5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Sự kiện mà Oscar nhắc đến đã bắt đầu vào tối thứ Sáu. Châu Kha Vũ dự đoán không sai biệt lắm, vẫn như cũ là tiến hành ở sân bóng rổ rộng mênh mông.

Các học viên tốp năm tốp ba tiêu sái tiến vào, Châu Kha Vũ ngay lập tức nhìn thấy Duẫn Hạo Vũ trong đám đông.

Người nọ vẫn như cũ nở nụ cười rạng rỡ, trò chuyện với những người xung quanh rồi ngồi ở bậc thang thứ hai.

Châu Kha Vũ và nhóm Oscar đang ngồi trên bậc cao nhất, đây là lần đầu tiên anh và Duẫn Hạo Vũ ngồi ở xa nhau như vậy.

Mỗi lần tham dự bọn họ đều ngồi ở vị trí không khác biệt mấy, Duẫn Hạo Vũ ngồi ở dưới, cậu có thói quen hay ngả người về phía sau, vì vậy Châu Kha Vũ luôn nhích chân và nghiêng người về phía trước để cậu dựa thoải mái hơn.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng của Duẫn Hạo Vũ một lúc lâu, có lẽ bởi vì cảm nhận được ánh nhìn nóng như lửa từ sau lưng, cậu thoáng quay đầu lại.

Châu Kha Vũ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn xuống dưới nữa.

_

Châu Thâm lão sư tuyên bố hoạt động bắt đầu.

"Sau vài tháng ở chung với nhau, tôi tin rằng mỗi người đều đã có những người bạn tốt của riêng mình."

" Hoạt động hôm nay được tổ chức cũng là để nâng cao hơn nữa tình hữu nghị giữa các học viên."

Anh cầm tập kịch bản trên tay lên và hắng giọng.

"Lần này các bạn sẽ được tự do thành lập đội. Mỗi đội có tối đa tám người. Mỗi vòng chơi sẽ do các đội quyết định người tham gia."

"Bây giờ hãy bắt đầu tìm kiếm đồng đội của bạn."

À, cũng gần giống như đại hội thể dục thể thao hôm đó. Châu Kha Vũ nghĩ.

"Em, anh, Thao Thao," Oscar quay sang Châu Kha Vũ ngay sau khi tiếp thu tin tức, "Anh sẽ đi gọi Lâm Mộc, em có muốn mời ai vào không?"

Châu Kha Vũ khẽ quét tầm mắt xuống phía dưới, sau đó nhàn nhạt đáp: "Anh tự mời đi."

_

Mọi người nhanh chóng tìm được những người bạn tốt của mình và thành lập thành một đội.

Duẫn Hạo Vũ ở cùng một nhóm với bạn bè của cậu trong ký túc xá.

_

Trò chơi ở vòng đầu tiên tên là "Trăm miệng một lời", yêu cầu mỗi nhóm cử ra hai học viên ăn ý để đồng thanh trả lời câu hỏi, nếu câu trả lời nhất quán thì được một điểm.

Nhóm của Châu Kha Vũ cử Oscar và Hồ Diệp Thao, nhóm của Duẫn Hạo Vũ cử Duẫn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần, và nhóm còn lại là Santa và Rikimaru.

Oscar và Hồ Diệp Thao đã hoàn thành xuất sắc, ghi được tổng cộng sáu điểm. Santa và Rikimaru muốn phối hợp để trả lời giống đối phương, kết quả thông minh bị thông minh hại, cuối cùng chỉ được bốn điểm.

Đến lượt của nhóm thứ 3, Duẫn Hạo Vũ có chút khẩn trương, ngoài việc biểu diễn trên sân khấu, cậu thực sự không thoải mái lắm khi bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy.

Rốt cuộc, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ 17 tuổi.

Cao Khanh Trần vỗ vỗ vai cậu, nhỏ giọng nói, "Chúng ta, cố lên!"

Duẫn Hạo Vũ gật đầu và điều chỉnh lại máy phiên dịch.

Châu Kha Vũ chứng kiến những hành động mờ ám của họ trên sân khấu, không biết đang giấu gì sau ánh mắt thâm trầm.

Châu Thâm lão sư bắt đầu đọc câu hỏi.

"Câu hỏi một! Lời bài hát yêu thích nhất của bạn trong bài hát chủ đề là gì?"

-- "Đây là nơi mà tôi đã từng đến trong giấc mơ của mình"

-- "Chúng ta kề vai chiến đấu"

-- "Chúng ta kề vai chiến đấu"

Ba giọng nói vang lên cùng một lúc. Giọng nói thứ ba phát ra từ đáy lòng của Châu Kha Vũ.

Bây giờ anh đã có thể quang minh chính đại nhìn chằm chằm vào Duẫn Hạo Vũ, và sau khi câu hỏi được đặt ra, anh gần như nghĩ đến cùng một câu trả lời với cậu.

"Ôi, thật đáng tiếc." Châu Thâm tiếc nuối dậm chân. "Nhưng mà Hạo Vũ, lời bài hát mà cậu thích có vẻ độc đáo?"

Cậu nhóc được nhắc đến liền cười giải thích: "Bởi vì, em đến Sáng Tạo Doanh và cảm thấy ... một sức mạnh to lớn! Là mọi người đem đến cho em cảm giác này. Vì vậy, em hy vọng, cùng với mọi người nỗ lực, cùng nhau cố gắng! "

Nhìn thấy cậu đứng dưới ánh đèn sân khấu và kiên định nói rằng muốn kề vai sát cánh cùng mọi người, Châu Kha Vũ nhất thời có chút thất thần. Không hiểu sao, trong đầu hiện ra hình ảnh cùng cậu đứng ở vị trí thành đoàn.

_

Tiến đến trò chơi thứ hai được gọi là "Peper 对对碰", là trò chơi que bánh sô cô la phổ biến gần đây. Mỗi nhóm cử ra hai học viên, các học viên cùng ăn một que sô cô la ở hai đầu. Đội nào ăn hết năm cây đầu tiên và chiều dài còn lại của que sô cô la ngắn nhất sẽ thắng.

May mắn thay, mọi người đều là anh em thân thiết, đối với chuyện này không có gì ngại ngùng.

"Chúng tôi cử Patrick!" Đội trưởng của đội thứ hai hét lên.

Châu Kha Vũ khựng lại khi nghe thấy tên cậu, anh nhìn chéo xuống phía dưới và thấy Duẫn Hạo Vũ theo đồng đội đi ra với một nụ cười.

--Chết tiệt.

Châu Kha Vũ không tự chủ được thầm mắng một câu.

Em ấy tại sao cũng tham gia.

Nhìn thấy Duẫn Hạo Vũ đã bắt đầu chuẩn bị cùng các đồng đội của mình, Châu Kha Vũ buồn bực một cách khó hiểu. Anh liếm phía sau răng hàm của mình và đứng dậy.

Oscar bên cạnh bị hành vi đột ngột của anh dọa nhảy dựng, nhìn anh với biểu tình như gặp quỷ, "Daniel?? Em định làm gì ???"

Châu Kha Vũ phớt lờ và đi thẳng xuống các bậc thang theo hướng của Duẫn Hạo Vũ.

Đối phương lúc này đang thử ngậm que sô cô la trong miệng một cách ổn định mà không nhận ra ai đang đi tới phía sau mình.

"Patrick."

Mãi cho đến khi giọng nói lạnh lùng của Châu Kha Vũ vang lên sau lưng Duẫn Hạo Vũ mới giật mình quay đầu lại.

Trong lúc nhất thời bốn mắt giao nhau.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày bọn họ đối mặt với nhau, cũng là lần duy nhất Châu Kha Vũ nhìn không ra cảm xúc trên mặt cậu.

Trước đây trên mặt cậu thường có vẻ ngạc nhiên và vui mừng, nhưng hiện tại cậu chỉ bình tĩnh lại có chút nghi hoặc.

Châu Kha Vũ đột nhiên không nói nên lời.

"Có chuyện gì vậy?" Duẫn Hạo Vũ nhìn anh. Ngữ khí bình thản.

"..." Miệng anh cảm thấy khô khốc, "Phần này em không thể tham gia."

"Sao cơ?"

Duẫn Hạo Vũ nghiêng đầu hỏi, nhìn chằm chằm anh một lúc.

"Anh thật kì lạ."

Châu Kha Vũ ngây ngẩn cả người, anh thật sự trở nên rất kỳ quái. Bản thân hiện tại rốt cuộc đang làm gì.

Chờ anh khôi phục lại bình thường, Duẫn Hạo Vũ đã vào trò chơi.

Châu Kha Vũ muốn bước tới và nắm lấy tay cậu, nhưng ngay khi anh vừa ngẩng đầu lên liền đón nhận hơn cả tá máy quay.

Anh lặng lẽ hạ bàn tay đang giơ lên giữa không trung.

Trái tim khó hiểu và những cảm xúc không thể bày ra trước ống kính, chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực đến thế.

_

"Ôi trời! Thật là quá kích thích !!"

Lâm Mặc miệng sắp mở to bằng quả trứng, nhịn không được mà dậm chân liên tục khi nhìn khoảng cách giữa hai người của đội Duẫn Hạo Vũ đang dần thu hẹp lại.

"Thật luôn, quá liều mạng!"

AK bên cạnh phụ họa nói, anh cũng bị sốc trước cảnh tượng lúc này.

Duẫn Hạo Vũ không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhìn chăm chú que sô cô la trong miệng, tâm lý của tiểu hài tử, cậu muốn thắng.

Châu Kha Vũ không khỏi cau mày khi nhìn Duẫn Hạo Vũ và khuôn mặt của học viên kia ngày càng gần hơn. Ngón tay thon dài ghim chặt vào lòng bàn tay, cho đến khi bị móng tay ấn ra vết đỏ cũng không cảm thấy đau đớn.

Tiếng hò hét ầm ĩ trên sân khiến anh cảm thấy ồn ào.

Bất chợt, anh bắt gặp làn sương mù mịt vẫn luôn lơ lửng trong tâm trí. Lý do cho sự cáu kỉnh không thể giải thích được trong lòng những ngày qua dần dần sáng tỏ.

Anh muốn Duẫn Hạo Vũ ở bên cạnh mình và chỉ được thân mật với chính mình.

Khi que sô cô la thứ tư sắp hết, Châu Kha Vũ, người đang đứng trong đám đông, đột nhiên sải bước đến giữa sân khấu.

Anh cầm que sô cô la thứ năm trên đĩa lên, không để ý đến sự khó hiểu của những người xung quanh, chăm chú nhìn Duẫn Hạo Vũ.

Châu Kha Vũ thấy đôi mắt kia cũng đang khéo léo nhìn mình, giữa con ngươi trong suốt của người kia hiện lên bóng dáng chính mình.

"Bọn tôi đổi người," anh nói, "đến lượt tôi."

Vị ngọt ngào của sô cô la tràn ngập trong miệng, khuôn mặt phóng to của Duẫn Hạo Vũ trở nên rõ ràng trước mắt anh, Châu Kha Vũ cảm thấy tất cả những điều này đều rất không chân thật.

Một chút lại một chút.

Đầu mũi của hai người gần như chạm vào nhau.

Anh cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể người kia, hàng mi khẽ run trên khuôn mặt xinh đẹp đang cận kề.

Rắc. . .

Tình cảm theo que sô cô la bị cắn đứt.

Rắc...

Lý trí bị mê hoặc bởi mùi vị ngọt ngào.

Rắc....

Không khí như ngừng trôi và mọi thứ đều im ắng.

Châu Kha Vũ đã sử dụng lợi thế chiều cao của mình để che máy quay đối diện với Duẫn Hạo Vũ, vì vậy cho đến khi que sô cô la gần hết, cũng không thể quay được khoảng cách giữa bọn họ là bao nhiêu.

Tóm lại, đội thứ hai đã thắng.

Lúc Châu Thâm lão sư thông báo kết quả, Oscar chết lặng, bối rối nhìn Hồ Diệp Thao bên cạnh, phát hiện đối phương cũng sửng sốt không kém.

Châu Kha Vũ ... không phải thuộc đội của anh sao? Hình như là vậy mà? ?

Nhìn Châu Kha Vũ đang đứng cùng đội hai với vẻ mặt vui vẻ hơn bất kì ai, Oscar đột nhiên cảm thấy có điểm đáng ngờ.

_

Khi hoạt động chấm dứt, trên đường trở về ký túc xá, Châu Kha Vũ đã gọi Duẫn Hạo Vũ lại.

"Patrick."

Đối phương dừng bước nhưng không quay đầu lại.

"Kể từ bây giờ, mọi điều anh nói đều là sự thật."

Châu Kha Vũ đứng thẳng giữa hành lang vào ban đêm, được ánh trăng phản chiếu, bóng của anh trải dài, vừa vặn bao bọc lấy người đứng phía trước.

"Với anh, em chưa bao giờ là phiền toái, em là người mà anh không thể thiếu."

"Ý anh là ..." Châu Kha Vũ liếm đôi môi khô khốc của mình.

"Em có thể cho anh cơ hội để quay lại với em không?"

Người vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng quay đầu lại, Duẫn Hạo Vũ nhìn anh.

"Châu Kha Vũ?" cậu phát âm rõ từng chữ một, "I like you, tiếng Trung nói như thế nào?"

Cậu nhìn Châu Kha Vũ, chớp chớp mắt, một tia sáng lóe lên trong mắt cậu.

Châu Kha Vũ nở nụ cười, nhìn thấy bộ dáng vô cùng quen thuộc của người nọ, khóe mắt cay cay.

"Em nghe kĩ nhé."

"我爱你" - "Anh yêu em."

_

[ Khi que sô cô la thứ tư sắp hết, Châu Kha Vũ, người đang đứng trong đám đông, đột nhiên sải bước đến giữa sân khấu.

Anh cầm thanh sô cô la thứ năm trên đĩa lên, không để ý đến sự khó hiểu của những người xung quanh, chăm chú nhìn Duẫn Hạo Vũ.

Châu Kha Vũ thấy đôi mắt kia cũng đang khéo léo nhìn mình, giữa con ngươi trong suốt của người kia hiện lên bóng dáng chính mình.

"Bọn tôi đổi người," anh nói, "đến lượt tôi." ]

-- đến lượt anh tới gần em, nhìn về phía em, thích em, yêu em.

_


00.

Sau này Oscar có lén hỏi Châu Kha Vũ, ngày hôm đó anh có thật sự hôn Patrick không?

Châu Kha Vũ nhớ lại biểu cảm không thể tin được trong mắt cậu nhóc và cái chạm nhẹ trên môi cậu lúc đó, khóe miệng khẽ cong lên một cung độ không dễ gì nhận ra.

"Bí mật."


Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro