầu tiên mà anh nói chính là:
"Gọi tôi là Châu Kha Vũ, đừng gọi là anh trai."

Duẫn Hạo Vũ thấy được thời điểm nói ra hai chữ "anh trai" Châu Kha Vũ hơi cau mày, hẳn là không muốn có quan hệ gì với cậu, mà vốn cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì, cậu cười cười nói: "Được...Châu...Kha Vũ."

"Ăn cơm đi."

Duẫn Hạo Vũ ngồi xuống ăn cơm, ngại Châu Kha Vũ còn ở bên cạnh nên cũng ăn rất chậm, Châu Kha Vũ hình như đã ăn xong, lau khóe miệng cũng không đứng dậy, sau đó cậu nghe thấy Châu Kha Vũ nói.

"Cậu ở nhà của tôi, tôi không có ý kiến, nhưng có một số quy củ, không được vào phòng tôi, không có chuyện gì thì cũng đừng tìm tôi, ở trường học cũng đừng nói tôi là anh trai của cậu, người kia rất ít về nhà, nếu cậu muốn gặp ông ta thì có thể tìm quản gia."

Châu Kha Vũ nói rất nhanh, không chú ý đến ánh mắt ngày càng ảm đạm của tiểu hài tử. Duẫn Hạo Vũ nghĩ cậu và Châu Kha Vũ ít nhất cũng có thể làm bạn, dù sao cậu cũng không có nhiều bạn bè, rất ít khi muốn trở thành bạn bè với ai, cậu muốn trở nên thân thiết với anh. Nhưng người kia hiện tại đã cự tuyệt cậu, Duẫn Hạo Vũ không biết phải làm sao, không hề có biện pháp.

Rõ ràng đồ ăn đầy đủ hương vị nhưng vào miệng cậu lại nhạt như nước ốc, cậu gật đầu hai cái tỏ vẻ đã hiểu.

Châu Kha Vũ sau khi thông báo xong liền đứng lên trở về phòng. Duẫn Hạo Vũ ngồi ở bàn ăn suy nghĩ xem làm thế nào để trở thành bạn bè với Châu Kha Vũ.

Ngày mai là bắt đầu đi học rồi, Duẫn Hạo Vũ gạt lo lắng sang một bên, ở trường học chắc cậu sẽ tìm được bạn thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro