#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là khu ký túc xá quen thuộc, vẫn là một bóng hình quen thuộc. Lần này không đợi Trương Gia Nguyên gọi, Duẫn Hạo Vũ đã tự mình xuất hiện.

"Daniel không có ở đây sao?"

"Ừ, không có ở đây. Phó Tư Siêu cũng không có ở đây, chắc là vẫn đang ở phòng tập."

Duẫn Hạo Vũ lắc lắc đầu: "Mình vừa trở về từ phòng tập, bọn họ không ở đó."

Giỏi thật, tiểu tử này còn rất cố gắng trốn tránh, "Mình cũng không biết anh ấy ở đâu. Nếu có chuyện gì, hay là mình giúp cậu chuyển lời?"

"Không cần, mình sẽ tự nói với anh ấy. Cảm ơn."

Ngay lúc này, tại ký túc xá 202.

"Hi, bro, hai người rõ ràng là ở cùng ký túc xá, sao lại không quay về? Tại sao lại ở đây với anh?", Oscar tựa vào giường, nhìn về phía trước bàn, chính là Châu Kha Vũ cùng Phó Tư Siêu vốn không thuộc về phòng này, đảo mắt tỏ ý khinh thường.

Không đợi Châu Kha Vũ mở miệng, Phó Tư Siêu đã thừa nhận: "Trước tiên, đây không phải là em muốn đến. Vị bằng hữu này từ đêm qua đã bắt đầu kéo em chạy loạn khắp nơi không cho trở về ký túc xá, em cũng chỉ là người bị hại thôi."

Châu Kha Vũ cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời Oscar một câu: "Bên kia nhiều người quá, rất ồn ào."

"Được rồi, em nói cái gì thì chính là như vậy."

Oscar bất lực nói với soái ca mặt lạnh đang quay lưng về phía mình, có chút bất đắc dĩ nói, "Bất quá, em cũng đừng đi quá xa, đến lúc không thể quay đầu thì em chỉ có khóc chứ không làm được gì."

Phó Tư Siêu nhìn Châu Kha Vũ vì câu nói này mà tay run lên, trực tiếp lên giọng:

"Vì chuyện tình cảm của em, anh bị kéo chạy đi khắp nơi còn chẳng hay biết gì. Nạn nhân thậm chí cũng không có quyền được biết sao, Châu Kha Vũ, em thật quá đáng."

.

Từ phòng tập đến ký túc xá 202, đến căn tin, rồi trở lại phòng tập. Không tính giờ đi ngủ đã kéo dài hơn mười giờ, Châu Kha Vũ tham khảo rất nhiều nơi, lăn lộn ở nhiều nơi, cuối cùng anh cũng hoàn thành công việc biên khúc mà mình đảm nhận.

Châu Kha Vũ thừa nhận, anh quả thật là đang tránh mặt Duẫn Hạo Vũ. Một mặt, anh phải thực hiện việc biên khúc mà anh chưa từng tiếp xúc qua, chính mình phải duy trì sự tập trung cao độ để hoàn thành nó một cách nhanh chóng, cho dù đó là lời bài hát hay vũ đạo đều phải chờ biên khúc xác nhận mới có thể bắt đầu, về phương diện khác, Châu Kha Vũ cũng cần thời gian để bình tĩnh một chút.

Lần gặp mặt tại sân khấu đầu tiên, chính anh ngồi bên cạnh Duẫn Hạo Vũ, trước hết, anh bị vẻ ngoài tinh tế và tiếng Anh lưu loát của Duẫn Hạo Vũ làm cho kinh ngạc. Bởi vì không có rào cản giao tiếp bằng tiếng Anh, Châu Kha Vũ đã làm thông dịch viên của Duẫn Hạo Vũ trong suốt giai đoạn đầu, hai người tự nhiên trở nên quen biết. Ngay từ lần đầu tiên anh đã dán nhãn học viên đến từ Thái Lan này là ôn nhu nội liễm, màn biểu diễn đầu tiên của Duẫn Hạo Vũ trên sân khấu và bài kiểm tra bổ sung tràn đầy tiêu sái cùng khí phách đã lật đổ quan điểm của anh.

Nhưng đối với Châu Kha Vũ, phần chết người nhất chính là trận battle ở cuối. Giọng hát thâm tình của Duẫn Hạo Vũ cất lên ở lần đầu, sự lôi cuốn của điệu nhảy trong lần sau, và khuôn mặt lúc cậu khóc như một đứa trẻ chịu ủy khuất khi cuối cùng thua lượt bình chọn.

Khi anh nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Duẫn Hạo Vũ, trong tim anh có một giọng nói vang lên như nói với chính mình.

Châu Kha Vũ, ngươi tiêu rồi.

Sau đó, cả hai vào cùng một nhóm. Cậu luôn chậm nhiệt và rụt rè, giống như công tắc chưa được bật. Chỉ cần Duẫn Hạo Vũ có mặt, anh liền khống chế không được muốn hét lên.

 Muốn cùng em ấy nói chuyện, muốn ở bên em ấy, muốn cùng em ấy ồn ào.

Càng hiểu hơn về cậu, anh càng cảm nhận được tường tận. Sao lại có người có cùng trải nghiệm với anh như vậy, sao lại có người có tính cách tương thích với anh như vậy, sao lại có người khiến anh muốn nhìn mọi lúc, bất kể cậu đang làm gì? Đương nhiên ngoại trừ lúc cậu ôm người khác.

Sau lần công diễn đầu tiên, anh được xếp vào Lớp C, và Châu Kha Vũ không cảm thấy khổ sở hoặc là không cam lòng. Một mặt, anh cảm thấy rằng tất cả mọi người trong nhóm Radio đã thể hiện rất hoàn mỹ; mặt khác, Duẫn Hạo Vũ, giống như anh, đang ở lớp C. Trong quá trình luyện tập bài hát chủ đề, anh đã dạy Duẫn Hạo Vũ tiếng Trung và nghe cậu gọi anh là lão sư bằng thứ tiếng Trung không chuẩn, lặp đi lặp lại cùng nhau luyện tập và cùng nhau rèn luyện sức khỏe. Về cơ bản, trừ bỏ thời gian ngủ hai người đều ở cùng một chỗ.

Cuộc sống quá sung sướng này khiến Châu Kha Vũ có chút buông thả.

Khi đến lượt đánh giá bài hát chủ đề, Châu Kha Vũ thừa nhận rằng anh đã hơi rung động khi nghe Duẫn Hạo Vũ gọi tên mình bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh ở phía sau và cổ vũ cho anh. Cho đến khi kết quả đánh giá được công bố, anh giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, trực tiếp kéo thẳng người đang lâng lâng từ trên cao xuống đất, không có tấm đệm nào, rơi thực thảm.

Anh quả thực vẫn còn quá trẻ, không thể giấu giếm được bất cứ suy nghĩ nào, và anh quá dễ bị cảm xúc dẫn dắt. Mà trước mắt thực lực của chính mình căn bản không cho phép anh ở Sáng Tạo Doanh muốn làm gì thì làm.

Cho nên anh cần bình tĩnh lại, cần nghiêm khắc hơn với bản thân trong việc biên khúc. Đây là một cuộc cá cược mà anh đặt ra với chính mình, liệu anh có thể hoàn thành một tác phẩm làm hài lòng biên đạo và nhà vô địch hip-hop đẳng cấp thế giới hay không, vì anh muốn chứng minh rằng mình có đủ năng lực để đứng bên cạnh Duẫn Hạo Vũ và cùng nhau bước vào top 11.

Mà hiện tại, anh đã làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro