3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đội ngũ hùng hổ tiến vào thành đã là sáu giờ chiều, Châu Kha Vũ đưa Duẫn Hạo Vũ về phòng ngủ để Duẫn Hạo Vũ thu dọn một chút những thứ cậu cần, sau đó lấy lí do còn việc cần xử lí xoay người rời đi, để lại Duẫn Hạo Vũ một mình trong căn phòng rộng lớn.

Phu thê hoàng tộc Trạch An Đức không thích chia riêng phòng ngủ, các quý tộc cũng không lo người nằm chung gối đầu sẽ làm mình bị thương, bởi vì lời thề chân thành nơi giáo đường đã xác định hết thảy.

Duẫn Hạo Vũ nhìn tông màu lạnh lẽo của căn phòng, nhìn xung quanh và cuối cùng lựa chọn đi đến bệ cửa sổ.

Cậu mở rèm cửa màu trắng, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, vừa vặn nhìn thấy Châu Kha Vũ đi ngang qua, gió nhè nhẹ thổi qua trán, trong đôi mắt sắc bén của hắn như ẩn như hiện hình ảnh một con rồng miệng đầy máu để lộ ra răng nanh sắc bén.

Sự dịu dàng mà lúc trước khi cùng Duẫn Hạo Vũ đối diện đã sớm bị xé ra thành từng mảnh, chìm sâu vào nơi đáy mắt của Châu Kha Vũ.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống và những vì sao bắt đầu tô điểm cho màn đêm, Châu Kha Vũ mới đẩy cửa phòng trở về, hắn đưa Duẫn Hạo Vũ đi ăn tối, sau đó lại cùng cậu đi tắm.

Phòng tắm tràn ngập hơi nước, trên mặt nước nổi lên một tầng sương mỏng, Châu Kha Vũ cởi quần áo lại phát hiện Duẫn Hạo Vũ đứng ở một bên nhìn, không hề có ý định nhúc nhích.

Duẫn Hạo Vũ nhìn nhìn mặt nước, sau đó đưa mắt nhìn về phía Châu Kha Vũ, liền nhìn thấy một vết sẹo khủng khiếp, giống như một con rắn độc, đang leo lên người tên quốc vương không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi.

Đó là tai họa do chiến tranh gây ra. So với làn da trắng nõn như ngọc của bản thân, cơ thể của Châu Kha Vũ giống như một mảnh ngọc vỡ chưa được mài giũa.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của Duẫn Hạo Vũ, Châu Kha Vũ bắt đầu nói về lai lịch của những vết thương này.

"Thật đáng sợ phải không? Nơi này là bị đâm trong trận chiến ở Khắc Lạc Phổ Thước Á, còn nơi này bị thương trong cuộc trấn áp quân quốc nội phản loạn ..."

"Đủ rồi, em không muốn biết về chuyện này, những chuyện về chiến tranh ..."

Duẫn Hạo Vũ đánh gãy lời của Châu Kha Vũ, sớm dời đi tầm mất trên người hắn, Duẫn Hạo Vũ có chút sợ hãi, sợ những vết thương cùng lời nói của Châu Kha Vũ sẽ làm cậu sinh ra cảm giác cảm thông.

Cậu không muốn như vậy, đối phương là bạo quân trong miệng của mọi người, là quỷ Tu La giết người không chớp mắt, nếu chính mình đồng tình với hắn thì thật có lỗi với vô số linh hồn người đã chết dưới cực hình.

Lời nói ra bị đánh gãy, Châu Kha Vũ không nói gì nữa, nhìn thấy ánh mắt của Duẫn Hạo Vũ rời đi, Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật sự rất không thú vị.

Hắn đem lại bình yên cho A Lực An trong nhiều năm nhưng chỉ đổi lấy được tiếng bạo quân từ miệng của những kẻ hèn nhát, mọi người đều kiêng kị hắn, có người nói hắn sát khí quá nặng, kết cục cuối cùng nhất định phải rơi vào A Tì địa ngục.

Những lời này Châu Kha Vũ đều không để bụng, nhưng khi đối mặt với sự né tránh như có như không và ánh mắt tràn đầy sợ hãi của Duẫn Hạo Vũ, hắn không thể không quan tâm.

Hắn hiếm khi có tình cảm như vậy với một người, Duẫn Hạo Vũ là người đầu tiên và sẽ là người cuối cùng.

Có lẽ thiếu niên trước mặt không còn nhớ rõ mùa đông của mười năm trước, vào một buổi chiều tuyết rơi, hai đứa trẻ quý tộc gặp nhau trên con đường phủ đầy tuyết trắng, mang theo dáng vẻ non nớt ngây ngô, cùng nhau ngoắc tay ước hẹn.

Châu Kha Vũ lắc lắc đầu nghĩ thầm, không sao cả, ta còn nhớ rõ.

Hai người cùng nhau bước vào bồn nước, nhiệt độ nước vừa phải, mực nước cao đến thắt lưng Duẫn Hạo Vũ, đôi mắt cậu trong nháy mắt như phát ra ánh sáng lấp lánh, cậu nghĩ thầm hôm nay bị giày vò cả ngày rồi, nhanh chóng tẩy rửa rồi quay về nghỉ ngơi.

Cậu mệt chết đi được, không ngờ ứng phó với cuộc hôn nhân này lại mệt mỏi như vậy, nhưng Duẫn Hạo Vũ không hề chán ghét khi Châu Kha Vũ đến gần và cố gắng chiếm hữu cậu, Duẫn Hạo Vũ chỉ cảm thấy trái tim hơi dao động.

Hay là chính mình đã thích hắn?

Trong lúc đang thất thần, Châu Kha Vũ đã ôm chầm lấy cậu từ phía sau, vóc dáng hắn rất cao, dễ dàng ôm Duẫn Hạo Vũ vào lòng rồi đặt cằm lên vai Duẫn Hạo Vũ.

Thân trên của hai người dán sát vào nhau, Duẫn Hạo Vũ có thể cảm nhận được nhịp tim của người phía sau cùng nhịp tim của chính mình.

Châu Kha Vũ ghé sát vào tai cậu và ôn nhu nói:

"Ta muốn em."

Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Duẫn Hạo Vũ, sau đó Châu Kha Vũ khẽ cắn lên vành tai đỏ ửng của Duẫn Hạo Vũ, một tay vuốt thẳng từ sau gáy đến xương cụt.

Thắt lưng của Duẫn Hạo Vũ trước sự trêu ghẹo của hắn liền mềm nhũn, chỉ có thể tựa vào cánh tay đang ôm lấy mình của Châu Kha Vũ mới có thể miễn cưỡng đứng vững nếu không hiện tại nhất định đã ngã xuống nước rồi.

Thân thể thiếu niên bắt đầu run nhè nhẹ, Châu Kha Vũ cười rộ lên, cảm nhận được cơ thể trong vòng tay mình, xấu xa nói:

"Sao em lại nhạy cảm như vậy? Khiến cho ta cứng rồi."

Duẫn Hạo Vũ sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì đã bị người kia một phen ôm lấy, Châu Kha Vũ tùy ý lấy hai cái khăn tắm, một cái quấn quanh eo mình, cái còn lại bọc lấy Duẫn Hạo Vũ, sau đó không để cho cậu phản kháng, bế về phòng ngủ.

Thiếu niên được nhẹ nhàng đặt ở trên giường, ánh trăng sáng chỉ có thể chiếu tới chân giường một chút, phần lớn đổ trên mặt đất.

Châu Kha Vũ leo lên giường, đem khăn tắm vướng víu trên người cả hai gỡ bỏ, Duẫn Hạo Vũ cảm thấy xấu hổ, quay đầu đi hướng khác nhưng cũng không che lại, mặc cho ánh mắt của Châu Kha Vũ không kiêng nể chạy khắp người mình.

Duẫn Hạo Vũ từ đầu đến chân đều trắng nõn, giống như cất giữ ánh trăng thuần khiết bên trong cơ thể, làm cho người ta cảm thấy vừa muốn hủy hoại lại vừa muốn che chở.

Châu Kha Vũ cũng cảm thấy như vậy, hắn đem Duẫn Hạo Vũ đặt ở dưới thân, nghiêng người về phía trước, dùng khí tức lạnh như băng thuộc về riêng tuyết quốc bao bọc lấy cậu. Với sự trợ giúp của kem bôi trơn, hắn từng chút từng chút xâm nhập vào bên trong, hai tay đỡ ở thắt lưng Duẫn Hạo Vũ nhẹ nhàng ngắt nhéo.

Duẫn Hạo Vũ được đặt trong vòng tay của Châu Kha Vũ, được bao bọc và bảo hộ, cam tâm tình nguyện bị chiếm lấy. Cảm giác của lần đầu tiên cũng không dễ chịu gì, thiếu niên áp chế không được cổ họng phát ra tiếng thở dốc cùng một chút nhẹn ngào.

Châu Kha Vũ giảm tốc độ, chờ sau khi Duẫn Hạo Vũ gần như thích ứng lại bắt đầu trở nên điên cuồng như dã thú.

Duẫn Hạo Vũ cử động thắt lưng, đổi lại là sự đau đớn mà cậu chưa từng cảm nhận trước đây.

Cậu theo bản năng muốn trốn tránh lại phát hiện bản năng cũng không phải muốn chạy trốn, mà là muốn thuận theo, đau đớn càng ngày phong phú cuối cùng biến thành khoái cảm.

Duẫn Hạo Vũ như đang nằm trên một bãi cát mịn, tiếp nhận sự mãnh liệt của sóng biển hết lần này đến lần khác, mà cậu đã cố gắng hết sức để đáp lại vẻ mềm mại và ẩm ướt của biển. Sóng vỗ ngày càng dữ dội, âm thanh bắt đầu rõ ràng hơn, từng chút từng chút vội vã cuốn sạch bờ cát, lưu lại hơi thở của đại dương.

Duẫn Hạo Vũ nửa tỉnh nửa mê kêu tên Châu Kha Vũ, những giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên mặt đều được Châu Kha Vũ hôn lên.

Duẫn Hạo Vũ cố gắng chống đỡ bằng khuỷu tay của mình, bất chấp cơn đau dưới hạ thân, cậu dùng tay còn lại kéo đầu Châu Kha Vũ xuống, chủ động trao hắn một nụ hôn đẫm nước mắt.

Châu Kha Vũ ngây ngẩn cả người, hắn bối rối cúi đầu nhìn thoáng qua Duẫn Hạo Vũ, thấy hai tay đối phương đã ôm chặt lấy lưng anh, trên thân thể trắng nõn đều là những vết đỏ tím, hắn càng dùng sức đẩy thắt lưng, muốn đem Duẫn Hạo Vũ xé thành nhiều mảnh nhỏ rồi dung nhập vào xương cốt của chính mình.

Duẫn Hạo Vũ không ngờ tới đối phương lại đột nhiên dùng sức, nghẹn ngào hét lên một tiếng, sau đó cắn lên vai Châu Kha Vũ, răng nanh xuyên qua da của Châu Kha Vũ mang đến một chút vị rỉ sắt của máu.

Hai thiếu niên tản ra hơi thở bi thương gặp nhau, sử dụng tình dục làm biện pháp tốt nhất để bày tỏ tình cảm.

Bây giờ Duẫn Hạo Vũ cảm thấy mình như bị sóng đánh gãy trên bờ cát, từng chút từng chút chậm rãi biến thành những mảnh vỡ được ánh mặt trời chiếu vào trên mặt biển.

Châu Kha Vũ buông bỏ uy nghiêm của đế vương ngày thường, ngay tại khoảnh khắc này, hắn không cần để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ có giờ khắc này, hắn mới giống một con người đang sống, mà Duẫn Hạo Vũ lại vì ước nguyện mười năm trước nguyện ý giao phó bản thân cho Châu Kha Vũ, cậu nhớ rõ mùa đông năm đó, càng nhớ rõ hai trái tim cùng rung động.


-----------

Năm 1742 Tây Lịch, Mại Nhã, Bờ Tây A Lực An đại lục.

"Châu Kha Vũ, ngươi chậm quá, mau tới đây a."

Dưới ánh mặt trời, một thiếu niên đang đứng trên đường, mặc cho ánh mắt trời của Mại Nhã chiếu lên làn da lộ ra ngoài của cậu, tầm mắt của cậu đặt ở một người khác, quốc vương Trạch An Đức mỉm cười nhìn hoàng hậu của mình, trong tay mang theo đồ vật cồng kềnh, nhanh chóng bước tới trước mặt cậu nói:

"Không phải là bởi vì em mà ta chậm như vậy sao? Đệ đệ thối, trở về một chuyến mà mang theo nhiều lễ vật như vậy."

Duẫn Hạo Vũ cũng mỉm cười đi tới khoác tay Châu Kha Vũ nói:

"Hiếm khi trở lại một lần mà không mang theo lễ vật sao được nha, ca ca thối!"

Sau đó lại kiễng chân hôn lên mặt Châu Kha Vũ một cái rồi cười khanh khách, đưa tay giúp Châu Kha Vũ mang bớt đồ.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau trở về Mại Nhã."

Duẫn Hạo Vũ tự lẩm bẩm một mình khi nhìn những con đường vừa quen thuộc vừa có phần xa lạ xung quanh mình.

Châu Kha Vũ cúi đầu, trong mắt không giấu được ý cười.

"Sau này còn có nhiều thời gian để cùng nhau trở về."


Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro