2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Duẫn Hạo Vũ mất mát buông bàn tay đang đưa ra xuống. Lúc công bố thứ hạng không thể nắm lấy, chưa từng nghĩ tới ngay cả sau khi rời khỏi máy quay vẫn như cũ không thể giữ chặt.

"Em ấy...làm sao vậy?", Cam Vọng Tinh khó hiểu nhìn theo bóng dáng Châu Kha Vũ rời đi, quay sang hỏi Duẫn Hạo Vũ. Mặc dù trong trí nhớ cậu bạn này thường rất lạnh lùng, nhưng vừa rồi lại giống như có ai nợ anh tiền không chịu trả vậy.

Duẫn Hạo Vũ không nói lời nào, nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu nhìn chằm chằm vào sàn nhà như thể muốn đục thủng một lỗ trên đó.

-- Châu Ha Vũ... Hiện tại rất chán ghét anh.

Duẫn Hạo Vũ bình thường lúc nói tiếng Trung trông thật ngây ngô, khiến cho người ta nghĩ tới hình tượng đáng yêu hồn nhiên. Trên thực tế cậu cũng không phải tiểu hài tử, nhìn thấy Châu Kha Vũ tránh mặt mình như thế, sao có thể không tức giận.

Nhưng cậu chính là nghĩ không ra bản thân rốt cuộc làm sao chọc tới anh.

_

Nhớ lại lần quay Nhật ký đại đảo cách đây không lâu, ngày đó đến phiên Châu Kha Vũ nhưng cậu lại có lịch trình ghi hình ở bên ngoài, cả ngày đều không ở trong Doanh.

Duẫn Hạo Vũ rất buồn vì bỏ lỡ Nhật ký đại đảo của Châu Kha Vũ, khi cậu kéo lê cơ thể mệt mỏi trở về vào buổi tối, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Châu Kha Vũ đang ngồi ở bậc thang đối diện để nghỉ ngơi.

Người nọ duỗi thẳng đôi chân dài, đầu nhẹ nhàng dựa vào vách tường. Áo sơ mi mặc trên người lúc này không phù hợp với thời gian ăn khuya, thậm chí trên tay còn cầm máy quay.

Trong nháy mắt tất cả mỏi mệt cùng không vui đều tan thành mây khói, Duẫn Hạo Vũ vui mừng bước đến bên cạnh Châu Kha Vũ.

Cậu nhỏ giọng gọi.

"Ha Vũ...Châu Ha Vũ?"

Khuôn mặt yên tĩnh đang ngủ say của người kia khiến Duẫn Hạo Vũ không dám cử động quá nhiều, cậu không muốn phá hỏng thời gian nghỉ ngơi quý giá của Châu Kha Vũ, bởi vì trong trí nhớ của cậu, Châu Kha Vũ phần lớn thời gian đều đắm mình trong phòng luyện tập.

"...Patrick"

Người nọ mở mắt, nhất thời bốn mắt nhìn nhau.

"Anh đang làm gì vậy? Anh có thể về phòng để ngủ mà", Duẫn Hạo Vũ lùi về sau, nhìn Châu Kha Vũ từ bậc thang đứng lên.

Người đối diện so với cậu cao hơn một cái đầu, bóng hình của Châu Kha Vũ được ánh đèn phản chiếu lên người Duẫn Hạo Vũ, cậu nhìn không rõ cảm xúc trong đôi mắt anh.

Chỉ nghe thấy người nọ nói với cậu bằng thứ ngôn ngữ quen thuộc.

"I've been waiting for you. " - Anh vẫn luôn chờ em.

_

Nghĩ đến điều này, Duẫn Hạo Vũ cuối cùng cũng vui vẻ hơn.

Cuối cùng thì cậu cũng không bỏ lỡ Nhật ký đại đảo của Châu Kha Vũ, vì Châu Kha Vũ đã đợi cậu.

Nói cách khác, Châu Kha Vũ là coi trọng cậu, đúng không?

Duẫn Hạo Vũ tự mình giải quyết nút thắt, quên mất việc vừa xảy ra, vui vẻ tạm biệt Cam Vọng Tinh, ngâm nga một giai điệu nhỏ lúc trở về phòng ngủ.

Chỉ cần Châu Kha Vũ quan tâm đến cậu, về phần tính khí dọa người kia, ngày mai dỗ dành một chút là được rồi!


02.

Sau khi quay về phòng ngủ Châu Kha Vũ cái gì cũng không có làm, trực tiếp nằm lên giường nhắm mắt lại.  Không phải ngủ, bởi vì căn bản ngủ không được. Trong đầu anh đều là hình ảnh cậu cùng người khác, câu nói thích cùng với bàn tay đưa ra của Duẫn Hạo Vũ.

Không phải anh không nhìn thấy, sao có thể không nhìn thấy chứ.

Nhưng mà...

-- lại tới nữa rồi, thứ cảm xúc không giải thích được.

Anh không thể hiểu được lý do mình tức giận cũng như lý do tránh né Duẫn Hạo Vũ theo bản năng.

Châu Kha Vũ thực sự ghét bản thân như thế này. Ai cũng cho rằng anh thành thục ổn trọng và có lí lẽ , nhưng lúc này anh không lý giải được cảm xúc của mình đến từ đâu.

Loại cảm xúc này không phải là ngày hôm nay mới có.

Anh nhớ những gì Oscar đã nói với mình ngày hôm đó.

"Hey, bro."

Thời điểm tại nhà ăn, Oscar khoác lấy vai trái của Châu Kha Vũ, thành công nhận lại ánh mắt lạnh nhạt.

"Có gì nói thẳng."

"... Em không cảm thấy quá thích hợp sao?"

Sự thờ ơ của Châu Kha Vũ không thuyết phục được Oscar rời đi, anh vẫn ghé sát vào tai Châu Kha Vũ, thần thần bí bí nói.

"Chuyện gì?" 

Châu Kha Vũ vẫn không nhìn đối phương. Anh cho rằng mọi thứ ở đây đều thích hợp, trừ bỏ Oscar.

"Chính là em đó."

Oscar ngồi thẳng dậy và dùng tay ra dấu với anh.

"Em xem, nhật kí đại đảo lần trước, em vậy mà lại mời Patrick."

Châu Kha Vũ lại lạnh lùng nhìn anh một cái.

 "Không được sao?"

"Được được được, đương nhiên là được rồi," Oscar không buông tha, "nhưng mà em ngẫm lại xem, Nhật kí đại đảo ra đến kì thứ năm, nhiều tập như vậy, ngoài em ra thì làm gì còn ai có khách mời ending!"

Nói đến cũng kỳ quái. Đội ngũ chương trình nói với các học viên rằng Nhật ký đại đảo có thể được sáng tạo theo ý tưởng của riêng họ. Vì vậy, không có quy tắc và nhân vật rập khuôn. Trong nhật ký, mọi người đều có thể mời bạn bè chơi trò chơi và đóng kịch, cuối cùng thì một mình nói chuyện với người sáng lập.

Vậy mà đến phiên Châu Kha Vũ lại có khách mời ở đoạn kết, và theo lời chị nhân viên thì Châu Kha Vũ là người duy nhất làm như vậy cho đến hiện tại.

"..."

Châu Kha Vũ không nói lời nào, anh liếc nhìn Duẫn Hạo Vũ đang nói chuyện phiếm với Tiểu Cửu ở phía đối diện.

Hôm đó gần 10 giờ Duẫn Hạo Vũ mới trở về, anh liền đợi đến 10 giờ.

Buổi ghi hình có thể kết thúc vào buổi chiều, rõ ràng là mặc áo sơ mi lâu như vậy rất không thoải mái, nhưng anh vẫn cố tình giữ nguyên như vậy. Nhân viên yêu cầu anh trả lại máy quay, nhưng Châu Kha Vũ dùng nhiều lí do để từ chối, trì hoãn thời gian. Anh vẫn nhớ mình đang nghỉ ngơi trên bậc thềm đại sảnh vì chờ đợi mệt mỏi, không ngờ một lúc sau Duẫn Hạo Vũ đã tới rồi.

Cậu không đánh thức anh, chỉ yên lặng nhìn anh một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng gọi một tiếng "Châu Ha Vũ."

--Là Kha Vũ.

Châu Kha Vũ rất muốn sửa lại cho đúng.

Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của người kia đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt trắng nõn không giấu được vẻ mệt mỏi, nhưng lại đang mỉm cười.

"Patrick, em có thể làm khách mời cho phần ending của anh không?"

Châu Kha Vũ hỏi cậu. Anh nghĩ rằng anh đã biết câu trả lời rồi.

"Vâng."

_

Cho nên sau này, ở cuối nhật ký của người nào đó, rõ ràng là nội dung cá nhân, nhưng sát bên cạnh lại có thân ảnh của một người khác.

Mà ánh mắt của một người, ngay từ đầu đến cuối đều không đặt trên ống kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro