22. sinh nhật Châu Kha Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Doãn Hạo Vũ nhìn chiếc bánh kem sinh nhật mình vừa hoàn thành, khẽ tặc lưỡi. Bánh kem ngoại hình không được đẹp cho lắm, lớp kem trang trí còn quét không đều. Cậu vội lấy điện thoại ra, chụp rồi gửi cho Lưu Chương xem.

"Lưu Chương, bánh kem em làm trông nó lạ lắm, không giống như trên mạng huhu. Bánh kem xấu quá đi mất, phải làm sao đây?"

Lưu Chương trả lời lại tin nhắn của cậu gần như ngay lập tức. Y an ủi.

"Anh thấy cũng được mà, con trai mà làm được ra bánh như này là hay rồi. Hình thức không quan trọng, quan trọng là mùi vị."

Doãn Hạo Vũ: "Nhưng lỡ mùi vị cũng tệ thì sao?"

Lưu Chương: "Nghe nè, hình thức không quan trọng, mùi vị cũng không quan trọng. Quan trọng là tấm lòng. Than nữa anh block mày."

Doãn Hạo Vũ bỏ điện thoại qua một bên, ngắm nghía chiếc bánh kem dâu một lúc. Cậu thở dài, cất bánh vào tủ lạnh. Thôi vậy, quan trọng là tấm lòng!

.

Châu Kha Vũ trở về nhà, thấy trong nhà trống trơn, đèn cũng chẳng bật lên. Anh lên tiếng gọi.

"Hạo Vũ? Anh về rồi!"

Doãn Hạo Vũ nãy giờ ngồi trong bếp tối om. Đang lướt điện thoại thì nghe thấy tiếng anh trở về, cậu vội để điện thoại xuống. Cầm lấy bật lửa mở lên, châm vào ngọn nến đã cắm sẵn trên chiếc bánh.

Châu Kha Vũ gọi mà không có tiếng cậu đáp lại. Châu Kha Vũ nôn nóng cởi giày, muốn lên lầu kiểm tra xem cậu có ở nhà không.

Vừa cởi giày xong, anh bước vào phòng khách. Giơ tay lên toan bật công tắc đèn trong nhà thì bỗng, một luồng sáng nhạt lại gần anh. Kèm theo là giọng hát êm tai.

"Happy birthday to you, happy birthday to you~ Happy birthday, happy birthday. HAPPY BIRTHDAY TO YOU~ Sinh nhật vui vẻ nha Châu Kha Vũ."

Chiếc bánh kem có thắp nến sáng lại gần anh, Doãn Hạo Vũ hát mừng sinh nhật xong. Nóng lòng bảo Châu Kha Vũ mau ước.

Châu Kha Vũ lúc này chỉ nhìn chằm chằm cậu, đèn vẫn chưa mở lên. Chỉ có thể thấy được một góc mặt của cậu nhờ ánh sáng từ nến đang cháy hắt lên.

"Nhìn gì vậy, anh mau ước!"

Châu Kha Vũ nhắm mắt, hai tay đưa lên nắm vào nhau. Anh bắt đầu ước nguyện, sau đó thì mở mắt ra, thổi tắt nến. Doãn Hạo Vũ hưng phấn 'hú' lên một cái.

Châu Kha Vũ với tay bật đèn, ánh sáng của đèn bất ngờ đập vào mắt khiến Doãn Hạo Vũ nhất thời không thích ứng được. Hai mắt liền nheo lại, phải mất một lúc mới dám mở to ra.

Anh nhìn hành động vừa rồi, cảm thấy thật đáng yêu làm sao. Liền đưa tay xoa lấy mái tóc đen của cậu. Cầm lấy chiếc bánh kem giúp cậu, rồi lại kéo cậu ngồi xuống ghế sofa.

"Bánh này...là em làm sao?"

Châu Kha Vũ hỏi, Doãn Hạo Vũ nghe thế liền ngại ngùng mà gật cái đầu nhỏ.

"Ừ, là em lên mạng xem rồi bắt chước làm theo. Trông hơi xấu nhỉ?"

Châu Kha Vũ không trả lời ngay, anh kéo người kia lại sát mình. Ngực anh chạm vào lưng cậu, Châu Kha Vũ tựa cằm mình lên vai cậu, mũi tham lam hít lấy mùi sữa tắm thoang thoảng của Doãn Hạo Vũ. Thật yên bình!

Cả ngày hôm nay, Châu Kha Vũ luôn phải túc trực tại bệnh viện. Do có một vụ tai nạn xe buýt xảy ra ở khu phố X trong thành phố, những người bi thương lũ lượt được đưa vào bệnh viện, khiến cho các bác sĩ như anh phải gồng mình, tăng năng suất chữa trị lên.

Cũng may, số người lúc đó ở trên chiếc xe buýt không quá đông, chỉ khoảng 9-10 người bao gồm cả tài xế. Các bác sĩ của bệnh viện chia nhau ra chữa trị, cũng không đến mức quá tải. Một chuyện may mắn nữa là những bệnh nhân được chuyển tới bệnh viện kịp thời và thương tích của họ cũng không quá nghiêm trọng, không ảnh hưởng tới tính mạng.

Sau một ngày dài mệt mỏi như thế, vốn Châu Kha Vũ đã chẳng còn chút sức lực nào. Về nhà, anh cũng chỉ định đi tắm cho sạch rồi leo lên giường nhanh chóng đi ngủ. Nhưng Doãn Hạo Vũ đã tạo cho anh một bất ngờ, một bất ngờ hạnh phúc.

Anh quá bận bịu với công việc, hoàn toàn đã quên mất ngày sinh nhật của mình. Nhưng anh không ngờ, Doãn Hạo Vũ lại biết và còn chuẩn bị bánh kem cho anh. Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ lên tiếng hỏi cậu.

"Sao em biết ngày hôm nay là sinh nhật của anh?"

"Em hỏi anh Lưu Chương."

Doãn Hạo Vũ nói, giọng nói nhẹ nhàng như nước mùa thu. Rót vào tai Châu Kha Vũ lại đặc biệt giống như một liều an thần, làm người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Châu Kha Vũ cọ cọ cằm mình vào vai cậu, làm cậu có chút nhột. Anh ôm lấy eo nhỏ của người yêu, tay còn xoa xoa lên bụng cậu. Lúc này, Châu Kha Vũ mới trả lời câu hỏi ban nãy của cậu.

"Bánh này nhìn rất giống em."

Doãn Hạo Vũ đang tận hưởng bàn tay ấm áp của anh trên bụng mình, nghe thế liền xù lông.

"Ý anh bảo cả hai đều xấu à?"

Châu Kha Vũ bật cười thành tiếng, anh buông tay khỏi eo cậu. Lại làm động tác xoay người Doãn Hạo Vũ cho mặt cậu đối diện với mình. Giọng anh cưng chiều.

"Không phải! Ý anh là, em và chiếc bánh kem này rất giống nhau. Đều đáng yêu và ngọt ngào."

Doãn Hạo Vũ thấy trái tim mình như bẫng đi một nhịp. Cảm giác rung động không ngừng ùa đến, trái tim đập nhanh đến mức cậu có thể nghe thấy nó đang loạn nhịp.

Sắc hồng phủ lên làn da trắng trẻo của cậu làm Châu Kha Vũ lại càng cảm thấy cậu và chiếc bánh kem kia có điểm tương đồng. Nhìn xem, bánh kem dâu vừa có màu đỏ của dâu tây lại có sắc trắng xoá của lớp kem. Chẳng phải rất giống Doãn Hạo Vũ hiện tại sao?

Doãn Hạo Vũ thấy hai má mình nóng lên, biết mình đang đỏ mặt. Cậu lấy hai bàn tay che mặt mình lại, không muốn để lộ sự ngại ngùng. Nhưng bác sĩ Châu làm gì cho cậu có cơ hội chứ, anh nhanh tay bắt lấy cậu. Ép hai cánh tay cậu đặt lên bờ vai rộng của mình.

Còn Châu Kha Vũ sẽ nhân lúc người kia còn đang ngơ ngác mà "đánh lén" cậu. Anh hôn khắp mặt Doãn Hạo Vũ, từ trán, đôi mắt xinh đẹp, chóp mũi, hai cái má ửng hồng. Dấu hôn của anh ở khắp nơi, cuối cùng lại đặt ở môi cậu, bắt đầu một nụ hôn sâu.

Doãn Hạo Vũ ngã ra sau, tựa lưng vào ghế sofa. Còn Châu Kha Vũ khẽ đè lên người cậu. Môi lưỡi giao nhau như thế một lúc, đến khi Doãn Hạo Vũ không thể thở nổi anh mới dừng lại.

Doãn Hạo Vũ quay mặt đi hướng khác, muốn che đi khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín của mình. Còn Châu Kha Vũ kế bên, không có chút liêm sỉ mà nói.

"Em ngại gì chứ? Đâu phải lần đầu hôn."

Anh không ngại nhưng tôi ngại, dù sao da mặt Doãn Hạo Vũ cũng mỏng, không như bác sĩ Châu. Cậu thầm nghĩ.

Doãn Hạo Vũ muốn dập đi bầu không khí này, nhanh chóng đánh trống lảng.

"Anh mau nếm thử bánh."

Châu Kha Vũ dời ánh mắt khỏi cậu, đi vào bếp lấy ra chiếc đĩa nhỏ và một cái nĩa. Sau đó liền xắn một miếng bánh kem bỏ vào đĩa. Đưa đến trước cậu.

"Em có muốn thử tay nghề của mình trước không?"

Châu Kha Vũ muốn nhường cậu ăn trước nhưng Doãn Hạo Vũ lại nghĩ ý của anh là đang né tránh, là anh sợ phải nếm thử mùi vị bánh cậu làm.

"Anh ăn trước đi."

Mặt cậu nghiêm lại, giọng nói cũng đanh hơn. Làm Châu Kha Vũ thoáng nổi da gà. Anh lấy một ít, bỏ vào miệng nếm thử.

Mùi vị lan toả trong khoang miệng, thơm, béo của kem và xốp của bánh bông lan. Chỉ có điều, hơi chua thì phải, có thể là cậu đã cho hơi nhiều dâu tây ở giữ lớp bánh và kem rồi.

Châu Kha Vũ vẫn luôn giỏi che giấu cảm xúc, và anh đang áp dụng nó trong trường hợp này. Nén cảm giác chua kia vào trong, anh nở nụ cuời với cậu.

"Bánh ngon lắm, anh rất thích. Cảm ơn em."

Doãn Hạo Vũ nghe thấy thế, cười tươi như hoa. Đưa tay giật lấy chiếc nĩa.

"Vậy à, để em thử một miếng."

"Ấy, không được."

Doãn Hạo Vũ nhìn anh chằm chằm, chớp chớp hai mắt long lanh. Cậu như hiểu ra gì đó, nhỏ giọng.

"Mùi vị...không ngon hả?"

Giọng nói có chút buồn và thất vọng của cậu tràn vào tai Châu Kha Vũ, anh bất giác đưa tay lên xoa đầu cậu. Anh không muốn làm người yêu nhỏ buồn đâu, đây là bánh cậu đã bỏ thời gian ra tự làm cho anh mà.

"Không phải, chỉ hơi chua một chút. Anh sợ em không thích ăn chua thôi."

Doãn Hạo Vũ nghe xong, liền buông cái nĩa trong tay xuống. Cậu đứng lên, mang theo chiếc bánh kem nhỏ bỏ vào tủ lạnh. Sau đó nói với anh.

"Trễ rồi, mau tắm rồi đi ngủ. Em lên phòng đây. Ngủ ngon."

Nói rồi, cậu bỏ lại Châu Kha Vũ còn ngồi ở đó mà đi về phòng mình.

.

Khoảng 30 phút sau, Doãn Hạo Vũ đang nằm ngay ngắn trên chiếc giường ấm áp. Cậu thở dài một tiếng, đúng là bánh kem cậu làm vừa không đẹp mắt mà mùi vị cũng chẳng ngon.

Doãn Hạo Vũ hơi thất vọng về bản thân, cậu vốn muốn tặng anh món quà đặc biệt do chính tay mình làm ra. Nhưng có vẻ như thà đi mua cho anh thứ khác còn có tác dụng và ý nghĩa hơn.

Cánh cửa phòng cậu vang lên tiếng gõ cửa, Doãn Hạo Vũ biết là anh, liền bảo anh vào.

Châu Kha Vũ vừa tắm xong liền chạy sang phòng cậu. Đứa nhỏ đang nằm trên giường, có vẻ chán nản.

"Anh sang có việc gì à?"

Cậu hỏi, nhưng Châu Kha Vũ không đáp lại. Trực tiếp tiến đến giường cậu, vén chăn lên chui vào nằm kế Doãn Hạo Vũ.

Bị hành động của anh làm cho sửng sốt, sau đó Doãn Hạo Vũ đấm nhẹ vào cánh tay săn chắc của anh.

"Làm gì thế, mau đi xuống. Giường này là của em mà."

Châu Kha Vũ ôm cả nguời cậu vào lòng, không cho cậu có cơ hội "quậy" nữa. Khẽ vuốt ve mái tóc cậu, anh nói.

"Đừng nghĩ nhiều, bánh em làm cho anh. Anh rất thích."

Doãn Hạo Vũ không cựa quậy nữa, rúc mặt vào hõm cổ anh. Tham lam hít lấy mùi thơm trên cơ thể Châu Kha Vũ, tâm trạng đã tốt lên mấy phần.

Châu Kha Vũ xoa xoa tấm lưng cậu. Lại phát hiện ra lưng Doãn Hạo Vũ thật gầy, còn lộ cả xương. Là bạn trai của cậu, anh không muốn bảo bối nhỏ của mình gầy gò như thế. Sau này nhất định phải nấu nhiều món ngon vỗ béo cậu. Có chút thịt, ôm mới ấm.

Cả hai yên lặng ôm nhau, qua một lúc, tưởng chừng Doãn Hạo Vũ đã ngủ rồi. Thì bỗng cậu lên tiếng.

"Anh!"

Châu Kha Vũ nhắm mắt, đáp lại cậu.

"Sao thế?"

Doãn Hạo Vũ giọng nói có chút ngập ngừng.

"Tại sao phải mua nhà này thế, nhà trước kia của anh rất tốt mà! Vừa rộng, vừa đẹp lại gần với bệnh viện anh đang làm."

Châu Kha Vũ mở mắt, đèn đã tắt, chỉ có thể dựa vào ánh sáng của mặt trăng hắt vào từ khung cửa sổ để thấy đường. Dù cho khá tối, anh vẫn có thể thấy được cậu đang ngước lên nhìn mình.

Châu Kha Vũ không muốn giấu nữa, nếu cả hai đã nguyện ý bên nhau. Thì sẽ không có bí mật nào cả, kể cả chuyện nhỏ nhất anh cũng sẽ nói hết cho cậu.

"Anh mua nó là vì em! Trước đây rất lâu anh từng nói với em rằng có thể dọn đến sống chung ở chung cư cũ với anh có đúng không? Nhưng em lại từ chối, anh thật sự không có cách nào thuyết phục em cả. Vì lúc đó chúng ta không thân thiết, dĩ nhiên em sẽ không đồng ý rồi."

Ngừng lại một chút, Châu Kha Vũ vén chăn che chân cho cậu để cậu không bị nhiễm lạnh. Anh kể tiếp.

"Em biết rồi đúng chứ? Người đưa em về hôm em đi uống rượu với Lưu Chương là anh."

Cậu gật đầu.

"Em biết, vì anh là em họ của Lưu Chương."

"Phải. Hôm đó khi đưa em về, em say lắm. Còn không nhận ra anh, nói anh có ngoại hình giống Châu Kha Vũ em thích."

Doãn Hạo Vũ giật mình, không ngờ lúc say bản thân lại như thế. Đến anh cũng chẳng nhận ra. Còn bảo Châu Kha Vũ giống với Châu Kha Vũ? Đúng là điên mà.

Anh lại nói tiếp.

"Thật ra thì em mới là người tỏ tình anh trước đấy! Hôm đó em nói em rất thích Châu Kha Vũ anh, em nói em thầm mến bác sĩ Châu."

Cậu đỏ mặt, cũng may là trời quá tối. Châu Kha Vũ không thể thấy được nét ngại ngùng của cậu.

"Cũng là hôm đó, anh đưa em về. Lúc lục tìm chìa khoá nhà em lại vô tình phát hiện danh thiếp của môi giới cùng vài tờ rơi quảng cáo nhà. Anh liền đoán ra em đang tìm chỗ ở mới."

"Thế là anh liền mua nhà này rồi bảo Lưu Chương dụ em vào tròng?"

Cậu cắt lời anh, vốn đã nghe Lưu Chương nói rồi nhưng khi nghe chính miệng Châu Kha Vũ kể lại, Doãn Hạo Vũ vẫn thấy mình bị anh dụ vào tròng như kẻ ngốc.

Châu Kha Vũ nghe giọng cậu thì khẽ cười, nhanh tay xoa xoa lưng để cậu hạ hoả. Vội nịnh nọt.

"Gì mà dụ em chứ, anh chỉ là muốn em dọn đến ở cùng anh, vừa tiện chăm sóc lại vừa có cơ hội bồi đắp tình cảm. Em xem, ở với anh giá thuê vừa rẻ lại được chủ nhà nấu cơm cho ăn. Em chỉ có lời, không có lỗ."

"Hừ. Nếu anh không nấu ăn thì chả nhẽ em nấu. Em nói cho biết, em nấu dở tệ. Anh đảm bảo không nuốt nổi."

"Chỉ cần là em nấu, anh nhất định sẽ ăn."

Châu Kha Vũ có một siêu năng lực, chính là lúc nào cũng có thể khiến cho Doãn Hạo Vũ rung động. Lời anh nói, lời nào cũng khiến cho tim cậu đập loạn nhịp.

Một cơn gió mát thổi vào, cơn gió mùa hè mát rượu. Cuốn theo tâm tình cả hai trở nên càng dễ chịu hơn. Doãn Hạo Vũ ở trong lòng anh, lại nhớ đến gì đó.

"Châu Kha Vũ."

"Anh nghe."

"Trước khi em được chuyển vào bệnh viện, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Câu hỏi bất ngờ khiến đôi tay đang xoa nhẹ trên lưng cậu có chút khựng lại. Nhưng chỉ một chút, anh đã lấy lại dáng vẻ bình thường.

"Em biết rồi à?"

Cậu gật đầu, dù màn đêm bao phủ khiến anh không thấy hành động đó của cậu. Nhưng Châu Kha Vũ có thể cảm nhận được. Vì thế, anh liền lên tiếng.

"Thật ra anh đã từng gặp em trước rồi, tại con hẻm tối trước nhà em."

"Ừ."

Doãn Hạo Vũ không hỏi vì sao Châu Kha Vũ khi đó lại bị ba tên côn đồ đuổi theo. Nhưng Châu Kha Vũ vẫn nói.

"Lúc đó anh vì ở trong quán ăn vạch trần thủ đoạn móc túi của bọn chúng mà bị bọn chúng đuổi theo nhằm đánh anh. Lúc chạy lại phát hiện có con hẻm rất tối. Đoán chừng có thể vào đó trốn bọn chúng, không ngờ lại va phải một vật nhỏ là em."

"Sợ em sẽ hét lên làm bọn chúng nghe thấy và chạy đến, thế là anh chẳng nghĩ ngợi gì liền nhanh tay bịt miệng em lại. Nhưng mà em đúng là rất quậy đấy, không ngừng đánh vào lưng anh làm anh đau gần chết."

"Sau đó, bọn chúng cứ đứng ở đó không chịu đi. Còn em thì cứ hét lên trong họng, anh sợ bọn chúng nghe thấy, liền hôn em bịt miệng. Quả nhiên cách đó vô cùng hiệu quả nha. Đáng ra cũng chẳng cần làm đến mức đó, nhưng chẳng hiểu sao khi ở gần em anh lại không kiềm lòng được. Có lẽ là do trời định đi, vì chỉ có em mới khiến anh như thế."

"Vậy thì tại sao lúc em xin cách liên hệ với anh, anh lại từ chối em?"

Nghe anh nói nãy giờ, trọng tâm Doãn Hạo Vũ thắc mắc là đây. Rõ ràng anh lúc đó cũng có chút cảm giác gì đó với cậu, vậy tại sao lại từ chối cậu?

"Vì anh không muốn thừa nhận. Anh không muốn thừa nhận rằng anh lại có cảm giác rung động với một người xa lạ mà anh không biết rõ mặt."

"Vậy tại sao anh lại nhận ra em được thế?"

Châu Kha Vũ thật ra cũng chẳng biết lý do chính xác là gì, chỉ là linh cảm của anh mách bảo. Mùi hương của cậu và giọng nói của cậu cũng là một phần gợi nhớ anh về buổi đêm ngày hôm đó.

"Anh nhớ mùi hương và giọng của em, nhưng anh không chắc chắn. Anh sợ mình nhầm lẫn nhưng linh cảm của anh lại bảo rằng người đó chính là em. Về sau anh cũng không quan tâm tới việc đó nữa, vì anh đã thích em rồi. Cho dù em có phải người anh từng gặp không thì anh vẫn cứ thích em. Rồi lại tình cờ, Lưu Chương nhờ anh đưa em về khi em say. Lúc đưa em về nhà, đi vào con hẻm đó, anh mới dám khẳng định chắc chắn."

Doãn Hạo Vũ nghe anh kể xong, lại cảm thấy bản thân không tốt. Tại sao anh ấy có thể vừa gặp đã nhận ra cậu, còn cậu thì lại chẳng hay biết gì. Đi một vòng lớn như vậy, hoá ra đã định sẵn là ở bên nhau, dù có muộn chút. Nhưng cũng thật may mắn.

Doãn Hạo Vũ không lên tiếng, chỉ im lặng rúc vào lòng anh. Châu Kha Vũ cũng không nói thêm gì nữa, khẽ hôn lên trán cậu thay cho lời chúc ngủ ngon.

Trăng ở bên ngoài rọi ánh sáng vào trong khung cửa sổ đang mở kia. Gió mùa hè mát rượi thổi vào làm cả gian phòng ngủ trở nên thoáng hơn. Hai người ôm nhau nằm trên giường Doãn Hạo Vũ, không cần cầu kì, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như thế này là đủ.

----------------------

Ok tui phát hiện ra cứ lúc nào tui tắt wifi viết fic là y như rằng lát sau vào facebook là thấy có ke. Mà các bạn khác hít xong hết rồi tui mới bắt đầu hít 😥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro