#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Santa và Riki bắt đầu chuyển động theo giai điệu một cách hài lòng, trái tim treo lơ lửng của Châu Kha Vũ cuối cùng cũng buông xuống. Khi anh xoay người để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, lại phát hiện người ngồi ở phía cuối phòng tập đã biến mất. Nhìn quanh một vòng, liền thấy Oscar đang nhìn mình với biểu cảm Em tiêu rồi.

"Patrick đâu?" Dỡ bỏ gánh nặng, anh để thời gian cho Riki và Santa biên đạo, rồi đứng dậy và đi về phía Oscar.

"Bây giờ nhớ tới rồi? Vừa rồi em không thấy sắc mặt của Patrick tệ đến mức nào đâu." Oscar hếch cằm về hướng cửa phòng tập.

"Vừa đi ra ngoài đó, nhanh lên, bằng đôi chân dài của em vẫn có thể đuổi kịp."

Để lại cho Oscar một câu "Thanks, bro", Châu Kha Vũ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tập.

Duẫn Hạo Vũ kỳ thật không có lý do gì để rời khỏi phòng tập, nhưng khi nhìn thấy Châu Kha Vũ đưa lưng về phía mình để thảo luận về việc biên khúc với Riki và Santa, cậu đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở cùng khó chịu.

Chòm sao Thiên Bình rất dễ cảm thấy cô đơn, ngay cả khi không quá để ý, cậu vẫn có thể cảm nhận được Châu Kha Vũ đang cố gắng tránh mặt mình bằng mọi cách. Dù chỉ mới chưa đầy hai ngày, nhưng sự xa lạ đột ngột này là quá rõ ràng đối với hai con người suốt ngày dính lấy nhau từ sân khấu đầu tiên.

Cậu kỳ thật biết Châu Kha Vũ không chỉ tránh mình vì anh tức giận. Đôi khi cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Châu Kha Vũ, cậu cũng có thể cảm thấy đối phương đang kìm hãm xúc động muốn tương tác, và đôi khi cậu còn có thể nhìn thấy vẻ mặt tự trách và khó chịu của Châu Kha Vũ.

Cậu biết Châu Kha Vũ đang đợi một thời điểm nhất định, và một khi thời điểm đó đến, Châu Kha Vũ sẽ trở lại dáng vẻ bình thường của mình. Ở dưới khán đài, luôn bám sát cậu, yên lặng lắng nghe cậu nói và sau đó sửa cách phát âm tiếng Trung khó hiểu của cậu; khi luyện tập, cùng cậu vừa học vừa đùa nghịch; khi nghỉ ngơi, anh sẽ giúp cậu giãn cơ và sau đó mát xa cho cậu;một khi ở trên sân khấu, anh liền trở nên suất khí tiêu sái, như thể tự bản thân tỏa sáng, vô cùng lấp lánh. Nhưng Duẫn Hạo Vũ không biết thời điểm đó là khi nào.

Bài đánh giá bài hát chủ đề đã kết thúc được gần hai ngày, Duẫn Hạo Vũ đã thoát khỏi sự phấn khích của đợt lội ngược dòng quay lại lớp A. Điều mà cậu không thể không đối mặt chính là Châu Kha Vũ, người đã cẩn thận dạy cho cậu từng từ một trong lời bài hát tiếng Trung và nhảy cùng cậu, dừng lại ở lớp C.

Theo ý kiến ​​của Duẫn Hạo Vũ, Châu Kha Vũ nên ở lớp A với cậu, bởi vì anh có khả năng đó, và trong quá trình đánh giá, cậu không cảm thấy Châu Kha Vũ có chỗ nào sai lầm hoặc là làm được không tốt.

Lần cải biên bài hát chủ đề này có lẽ là lần cuối cùng bọn họ đứng trên cùng một sân khấu trong Sáng Tạo Doanh, nếu cứ như vậy lúng ta lúng túng hoàn thành biểu diễn, sau đó từng người phân ban. Có thể hay không đợi đến lúc cậu cùng Châu Kha Vũ tụ họp ở lớp A, hai người cũng sẽ không bị chia cắt nữa?

Đúng vậy, cậu tin chắc rằng Châu Kha Vũ sẽ đến lớp A, và cậu cũng sẽ cố gắng hết sức để giữ vị trí ở lớp A cho đến khi cuối cùng được ra mắt trong cùng một nhóm nhạc.

Nhưng ngay cả như vậy, Duẫn Hạo Vũ cũng không nghĩ muốn điều này.

Trên thực tế, Duẫn Hạo Vũ cũng có rất nhiều bạn trong Doanh, Cao Khanh Trần, người bạn Thái Lan cùng đến Trung Quốc, và những người bạn mới Trương Tinh Đặc, Ichika. Nhưng cảm giác khi ở bên họ hoàn toàn khác với cảm giác khi ở bên Châu Kha Vũ.

Trước mặt người khác, cậu luôn buộc mình phải chủ động giao tiếp với mọi người, kể cả khi cậu vốn là người hướng nội và không giỏi thể hiện bản thân; cậu sẽ động viên bạn bè khi họ buồn hoặc nản lòng. Nhưng trước mặt Châu Kha Vũ, cậu không cần phải ép bản thân làm những việc mà mình không giỏi, bởi vì hai người họ đã ngầm hiểu nhau, và họ có thể thoải mái ở chung một chỗ dù không nói lời nào.

Mặc dù Châu Kha Vũ hơn cậu một tuổi, lại rất giỏi chăm sóc người khác, nhưng ở một khía cạnh nào đó, anh giống như một đứa trẻ. Đây là lý do tại sao Duẫn Hạo Vũ không có ý định cho Châu Kha Vũ biết tuổi của mình. Nếu Châu Kha Vũ biết rằng cậu nhỏ hơn mình, anh ấy có thể sẽ tự hào về điều đó.

Vặn vòi nước, Duẫn Hạo Vũ hạ quyết tâm, dù thế nào đi nữa, hôm nay nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Châu Kha Vũ. Cậu cúi đầu vốc nước lên mặt, bất ngờ sau lưng có giọng nói quen thuộc cất lên những câu thoại quen thuộc.

"I heard you want to break up."

Những giọt nước trượt dài trên má cậu, và bóng dáng mảnh mai của Châu Kha Vũ được phản chiếu trong gương.

"Ừ, vô trọng điểm đi, em không có nhiều thời gian", Duẫn Hạo Vũ thành thạo nói câu thoại tiếp theo, nâng tay lau đi nước trên mặt, vén tóc mái lên, "Em không muốn biết tại sao lúc trước anh lại tức giận nữa. Bởi vì bây giờ em đang giận anh rồi."

"Ừ, anh biết. Anh có lí do của riêng mình, anh muốn chứng tỏ một điều và anh đã làm được điều đó, cho nên là...", Châu Kha Vũ nhìn vào gương mặt của Duẫn Hạo Vũ, "Anh đến đây để tìm em, Patrick."

"Có điều gì quan trọng hơn mối quan hệ của chúng ta à?"

Châu Kha Vũ trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở miệng: "Anh xin lỗi, nhưng anh phải thừa nhận rằng đó không phải là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của anh lúc này."

Anh cần chứng minh rằng anh có đủ năng lực cùng em đứng chung một chỗ, sau đó mới có thể tới gặp em.

Sau khi nhìn Châu Kha Vũ trong gương, cúi đầu không nói gì, Duẫn Hạo Vũ cuối cùng xoay người lại: "Được rồi, em tha thứ cho anh."

Bởi vì hiểu rõ lẫn nhau, qua hai ngày này, vẻ mặt không cam lòng của Châu Kha Vũ khi vùi đầu vào biên khúc cùng với lời nói ban nãy, Duẫn Hạo Vũ có thể đoán được những gì Châu Kha Vũ muốn chứng minh.

"Hãy quay lại phòng tập. Em tin tưởng anh và chúng ta có thể trình diễn một sân khấu tuyệt vời."

"Chờ đã, chờ đã." Nhìn thấy sự tức giận của Duẫn Hạo Vũ biến mất, cảm giác phiền muộn của Châu Kha Vũ đã quay trở lại, đã đến lúc tính toán nợ nần của chính mình, "Em có nhớ là anh vẫn còn đang giận em không, Patrick?"

Duẫn Hạo Vũ dừng lại, chớp chớp mắt nhìn Châu Kha Vũ.

"Tại sao em không cùng anh chia sẻ niềm vui mà lại quên mất anh? Em có biết khi nghe tin em vào lớp A anh đã vui như thế nào không?"

Về vấn đề này, Duẫn Hạo Vũ không có ý định bào chữa cho bản thân, "Em xin lỗi. Em sẽ luôn nhớ đến anh vào mọi khoảnh khắc trong tương lai, em hứa đó."

Nhìn bộ dạng Duẫn Hạo Vũ ngoan ngoãn nhận lỗi, áp lực hai ngày qua trên người Châu Kha Vũ hoàn toàn biến mất, anh nhẹ nhàng hỏi, "Kể cả khi anh và em không ở cùng lớp?"

Nghe được Châu Kha Vũ hỏi như vậy, Duẫn Hạo Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mắt Châu Kha Vũ, gằn từng chữ: "Châu Kha Vũ, anh làm được. Anh sẽ quay lại lớp A. Em chờ anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro