1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Thời điểm công bố xếp hạng lần thứ hai, vui buồn đan xen trên gương mặt của các học viên. Có người vì được ở lại mà xúc động cùng bạn tốt ôm nhau, có người vì bạn bè phải rời đi mà khóc thành một đoàn.

Tóm lại, tất cả mọi người đều tụ thành từng nhóm.

Duẫn Hạo Vũ không biết nên biểu cảm như thế nào, sờ sờ lỗ tai, một mình đứng dưới ánh đèn sân khấu. Khung cảnh náo nhiệt xung quanh so với sự trống trải nơi cậu là hoàn toàn đối lập.

Nhắc tới Duẫn Hạo Vũ, tất cả mọi người trong Doanh đều sẽ nói: "Patrick ấy hả, là người tốt, mình rất thích em ấy."

Đệ đệ đến từ Thái Lan diện mạo nhu thuận, có thực lực lại biết cố gắng, mọi người đương nhiên đều yêu thích cậu.

Nói như vậy, bạn bè của Duẫn Hạo Vũ cũng có không ít.

Nhưng chỉ giới hạn ở phạm vi bạn bè.

Cậu lúng túng đứng tại chỗ, như thể khắp nơi đều hoan nghênh cậu, nhưng đi đâu cũng không thấy thích hợp.

Có hai người mà cậu có thể chân chính tâm sự, một người là Tiểu Cửu. Lúc này, anh đang cùng những người khác tụ tập, hiển nhiên không để ý tới Duẫn Hạo Vũ.

Mà người còn lại...

Duẫn Hạo Vũ nhìn người cao nhất trong đám người, giờ phút này đang mỗi bên tay ôm một người, cùng mọi người nói chuyện gì đó. Đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng xuất hiện ý cười hiếm thấy.

Duẫn Hạo Vũ bĩu môi. Lại nói tiếp, Châu Kha Vũ đã không nói một lời nào với cậu kể từ khi bắt đầu buổi ghi hình hôm nay.

Ngay cả trong đại hội thể dục thể thao vừa rồi, Châu Kha Vũ cũng tránh những vòng mà cậu tham gia.

Thời điểm công bố Châu Kha Vũ đứng hạng nhất, mọi người dù ít dù nhiều đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Chỉ có Duẫn Hạo Vũ kinh hỉ che miệng, kích động nhìn Châu Kha Vũ.

Vậy mà người kia cũng không liếc nhìn cậu dù chỉ một lần.

Duẫn Hạo Vũ nhớ đến lần công bố thứ hạng đầu tiên, tuy rằng lúc đó bọn họ chưa nói chuyện nhiều nhưng ít nhất Châu Kha Vũ lúc đi xuống đã bắt lấy tay cậu.

Lần này, tay của Duẫn Hạo Vũ đưa ra để nghênh đón anh đều bị chặn lại trong đám đông, ngay cả ánh mắt của cậu cũng không thể vượt qua.

Rõ ràng gần trong gang tấc, lại giống như bị ngăn cách bởi núi và biển.

Duẫn Hạo Vũ đưa tay lên cao, rồi im lặng đặt xuống.

Cậu không hiểu mình đã làm gì khiến Châu Kha Vũ không vui. Tóm lại là bây giờ có vẻ như anh không muốn để ý đến cậu.

-

"A! Hạo Vũ!"

Có người gọi cậu. Duẫn Hạo Vũ nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Cam Vọng Tinh đang vẫy tay với cậu.

"Can Vọng Tinh!", phát âm của cậu không chuẩn nhưng đối phương lại mỉm cười không để ý tới. Bởi vì chiều cao của hai người hơi chênh lệch một chút, Duẫn Hạo Vũ phải hơi ngẩng đầu lên để nhìn anh.

"Chúc mừng! Ách...tiến vào vị trí ra mắt", Cam Vọng Tinh gãi đầu, trong lời nói có mang theo chút giọng địa phương.

"Can Vọng Tinh cũng vậy, tụi mình cùng nhau cố lên!"

Đôi mắt của Duẫn Hạo Vũ sáng lấp lánh.

Bạn xem, đây là lí do nhiều người có hảo cảm với cậu. Khi cần hào phóng thì hào phóng, khi cần khiêm tốn thì khiếm tốn, vừa thân thiện lại còn chân thành.

Nhưng đây cũng là lý do cậu chỉ tạo được hảo cảm. Cậu rất dễ hòa đồng, dường như có thể làm bạn tốt với bất cứ ai, dường như cậu có nhiều bạn bè.

Đây có thể là lớp màng bảo vệ được gọi là hướng nội. Người hướng nội phải tìm cách hòa hợp với người khác một cách nhanh chóng, nếu không, họ không thể tồn tại trong các mối quan hệ giữa cá nhân với nhau. Kỹ năng này có trình tự giống như máy móc đã được lập trình sẵn.

"Em có muốn cùng người khác nói chuyện không?" Cam Vọng Tinh hỏi.

Duẫn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó sờ sờ lỗ tai.

"Em không nhu cầu, Can Vọng Tinh thì sao?"

"À...anh cũng, cũng không cần."

Cam Vọng Tinh học theo cách của Duẫn Hạo Vũ nhìn xung quanh, vẫn nói bằng thứ tiếng Trung mang theo giọng địa phương.

Người này tuy rằng thoạt nhìn thực khờ nhưng trong lòng lại rất hiểu chuyện, biết năng lực của mình không tương xứng với thứ hạng của mình. Anh hài lòng với xếp hạng lần này, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy xấu hổ.

Nhìn thấy đám học viên muốn nói lời chia tay nhưng chỉ có thể gắng gượng mỉm cười, anh nghĩ mình chẳng khác gì một tên cướp đoạt vị trí của người khác. Có lẽ không tham gia cùng bọn họ vào lúc này là điều đúng đắn.

"Việc ghi hình chắc đã kết thúc," Cam Vọng Tinh nghĩ nghĩ, "Chúng ta bằng không ra ngoài đi dạo một chút đi."

"Được." Duẫn Hạo Vũ mỉm cười gật đầu đồng ý. Cậu rất thích trò chuyện với Cam Vọng Tinh, trước đây khi điền vào bài phỏng vấn cậu cũng viết như vậy.

Bởi vì ... giọng nói của Cam Vọng Tinh luôn khiến cậu cảm thấy dễ chịu.

02.

Lợi dụng chiều cao của mình, Châu Kha Vũ đem tầm mắt đảo qua đám người phía sau, thoáng nhìn thấy Duẫn Hạo Vũ đang cùng học viên khác bước ra khỏi nơi ghi hình. Vẻ mặt anh chợt lạnh xuống.

——Đứng gần như vậy để làm gì.

Trương Gia Nguyên cảm thấy bàn tay trên vai mình bỗng siết chặt, kinh hãi nhìn Châu Kha Vũ,  thấy vẻ mặt của người nọ giống như đã ăn phải thứ gì đó bẩn thỉu.

"Châu Châu Châu Kha Vũ ..."

Cậu tìm cách thoát khỏi móng vuốt của Châu Kha Vũ.

"Anh bị trúng tà à!"

Ở phía bên kia, Phó Tư Siêu, người đang buồn bã nói lời chia tay với bạn của mình, cũng phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn với Châu Kha Vũ. Anh nhìn Trương Gia Nguyên bằng ánh mắt thăm dò, phát hiện vẻ mặt bức bách của đối phương lúc này.

Đúng vậy, Châu thái tử lại mạc danh kỳ diệu sinh khí, và họ sắp phải gánh chịu hậu quả.

Thật ra, chính Châu Kha Vũ cũng không biết tại sao trong lòng lại có một ngọn lửa không tên. Nói tóm lại, anh cảm thấy cáu kỉnh sau khi nhìn thấy Duẫn Hạo Vũ cùng người khác rời đi.

Anh không vui lắm khi giành được vị trí đứng đầu lần này. Mặc dù anh đã làm việc chăm chỉ và hy vọng đứng ở thứ hạng cao, nhưng anh không nghĩ rằng bản thân ở hiện tại đã đủ cố gắng để đạt được vị trí này.

Tựa như lần trước anh đã hỏi người sáng lập thích anh ở điểm nào?

Chính là rất nhiều người đều đánh giá anh rất giỏi.

Cũng chỉ giới hạn ở mức giỏi. Vì anh có thể làm mọi thứ, nhưng mọi thứ vẫn chưa đạt đến mức xuất sắc tuyệt đối.

Cho nên, mọi người rốt cuộc vì cái gì mà thích anh? Là khả năng ca hát? Là khả năng nhảy múa? Hay vẫn là thích dung mạo của anh?

Nói tóm lại sẽ không vì tính cách đi. Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ có chút cười tự giễu.

Tính khí kỳ quái mà bản thân không thể kiểm soát được, ngay cả vừa rồi vì cái gì mà tức giận với Duẫn Hạo Vũ cũng không rõ ràng thì có cái gì để người ta yêu thích chứ.

03.

Duẫn Hạo Vũ cũng không đi đâu xa với Cam Vọng Tinh, họ chỉ đi dạo bên ngoài phòng ghi hình, hàn huyên tán gẫu những sự kiện thú vị tại đại hội thể thao và động viên lẫn nhau cho chặng thi đấu tiếp theo.

"Hạo Vũ, em là người tốt!"

Cam Vọng Tinh đột nhiên cảm động nói ra câu này, tay trái còn phối hợp giơ ngón tay cái.

"Người...tốt?"

Lấy trình độ tiếng Trung hiện tại của Duẫn Hạo Vũ, nghe hiểu những từ này không phải là vấn đề, nhưng cậu rất bối rối về ý nghĩa của chúng.

"Đương nhiên rồi! Em không phải đứa trẻ hư hỏng!"

Cậu không biết phải hình dung người tốt như thế nào, chỉ có thể trả lời lại một câu như thế.

"Khi nói chuyện với em, anh không cần lo lắng về giọng địa phương của mình."

Đối phương nước mắt lưng tròng như thể gặp được người tốt nhặt được tiền và trả lại cho mình.

Duẫn Hạo Vũ nghĩ Cam Vọng Tinh rất thú vị, thập phần thoải mái nở nụ cười, "Nhưng mà tiếng Trung của anh tốt lắm!"

Một người Thái khen rằng một người Trung giỏi tiếng Trung, một người Trung thì cảm thấy may mắn vì trình độ tiếng Trung của mình tương đương với một người Thái ... Cảnh tượng như vậy chắc chỉ có thể thấy trong Sáng Tạo Doanh.

Lo lắng bản thân không đủ chân thành, Duẫn Hạo Vũ lại nói thêm một câu, "Em rất thích anh!"

Cam Vọng Tinh gãi đầu xấu hổ, "Ha ha ha ha anh cũng vậy."

04.

Châu Kha Vũ cảm thấy bản thân hôm nay lẽ ra không nên về sớm.

Vốn dĩ không muốn đắm chìm trong bầu không khí buồn bã, anh rời phòng ghi hình nghĩ muốn quay về ký túc xá, lại vừa khéo bắt gặp hai người Duẫn Hạo Vũ.

"Em rất thích anh."

Những lời này vừa vặn rơi vào tai Châu Kha Vũ. Anh không bước đến chỗ hai người họ. Chỉ là đúng lúc đi ra liền nghe thấy tiếng Trung ngây ngô phát ra.

Hay rồi, sắc mặt mà Trương Gia Nguyên cùng Phó Tư Siêu vất vả mới làm dịu được giờ lại lạnh như băng rồi, vẫn là không thể giải thích được.

Châu Kha Vũ bình tĩnh đến gần hai người đang cười nói.

Nhìn thấy Châu Kha Vũ đi tới, Duẫn Hạo Vũ vui vẻ tiến lên chào hỏi, "Châu Ha..."

Không có thời gian để nói ra từ cuối cùng.

Dáng người cao ngất lướt qua vai cậu.

"..."

——chữ Kha đọc không rõ ràng lắm, lại cùng người khác nói cái gì mà yêu thích.

Châu Kha Vũ cảm nhận được sự mờ mịt và ủ rũ thay đổi trong giọng nói của người ở phía sau, anh có chút hối hận.

Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình ngày hôm nay, tránh né Duẫn Hạo Vũ theo bản năng, nhưng lại hai lần vì cậu mà thay đổi tâm trạng.

Chết tiệt! Vừa phiền phức vừa khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro