2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 9 năm 1739 Tây lịch, tại khu vực biên giới của bờ biển phía nam lục địa A Lực An, Trạch An Đức.

Hôm nay Trạch An Đức bất luận là trong hay ngoài thành đã thay đi màu đen trắng âm trầm của quá khứ, với những đồ trang trí lớn màu đỏ điểm xuyết ở cánh cửa của mỗi nhà, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao trên cổng thành tương phản với cánh cổng tối tăm.

Ngay từ sáng sớm, người dân Trạch An Đức đã bắt đầu bàn tán về hoàng hậu tương lai, có người cho rằng hoàng hậu phải là một cô gái quý tộc xinh đẹp nhưng dũng mãnh thiện chiến, cũng có người cho rằng hoàng hậu phải là một người phụ nữ nhu tình như nước và thành thục trị quốc, còn có người cười trêu rằng vua không thích nữ nhân, nói không chừng hoàng hậu là tiểu vương tử của nhà nào đó.

Khi đội ngũ mang cờ có vương huy của Mại Nhã xuất hiện bên ngoài thành, đám đông đã nổ ra một trận xôn xao và các cuộc thảo luận lại bắt đầu. Một số phụ nữ thường dân châm chọc cười nhạo nói:

"Mại Nhã chỉ là một nước nông nghiệp với quân đội lạc hậu. Đối tượng kết hôn của quốc vương cư nhiên lại là công chúa của họ?"

"Loại công chúa quê mùa này có thể có giáo dưỡng sao!"

Tuy nhiên, sự xôn xao của đám đông nhanh chóng lắng xuống, bởi vì đội ngũ tuy rằng hùng dũng oai nghiêm, nhưng không thấy lá cờ của riêng của công chúa cùng thị nữ, đội ngũ mang đến không phải công chúa, vậy chỉ có thể là tiểu vương tử Mại Nhã.

Châu Kha Vũ đang đứng ở giữa giáo đường, hôm nay hắn mặc một bộ đồ đen, giữa hai lông mày lộ ra một cỗ anh khí nhàn nhạt.

Trong thánh điện không có ai ngoại trừ hắn, ngay cả cha sứ cũng không có, Châu Kha Vũ đứng đó, nhìn ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, ánh sáng màu cầu vồng chiếu những vệt nhỏ lên người hắn, hắn đang đợi hoàng hậu của mình.

Khi Duẫn Hạo Vũ xuống xe thì hơi lảo đảo một chút, thị vệ ở bên cạnh thuận thế giúp đỡ một phen, cậu ngẩng đầu cười với thị vệ, sau đó nhanh chóng cúi đầu, nhìn tấm thảm trắng, hít một hơi thật sâu rồi bước trên đó.

Hôm nay cậu mặc một bộ đồ trắng như tuyết, làm cho khuôn mặt vốn đã mất đi huyết sắc lại càng thêm tái nhợt, giống như một con thiên nga đang chết dần chết mòn, thân thể tàn tạ phát ra âm thanh vỡ vụn rất nhỏ.

Duẫn Hạo Vũ không biết nghi thức của Trạch An Đức, chỉ ngạc nhiên là đám cưới của Trạch An Đức thực sự được tổ chức trong nhà thờ, không có ai ngoài hai người cùng ưng thuận hứa hẹn dưới giáo đường thiêng liêng, từ nay về sau giao phó cả cuộc đời cho nhau.

Duẫn Hạo Vũ bước qua cánh cửa màu trắng ngà, bài thánh ca của các nữ tu vang vọng trong nhà thờ, Duẫn Hạo Vũ nhìn thấy Châu Kha Vũ, hắn đang đứng đó, dáng người cao ngất như một thanh kiếm cắm trên mặt đất.

Tựa hồ là nghe thấy được tiếng bước chân, Châu Kha Vũ xoay người, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Duẫn Hạo Vũ.

Duẫn Hạo Vũ bị ánh mắt của hắn châm chọc, chật vật dời ánh nhìn, thận trọng đi về phía hắn.

Giống như một con nai nhỏ đang hoảng sợ, nhưng vẫn phải bước tới gần thợ săn.

Bởi vì không quen lễ tiết của Trạch An Đức, mọi thứ đều do Châu Kha Vũ hướng dẫn Duẫn Hạo Vũ.

Hắn nói cho thiếu niên nên làm như thế nào, thiếu niên liền làm theo.

"Bây giờ, hôn ta."

Châu Kha Vũ thản nhiên thốt ra một câu, thanh âm không lớn, lại không chấp nhận cự tuyệt, trong nhà thờ yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng.

Duẫn Hạo Vũ sửng sốt một hồi, mới từng bước tiến về phía trước, tay trái đặt lên bả vai Châu Kha Vũ, kiễng mũi chân, không sợ chết mà chạm nhẹ lên môi Châu Kha Vũ sau đó nhanh chóng tách ra, chỉ để lại một chút dư âm tựa như chuồn chuồn đạp nước.

Châu Kha Vũ không hề tức giận, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên phiếm hồng, tâm tình rất là khoái trá.

Hắn cầm lấy tay thiếu niên, đứng dưới cửa sổ thủy tinh trước mặt tượng nữ thần An Lệ An Na uy nghiêm, bắt đầu đọc lời thề.

"Nữ thần An Lệ An Na thiêng liêng, xin người lắng nghe lời thề trang trọng của ta, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đối đãi với ái nhân bằng cả trái tim và chân thành, và trở thành một người chồng đủ tư cách và là quân vương của quốc gia. Ta sẽ cùng ái nhân đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn, trở thành bạn đồng hành cả đời."

Nói xong, Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua Duẫn Hạo Vũ, cậu đang chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, khẽ lặp lại lời thề của hắn, bóng của hàng mi dày in trên hai gò má như hai hình quạt, hô hấp nhẹ nhàng như cánh bướm rung động.

Thanh âm của thiếu niên có chút run rẩy, đợi cho Duẫn Hạo Vũ niệm xong, Châu Kha Vũ nắm lấy tay cậu, cúi đầu hôn lên mu bàn tay, hôn lễ đến đây coi như kết thúc.

Duẫn Hạo Vũ mặc cho hắn nắm tay mình cùng nhau bước ra ngoài giáo đường. Đội ngũ của Mại Nhã bên ngoài không còn thấy đâu nữa. Những người còn lại đều là người của hoàng tộc Trạch An Đức. Chiếc xe đưa họ quay về vương thành đã dừng trước thảm trắng.

Trưởng thị vệ hạ thấp người hành lễ với Châu Kha Vũ, lễ độ cung kính hô to "Bệ hạ", nhưng trong giây tiếp theo lại nhìn Duẫn Hạo Vũ bằng ánh mắt ghét bỏ.

Duẫn Hạo Vũ nhướng mày, cúi đầu không nói gì, cùng Châu Kha Vũ lên xe.

Dọc đường đi hai người không có gì để nói, Châu Kha Vũ toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước, dường như không có ý định mở miệng.

Duẫn Hạo Vũ nhàm chán liền bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Trạch An Đức khác xa với những gì cậu từng tưởng tượng.

Lúc đầu, Duẫn Hạo Vũ còn tưởng rằng nơi này là một tòa thành với những quy tắc cứng nhắc, nhìn không thấy nửa điểm nhu hòa, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy, ngoại trừ các kiến trúc thuần một màu đen trắng nhàm chán, nơi này tựa hồ cùng Mại Nhã giống nhau.

Hiện tại đang là mùa thu, ở Mại Nhã có thể nhìn thấy những khu rừng lá đỏ rộng lớn, nhưng ở Trạch An Đức, chỉ có thể nhìn thấy một số cây bạch dương cứng cáp và một số cây không tên, lá khô rụng đầy mặt đất.

Duẫn Hạo Vũ nghe nói mùa đông ở Trạch An Đức sẽ có tuyết, tuyết trắng xóa và lạnh lẽo, toàn bộ vương quốc được bao phủ bởi màu trắng, khiến cả thành phố càng thêm linh thiêng.

Đó là khung cảnh không nhìn thấy được ở Mại Nhã, Duẫn Hạo Vũ đã từng nhìn thấy tuyết khi còn rất nhỏ, cậu thích màu trắng và cảm giác lạnh lẻo của nó, khi đó còn có người nhà ở bên cạnh, không nghĩ tới khi gặp lại tuyết quốc một lần nữa lại trong hoàn cảnh như hiện tại.

Đang ngạc nhiên trước vẻ đẹp của khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lại không biết rằng Châu Kha Vũ đã đến gần chỗ ngồi bên trái của Duẫn Hạo Vũ, hắn nhìn thấy niềm vui trong mắt tiểu hài tử, điều mà vừa rồi hắn chưa thấy qua. Khi đối diện với hắn, ánh mắt của Duẫn Hạo Vũ chỉ có nỗi sợ hãi vô hạn.

Nghĩ đến đây, ý nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu Châu Kha Vũ, hắn muốn ánh mắt tràn đầy tình cảm này từ nay về sau chỉ có thể vì hắn mà xuất hiện.

"Thích không?"

Giọng của Châu Kha Vũ bất thình lình vang lên từ phía sau Duẫn Hạo Vũ, Duẫn Hạo Vũ hoảng sợ xoay người lại, thiếu chút nữa đụng phải Châu Kha Vũ. Nghĩ đến vấn đề mà hắn vừa mới hỏi, Duẫn Hạo Vũ nghiêng đầu trả lời một cách khó hiểu:

"Cái gì?"

Trông thật giống một con mèo.

"Ta nói, em có vẻ thích phong cảnh ở đây?"

Duẫn Hạo Vũ không phủ nhận, gật gật đầu nhỏ giọng "Vâng" một tiếng.

Châu Kha Vũ tiến về phía trước, giam giữ Duẫn Hạo Vũ trong một không gian vốn đã nhỏ. Nhìn thấy động tác cứng ngắc của người kia, Châu Kha Vũ sáp đến gần, một tay vòng qua sau gáy Duẫn Hạo Vũ, đầu ngón tay vuốt ve da thịt nơi đó, rồi trước vẻ mặt kinh ngạc của Duẫn Hạo Vũ, hôn lên môi cậu.

Nụ hôn bất ngờ xảy ra như một cơn bão làm cho người ta trở tay không kịp, đầu lưỡi luồn lách vào khoang miệng ngọt ngào, tham lam chiếm lấy hơi thở thuộc về hắn, mạnh mẽ khám phá mọi ngóc ngách.

Yin Haoyu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giống như hết thảy là chuyện đương nhiên.

Chính sự ngoan ngoãn này đã khơi dậy thô bạo trong tâm trí Châu Kha Vũ. Hắn vô cùng hưởng thụ cảm giác chi phối người khác, sự vâng lời sẽ chỉ càng khơi dậy ham muốn khống chế của hắn.

Sau khi nụ hôn say đắm kết thúc, Châu Kha Vũ dùng một tay siết chặt hai tay Duẫn Hạo Vũ cố định trên đỉnh đầu cậu, trong khi tay kia quanh quẩn trên ngực Duẫn Hạo Vũ. Ngón tay mảnh khảnh của hắn dễ dàng cởi bỏ vài cái cúc áo, Châu Kha Vũ dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng đảo quanh ngực Duẫn Hạo Vũ được ngăn cách bởi lớp áo lụa trắng.

Bởi vì ở ghế sau không quá rộng rãi, sau đó Châu Kha Vũ cong một chân lên quỳ giữa hai chân Duẫn Hạo Vũ, tiến thêm một bước muốn đem tiểu bạch thỏ nuốt vào trong bụng.

Duẫn Hạo Vũ bị động tác đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ, nhất thời muốn khóc, hai mắt đẫm lệ, như thể giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống như ngọc trai, thân thể cậu vốn mẫn cảm, bị người khác tùy tiện đùa giỡn lại không khống chế được mà thở dốc, chỉ biết cắn môi mặc cho cơ thể run rẩy.

Còn chiếc vòng cổ mà Duẫn Hạo Vũ đang đeo lúc nào cũng nằm trên chiếc áo sơ mi trắng, ngón tay Châu Kha Vũ lướt qua, cảm thấy lạnh lẽo, hắn cúi đầu nhìn ngôi sao đen kia.

Lòng hiếu kỳ khiến cho hắn muốn đưa tay bắt lấy xem thử, nhưng chưa kịp nhìn rõ đã bị tiểu bạch thỏ ban nãy còn nhu thuận lấy tay giật lại rồi nhét vào trong áo.

Châu Kha Vũ ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo Vũ, phát hiện đối phương đang lườm mình, đôi mắt rưng rưng trên khuôn mặt hơi ửng đỏ căn bản không hề có chút uy hiếp nào, giống như ngươi bắt một con mèo con trên tay rồi bị cào một cái, không đau không ngứa.

"... Không thể chạm vào vật này."

Duẫn Hạo Vũ mở miệng nói, Châu Kha Vũ đã rời khỏi vị trí vừa rồi, để lại một chút không gian cho Duẫn Hạo Vũ, hắn nhìn vào chiếc vòng cổ quý giá của Duẫn Hạo Vũ và nói:

"Được thôi, nếu em đã nói không muốn người khác chạm vào, về sau ta sẽ chú ý."

Nhưng trong lòng Châu Kha Vũ không nghĩ như vậy, em càng không cho ta chạm vào, ta lại càng muốn chạm.

Duẫn Hạo Vũ dường như không ngờ rằng Châu Kha Vũ sẽ đồng ý với ý kiến của mình, cậu nhìn khuôn mặt quá mức đẹp mắt của Châu Kha Vũ, không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ biết từ vốn từ ngữ của bản thân nói ra một câu "Cảm ơn".

Châu Kha Vũ cảm thấy buồn cười với hành vi của cậu, hắn đưa tay ra sờ đầu Duẫn Hạo Vũ, đối phương trốn tránh một lúc, cuối cùng cũng để hắn chạm vào.

"Không cần nói lời cảm ơn, ta là chồng của em, chúng ta là người một nhà."

Lúc Châu Kha Vũ nói câu này, sắc đỏ trên mặt Duẫn Hạo Vũ lại càng thêm đậm, nghĩ đến những chuyện vừa rồi phát sinh, đối phương vẫn ăn mặc chỉnh tề, nhưng quần áo của chính mình lại không ngay ngắn, cậu càng cảm thấy xấu hổ. Duẫn Hạo Vũ vừa cài lại cúc áo khoác, vừa chỉnh lại góc áo đã bị nhàu nát trong sự kiện vừa xảy ra, quay đầu đi, không nhìn Châu Kha Vũ một lần nào nữa.

Tuy nói là không nhìn, Duẫn Hạo Vũ vẫn không nhịn được liếc Châu Kha Vũ một cái, phát hiện tâm tình đối phương có vẻ tốt, trong lòng không khỏi cảm thấy ủy khuất, những suy nghĩ vụn vặt gom lại từng chút một, cuối cùng hợp thành biển rộng tràn đầy xót thương.

Nước mắt từ trong khóe mắt chảy dài, rơi xuống quần trắng của Duẫn Hạo Vũ, làm ướt một mảng.

Những giọt nước mắt lặng lẽ rất nhanh biến thành tiếng nức nở, Duẫn Hạo Vũ giống như vừa rồi cắn đôi môi hơi sưng đỏ, cố gắng ngăn bản thân phát ra âm thanh, nhưng ngay sau đó cậu nhận ra rằng mình không thể làm được.

Tất cả các loại cảm xúc dồn nén trong lòng, lúc này Duẫn Hạo Vũ cảm thấy mình là một chiếc lá rụng, rơi xuống biển rộng, bị sóng cuốn lấy xé nát, cuối cùng chìm xuống đáy biển không thấy tung tích.

Chẳng mấy chốc, tiếng nức nở của cậu biến thành tiếng khóc nỉ non không dứt, cậu run rẩy khóc giống như một con thú nhỏ bị nhốt.

Châu Kha Vũ làm sao có thể không phát hiện, thời điểm nước mắt như ngọc trai thay nhau rơi xuống hắn đã phát hiện. Có rất nhiều lý do khiến hắn không muốn tiến tới dỗ dành cậu, bởi vì ngoài việc bản thân hắn không giỏi dỗ trẻ con, nguyên nhân chính là vì nước mắt của Duẫn Hạo Vũ khiến Châu Kha Vũ cảm thấy hưng phấn.

Nghe thấy tiếng nức nở bị kìm nén của đối phương, Châu Kha Vũ cảm thấy cổ họng hơi khô, cả người cũng có chút khô nóng.

Hắn nheo mắt, liếm liếm môi, ánh mắt mang theo ý nghĩ chiếm đoạt dừng lại trên khuôn mặt đầy nước mắt, trong lòng thầm nghĩ về sau khuôn mặt này chỉ có thể ở dưới thân hắn mà khóc.

Em là của ta, vương quốc của em cũng sẽ sớm là của ta, Châu Kha Vũ nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro