Chap 113. Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau, Mục Bảo Bình cùng Cố Song Tử đã đến đồn cảnh sát. Sau khi chào hỏi với cảnh sát thì được chỉ dẫn đi vào căn phòng mà Tạ Duật vừa bị thẩm vấn xong, đẩy cửa ra liền thấy trong phòng trống rỗng, chỉ có một cái bàn dài ở giữa, xung quanh bày biện mấy cái ghế gỗ được xếp ngay ngắn. Tạ Duật đang tê liệt ngồi trên một cái ghế, nghe có tiếng người đi vào cũng không ngẩng đầu lên nhìn. Ông ta giống như đã mất hết hồn phách, trong miệng cứ nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó.

Cố Song Tử và Mục Bảo Bình nhìn nhau một lát, lúc đầu cô rất giận ông ta. Nhưng nhìn thấy bộ dạng ông ta lúc này, cô đã bớt giận hơn phần nào. Cố Song Tử ngồi đối diện Tạ Duật, Mục Bảo Bình đứng sau lưng cô, không có ý muốn ngồi, chỉ là bàn tay luôn nắm chặt trên ghế dựa của cô, đề phòng ông ta đột nhiên đánh lén Cố Song Tử. Cô nghiêng lỗ tai, mới nghe rõ trong miệng Tạ Duật lẩm bẩm:

"Hoắc Thiên Yết, Hoắc Thiên Yết..."

Cô giơ tay gõ lên bàn, khiến nó phát ra âm thanh cộp cộp. Tạ Duật nghe thấy tiếng động kia, mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Cố Song Tử. Cô nghiêm mặt nói:

"Vì sao? Tại sao phải làm như vậy, công ty xảy ra nguy cơ cũng không có gì tốt cho ông."

Tạ Duật ngơ ngác nhìn chằm chằm Cố Song Tử hồi lâu, mới dần trở về bộ dạng tỉnh táo đôi chút, vẻ mặt bình tĩnh:

"Chỉ cần có thể hại cô bị đuổi khỏi công ty đã là điều tốt nhất rồi."

"Tại sao chứ? Ông vì cái gì mà ghét tôi như vậy?"

Hàng lông mày thanh tú của Cố Song Tử nhíu chặt, cô không thể hiểu nổi. Cô thật sự không biết chính mình đã đắc tội Tạ Duật khi nào, ông ta vì cái gì mà lại ghét cô đến như vậy? 

Nhìn thấy thái đô của cô, ông ta cười lạnh một tiếng:

"Tôi đâu chỉ chán ghét cô, mà tôi còn chán ghét tất cả người Cố gia các người. Lúc trước Cố Quang có thể gây dựng nên tập đoàn Cố thị, nếu không phải nhờ tôi bỏ vốn giúp hắn lúc đầu, thì hắn làm sao có thể làm ăn lớn như vậy? Cố thị đã không thể tồn tại."

Lúc này Cố Song Tử mới nhớ tới, hóa ra Tạ Duật không chỉ là cổ đông lớn nhất của công ty hiện tại trừ Mục gia, mà còn là cổ đông lớn nhất của Cố thị lúc trước, trừ Cố Quang ra. Cố Song Tử mơ hồ cảm nhận được Tạ Duật có quan hệ gì đó với việc Cố thị phá sản.

"Cố thị phá sản, có phải có quan hệ với ông hay không?"

Ý cười trên miệng Tạ Duật càng thêm tùy ý, trong mắt thậm chí nổi lên chút đắc ý:

"Xem ra đầu óc cô cũng rất nhanh nhẹn đấy, không sai, một năm trước Cố thị phá sản cũng là do tôi động tay động chân. Lúc đầu tôi vốn dĩ muốn khiến cho Cố Quang bán ra hết cổ phần trên tay hắn, như vậy tôi sẽ có thể trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Cố thị, tất nhiên cũng có thể trở thành Tổng giám đốc."

Nói đến đây, trong mắt Tạ Duật hiện lên một tia hung ác, giọng nói cũng trở nên tức giận hơn:

"Thế nhưng ai biết được lão hồ ly Cố Quang này sống chết gì cũng không chịu bán cổ phần của công ty ra, hắn lại còn kiên quyết cùng tồn cùng vong với công ty, cũng không nghĩ đến hắn lại có thể liên hôn với Hoắc gia. Vậy nên tôi cũng không còn cách nào khác phải tuyệt tình, khiến mấy người kia không muốn cho Cố Quang vay tiền nữa, còn cố tình làm lộ chuyện hắn cung cấp dược phẩm hết hạn, còn trốn thuế. Nếu hắn ta đã muốn chết chung với công ty, vậy hãy để tôi tiến hắn ta một đoạn."

Ánh đèn trong căn phòng này rất tốt, lại trống rỗng, tạo cho người ta cảm giác áp lực. Bàn tay đang để trên bàn của Cố Song Tử dần nắm lại thành nắm đấm. Hóa ra tập đoàn Cố thị phá sản đều do Tạ Duật giở trò quỷ, nếu không vì vậy thì năm đó cô cũng không trở thành món hàng trao đổi còn phải trải qua cảm giác mất đi tất cả.

Mục Bảo Bình phát hiện tâm trạng Cố Song Tử không tốt, bàn tay đang nắm ở thành ghế vỗ vai cô, im lặng an ủi. Cố Song Tử xem như cũng còn bình tĩnh, không nổi giận. Chuyện liên quan đến Cố thị và nhà họ Cố, Cố Song Tử sớm đã tiếp nhận, cô cũng không muốn để chuyện cũ làm khó chính mình. Vậy nên cô chỉ chậm rãi gật đầu, vẫn bình tĩnh như cũ hỏi:

"Do đó chỉ là do ông nhìn tôi không vừa mắt nên mới tính kế công ty thế này?"

"Đúng vậy, tôi nhìn ba cô không vừa mắt, nhìn cô càng thêm ngứa mắt. Cố gia các người phá sản, cô đã đi Mỹ rồi thì sao không chịu như chị gái Cố Sư Tử của cô sống yên ổn ở nước ngoài luôn đi, tại sao lại muốn trở về"

Hai mắt Tạ Duật trừng lớn, vẻ mặt biểu hiện vô cùng dữ tợn.

"Tôi trở về cũng đâu làm phiền ông chuyện gì? Dù ông có nhìn tôi không vừa mắt đi nữa, nhưng bình thường ông cũng đâu có ở công ty, quanh năm suốt tháng nhìn thấy tôi không tới mấy lần, hơn nữa thời gian sau này vì Mục Ma Kết muốn tập trung cho công ty ở Mỹ nên tôi mới chính thức vào làm việc. Cần gì ông phải làm đến bước này?"

"Cô nói sau này mới vào làm, nhưng thực tế chẳng phải từ đầu cô cũng gián tiếp làm việc cho Mục Ma Kết sao? Dựa vào một mình Mục Bảo Bình, hắn làm sao có thể chống đỡ cái công ty này? Chỉ cần hắn không đứng vững, tôi vẫn còn cơ hội để trở thành Tổng giám đốc chấp hành! Tôi còn tưởng nhân lúc Mục Ma Kết không ở đây có thể ra tay. Thế nhưng giữa đường lại xuất hiện một Cố Song Tử cô, trong lúc vô tình, cô đã giúp Mục Bảo Bình đứng vững ở công ty, tôi cũng không còn cơ hội nữa."

Tốc độ nói chuyện của Tạ Duật rất nhanh, nếu không phải Mục Bảo Bình và Cố Song Tử đều đang chuyên chú lắng nghe, thì chắc chắn sẽ không nghe rõ được cái gì. Cố Song Tử ngẩng đầu nhìn Mục Bảo Bình, anh ta cũng đúng lúc cúi đầu nhìn thấy ánh mắt của cô. Hai người nhìn nhau ngầm hiểu ý nhau, trong lòng đều đang kinh ngạc vô cùng với chân tướng sự việc.

"Tên đáng giận nhất chính là Hoắc Thiên Yết, cô rõ ràng chỉ là vợ trước của hắn ta, vậy mà đến bây giờ hắn ta vẫn còn đang giúp cô. Nếu không phải bởi vì hắn ta nhúng tay vào, bây giờ tôi đã đuổi cô ra khỏi công ty rồi! Tôi cũng sẽ cách mục tiêu của mình gần hơn!"

Tạ Duật nhắc đến Hoắc Thiên Yết, liền hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Sau khi nói xong, ông ta lại khôi phục vẻ mặt y như lúc ban đầu khi hai người bọn họ mới vào cửa nhìn thấy ông ta. cả người đờ đẫn như người không hồn, chỉ lẩm bẩm:

"Hoắc Thiên Yết, Hoắc Thiên Yết, ..."

Dáng vẻ suy sụp mà hung tợn vừa rồi của Tạ Duật thật sự khiến Cố Song Tử bị dọa sợ. Cô kinh ngạc nhìn Tạ Duật, những suy nghĩ miên man kéo tới khiến đầu Cố Song Tử đau nhức vô cùng. Bàn tay đang để trên vai cô của Mục Bảo Bình dùng lực hơi đè xuống, khiến cô hồi thần:

"Được rồi, hiện tại chân tướng mọi việc đã rõ ràng, chúng ta về đi thôi."

Cố Song Tử gật đầu một cách máy móc, sau đó đứng lên, theo Mục Bảo Bình rời khỏi Cục Cảnh sát. Thoáng cái đã phải tiếp nhận nhiều tin tức như vậy, khiến cô rất mỏi mệt. Mục Bảo Bình tự nhiên nắm vai cô, dịu dàng an ủi:

"Đừng nghĩ nhiều. Chuyện lần này không liên quan gì đến em, còn chuyện một năm trước, đã qua rồi thì để cho qua đi, đừng nghĩ đến nữa."

"Em biết rồi, chỉ là bây giờ em rất mệt."

Nhớ lại chuyện một năm trước, cuộc sống của Cố Song Tử như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, cũng chính vì Cố thị phá sản nên cô mới biết mình vốn không phải người họ Cố, cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé, nghĩ đến đây khiến cô rất phiền não. Lúc này nếu có Hoắc Thiên Yết bên cạnh thì tốt biết mấy.

" Đấy không phải là Hoắc Thiên Yết và Phó Song Ngư  sao?"

Mục Bảo Bình nhìn ra chỗ cách đó không xa rồi nói. Bạch Nhược Y giật cả mình. Cô vừa cảm thấy mình muốn được anh ôm vào lòng, nào ngờ mới nghĩ tới, anh đã xuất hiện trước mặt cô. Cố Song Tử nhìn theo ánh mắt của Mục Bảo Bình, nhìn ra chỗ cách đó không xa.

Hoắc Thiên Yết mặc âu phục màu đen được đặt may riêng và Phó Song Ngư diện váy ren phồng, hai người họ sóng vai bước tới, không biết hai người nói gì nhưng khác với vẻ lạnh lùng của Hoắc Thiên Yết thì nụ cười trên mặt Phó Song Ngư vẫn luôn không ngớt. Đợi đến khi hai người họ đến gần, Cố Song Tử vẫn còn đang do dự rằng có nên mở miệng rời đi trước không, lúc này cô không muốn lãng phí sức lực diễn kịch trước mặt người khác.

Tuy nhiên khi cô ngước mắt nhìn anh, cặp đồng tử đen láy chỉ toàn vẻ lạnh lùng cao ngạo lại thoáng qua sự quan tâm. Dáng điệu này cơ hồ còn giống như anh đang không vui, còn muốn hỏi tại sao cô trông mệt mỏi vậy. Song, khi nhìn thấy cô, dường như Phó Song Ngư ở bên cạnh Hoắc Thiên Yết lại rất vui mừng. Cô ta nhiệt tình nắm lấy tay cô, trên mặt nở nụ cười vô hại với cả người lẫn vật:

"Sao cô lại ở đây vậy?"

"Tôi có chút chuyện ở trong này."

So với Phó Song Ngư nhiệt tình, Cố Song Tử lại có vẻ uể oải, chẳng còn sức sống.

"Ồ, thế à."

Phó Song Ngư nhìn ra Cố Song Tử có tâm sự, cô ta không phiền cô nữa, bàn tay đang nắm lấy tay đối phương cũng buông ra. Mục Bảo Bình hơi dùng sức đấm một phát vào ngực Hoắc Thiên Yết, trêu đùa:

"Thằng nhóc này, cậu phạm phải tội gì mà đến Cục Cảnh sát tự thú thế?"

Hoắc Thiên Yết chịu đau, ho một tiếng. Từ trước tới nay, Mục Bảo Bình này xuống tay không nặng không nhẹ. Hoắc Thiên Yết nhìn bạn mình với vẻ oán trách, anh vừa định mở miệng, Phó Song Ngư đã thay anh giải thích:

"Không phải. Do tôi đánh mất ví tiền, vì thế tôi kéo anh ấy đến Cục Cảnh sát cùng với mình, không ngờ lại tình cờ gặp hai người."

Mục Bảo Bình xem như lần đầu gặp Phó Song Ngư, đương nhiên không tránh khỏi việc quan sát cô ta một phen từ trên xuống dưới. Nói một cách tổng thể cô ta cũng xem như không tệ, song nếu so với Cố Song Tử vẫn kém hơn một chút.

"Cô chính là người mà báo chí truyền thông viết rằng đang ở cùng với Hoắc Thiên Yết, tên là Phó Song Ngư?"

Phó Song Ngư mỉm cười, gật đầu: .

"Phải. Tôi thấy anh tuấn tú lịch sự, cho dù báo chí truyền thông không viết về anh, tôi cũng biết anh nhất định là cậu chủ của Mục gia - Mục Bảo Bình."

"Quá khen."

Mục Bảo Bình cười nói thản nhiên. Thừa dịp mấy người bọn họ đang trò chuyện rôm rả, Cố Song Tử đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Hoắc Thiên Yết. Anh cũng nhìn lại cô nhưng rất nhanh liếc mắt sang chỗ khác rồi lại như có như không hất cằm, từ trong khoảnh khắc chạm mắt ngắn ngủi vẫn có thể nhìn ra được ý anh bảo muốn cô mau về nhà nghỉ ngơi đi. Phó Song Ngư một mặt trò chuyện với Mục Bảo Bình, mặt khác khóe mắt cô ta vẫn luôn để ý Cố Song Tử và Hoắc Thiên Yết.

Xem ra hai người bọn họ không nói với nhau một câu nào, e rằng Hạ Xử Nữ kia đã làm không ít chuyện khiến hai người họ thành người lạ. Hạ Xử Nữ cũng không phải là không có chỗ đúng. Phó Song Ngư mừng thẩm trong lòng, rất thỏa mãn với kết quả hiện tại. Mục Bảo Bình tùy ý nói mấy câu với Phó Song Ngư rồi định rời khỏi nơi này:

"Vậy hai người vào trong Cục Cảnh sát đi, cảnh sát ở đó dễ nói chuyện lắm, tôi đưa Song Tử về nhà trước đây."

"Không cần đâu, em muốn đi một mình."

Cố Song Tử nhanh chóng từ chối ý tốt của Mục Bảo Bình, cô thật sự muốn đi một mình để bình tĩnh một chút.

"Nơi này cách nhà em rất xa, hơn nữa em ngồi xe anh đến đây, đợi lát nữa bắt xe không tiện."

Mục Bảo Bình tỏ vẻ lo lắng, anh vẫn muốn đưa Cố Song Tử về nhà. Dù sao thì anh vừa cùng cô tới gặp Tạ Duật, biết cô đã trải qua chuyện gì nên muốn ở bên cạnh cô.

"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em thật sự muốn về một mình."

Cố Song Tử miễn cưỡng nhoẻn miệng, nở một nụ cười. Song nụ cười ấy rõ ràng còn khó coi hơn cả khóc. Cố Song Tử cứ mãi nói không cần Mục Bảo Bình đưa về, anh ta cũng không thể khăng khăng nữa, đành dặn cổ để ý một chút:

"Vậy em đừng nghĩ nhiều nữa nha, chú ý an toàn, có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em."

"Được."

Cố Song Tử đáp lại rồi xoay người, đi ra ngoài một mình. Mục Bảo Bình cũng xoay người đi lấy xe về công ty trước. Phó Song Ngư và Hoắc Thiên Yết đứng tại chỗ, nhìn hai người bọn họ đi xa. Phó Song Ngư kéo tay Hoắc Thiên Yết:

"Được rồi, chúng ta cũng vào đi thôi."

Lúc này, Hoắc Thiên Yết lạnh lùng dứt khoát rút tay về, ánh mắt anh cứ dán vào bóng lưng Cố Song Tử đã khuất xa:

"Tự cô đi báo cảnh sát rồi gọi điện thoại cho Lý Nhân Mã tới đón đi, tôi chợt nhớ ra mình có chút việc gấp cần phải xử lý nên đi trước đây."

Nói xong, không chờ Phó Song Ngư mở miệng, anh đã nhanh chân đuổi theo Cố Song Tử rồi. Cô ta nhìn bóng dáng Hoắc Thiên Yết đi xa, cô ta đứng ngay tại chỗ, vừa tức không chịu được, vừa không thể tin nổi.

"Rõ ràng có thể bảo Lý Nhân Mã sai người đi tìm ví tiền, không cần phải tới Cục cảnh sát báo tin, anh nói đến cùng rõ ràng là chỉ muốn gặp Cố Song Tử mà thôi!"

Cố Song Tử, cô đúng là có khả năng, mãi đến bây giờ Hoắc Thiên Yết vẫn ôm mối tình thắm thiết với cô! Hai tay Phó Song Ngư siết thành nắm đấm, móng tay được cắt dũa gọn gàng cẩu vào lòng bàn tay, tuy nhiên cô ta chẳng hề thấy đau đớn. So với mối hận trong lòng với Cố Song Tử, chút đau đó có tính là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro