Chap 118. Kẻ thù của kẻ thù là bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại hôm gặp nhau ở đồn cảnh sát.

Thám tử thường đi theo Cố Song Tử không phải Cổ Tước. Chỉ là vừa khéo vào hôm đó, người phụ trách đi theo Cố Song Tử bị ốm, Cổ Tước chỉ đành đích thân bám theo, dẫu sao tiền thù lao Hạ Xử Nữ trả cũng rất cao. Nếu anh ta không giao được thông tin có giá trị cho Hạ Xử Nữ thì cũng khó ăn nói. Cổ Tước cứ đi theo Cố Song Tử mãi. Lúc cô đi đến giữa đường, anh ta đang ngồi trong một chiếc xe. Anh ta còn ấn mấy tiếng còi để nhắc nhở Cố Song Tử. Khi ấy cô mải nghĩ ngợi đến độ thất thần, căn bản không nghe thấy tiếng còi xe của Cổ Tước.

Cuối cùng quả nhiên xảy ra sự cố, vẫn may tài xế kia phản ứng nhanh nhạy nên không đụng trúng Cố Song Tử. Chẳng lâu sau, Cổ Tước nhìn thấy Hoắc Thiên Yết đến bế Cố Song Tử lên. Cổ Tước phấn khởi trong lòng, lấy di động ra chụp điên cuồng. Hoắc Thiên Yết bế Cố Song Tử đi một lúc lâu rồi mới đặt Cố Song Tử xuống, sau đó Cổ Tước nhìn thấy hai người họ bắt đầu cãi cọ. Cuối cùng Hoắc Thiên Yết cưỡng hôn Cố Song Tử.

Cổ Tước ngồi trong xe nhìn thấy cảnh tượng đó thì vội vàng dừng xe, đi đến bên cạnh một cái cây, lén lút chụp mấy tấm ảnh. Kết quả hình như anh ta bị Hoắc Thiên Yết phát hiện, anh nhíu mày bế Cố Song Tử về trong xe. Chuyện sau đó, Cổ Tước không biết được nữa, anh ta vội gửi ảnh cho Hạ Xử Nữ. Tin nhắn vừa gửi đi thì Hạ Xử Nữ đã gọi điện tới.

"Alo, anh gửi gì cho tôi thế hả?"

Giọng nói của Hạ Xử Nữ cực kì bực bội. Đôi mắt dưới cặp kính của Cổ Tước xẹt qua chút nghi hoặc, thông thường nếu gửi những bức ảnh như vậy cho Hạ Xử Nữ thì cô ta đều sẽ rất vui, nhưng lần này làm sao vậy?

"Hôm nay Cố Song Tử đến đồn cảnh sát, vừa khéo chạm mặt Phó Song Ngư và Hoắc Thiên Yết. Sau đó Hoắc Thiên Yết và Cố Song Tử cùng đi ra, đây là ảnh hôn nhau của hai người họ mà tôi vừa chụp được."

"Cái gì? Ảnh lần trước ở ban công xem như Cố Song Tử lợi hại, thế mà bây giờ hai người họ còn công khai hôn nhau ở ngoài? Bây giờ Hoắc Thiên Yết đang qua lại với Phó Song Ngư cơ mà?"

Giọng nói của Hạ Xử Nữ dần trở nên sắc bén. Cổ Tước khó hiểu, đẩy kính trên sống mũi,

"Gửi ảnh đến rồi đó, cô không nhìn thấy à?"

"Gửi cái quái gì vậy hả, tất cả đều mờ, căn bản chẳng nhìn rõ."

"Không phải chứ? Di động này của tôi được làm riêng, độ phân giải đâu có kém hơn điện thoại bình thường, sao lại không nhìn rõ?"

"Liệu có phải vấn đề do mạng không, anh xem lại đi."

Cổ Tước gật đầu, chưa ngắt máy mà lượt xem nhật kí tin nhắn, quả nhiên ảnh đều bị mờ. Cổ Tước kinh ngạc nói,

" Sao lại thế? Trước khi tôi gửi rõ ràng đều ổn mà."

Nói xong anh ta mở album ảnh trong di động ra, phát hiện tất cả ảnh chụp hai người hôm nay đều bị mờ. Cổ Tước không nói hai lời, ngắt máy ngay lập tức rồi vội vàng tắt di động. Sau đó, đến tận tối, Hạ Xử Nữ mới nhận được cuộc gọi từ Cổ Tước, còn là từ số điện thoại mới.

"Chuyện hôm nay là sao?"

Điện thoại vừa kết nối, Hạ Xử Nữ đã vội vã hỏi, cô ta còn đang đợi Cổ Tước gửi ảnh đến kia kìa.

"Di động của tôi bị tấn công, những bức ảnh đã chụp ngon lành đều mất rồi, lúc đó tôi lập tức ngắt điện thoại là vì sợ người tấn công di động của tôi chính là người của Hoắc Thiên Yết. Vả lại, tôi nghĩ họ cũng có thể nhìn thấy danh sách cuộc gọi của tôi."

"Thế không phải anh ấy đã biết tôi đang thuê anh theo dõi Cố Song Tử hay sao?"

Hạ Xử Nữ thiếu chút nữa sụp đổ, bị Hoắc Thiên Yết nhằm vào một lần đã đủ thê thảm rồi, nếu lại bị anh ta biết chuyện này thì sẽ chẳng sống tiếp được nữa. Cổ Tước vội an ủi

"Đừng hoảng đừng hoảng. Cô yên tâm, tên cô trong di động của tôi chỉ là một mã hiệu thôi, không phải tên họ đầy đủ của cô đâu."

Nghe đến đây, Hạ Xử Nữ mới thở phào một hơi, .

"Được rồi, làm tôi sợ chết khiếp. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, anh kể lại lần nữa xem nào."

Vì thế Hạ Xử Nữ nghe được đầu đuôi mọi chuyện từ Cổ Tước. Đương nhiên, anh ta còn thêm mắm thêm muối một phen. Quả nhiên, sau khi Phó Song Ngư nghe Hạ Xử Nữ kể lại mọi chuyện, nỗi căm hận của Phó Song Ngư với Cố Song Tử càng trở nên ngứa ngáy. Cô ta không ngờ rằng cuối cùng Hoắc Thiên Yết thật sự đuổi theo Cố Song Tử, anh căn bản chưa thật sự từ bỏ Cố Song Tử!

"Tuy bây giờ các đơn vị truyền thông, báo chí đều nói cô và Hoắc Thiên Yết có quan hệ rất tốt, rất có thể sẽ kết hôn, nhưng rõ ràng quan hệ thật sự giữa hai người không tốt đến vậy."

Hạ Xử Nữ vừa nói vừa đi về phía Phó Song Ngư, quan sát cô ta từ trên xuống dưới. Cô ta muốn nhìn thấu vẻ ngụy trang của Phó Song Ngư, muốn khiến Phó Song Ngư thỏa hiệp và hợp tác với mình. Nhưng cô ta không ngờ rằng Phó Song Ngư chỉ yên lặng một lúc rồi cười nhạt, nét mặt thờ ơ,

"Cô nói những lời này thì có chứng cứ gì? Có ảnh hay có nhân chứng không? Dựa vào đâu mà tôi phải tin cô, ngộ nhỡ cô chỉ có ý xấu muốn ly gián tôi và Hoắc Thiên Yết thì sao?"

Hạ Xử Nữ cong đôi môi đỏ hồng, mắt xẹt qua tia sáng,

"Thực ra chuyện này có phải thật hay không, cô còn rõ hơn tôi. Dù gì thì cô ngày ngày ở bên Hoắc Thiên Yết, hai người bọn cô có phải là thật lòng yêu nhau hay không, cô phải biết chứ..."

"Đừng có tìm cách khiến tôi đấu tranh tâm lý, nếu có chứng cứ thì cô đã lấy ngay ra rồi. Cô không có! Thế nên mời cô về cho!"

Phó Song Ngư xoay người, mặt đối mặt với Hạ Xử Nữ. Cô ta nhún vai. Cô ta thấy rõ ngọn lửa căm phẫn từ trong mắt Phó Song Ngư, biết rõ Phó Song Ngư chỉ đang cố vờ như bình tĩnh mà thôi,

"Được rồi, tôi cũng không nói những chuyện này nữa. Dạo này Cố Song Tử nhất định sẽ lấy chuyện công ty ra làm lý do để dây dưa với Hoắc Thiên Yết. Đến lúc đó cô sẽ biết thôi. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, tự cô phải đề phòng cô ta thêm một chút là được."

Dứt lời, không cần Phó Song Ngư lên tiếng, Hạ Xử Nữ đã tự rời đi. Cô ta đi thẳng ra ngoài cửa, lấy áo khoác ngoài treo trên giá rồi khoác lên người một cách tự nhiên. Cả tối nay, Hạ Xử Nữ chưa từng ngơi nghỉ.

Sau khi ra khỏi nhà Phó Song Ngư,  cô ta lại lái xe đến đồn cảnh sát. Cảnh sát trẻ trực ca đêm cũng không ngẩng đầu mà chuyên chú chơi di động. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cậu ta ngáp một cái rồi nói,

"Xin lỗi, muộn thế này rồi không cho thăm người."

Hạ Xử Nữ không bận tâm lời cậu ta nói mà lấy mười tờ đô la từ trong túi ra,

"Chỉ nửa tiếng thôi."

Cảnh sát trẻ liếc mắt nhìn chỗ tiền trên bàn, lập tức buông di động xuống, ngước mắt nhìn qua. Cậu ta nheo mắt nhìn hồi lâu, sau đó hớn hở reo lên,

"Chị có phải Hạ Xử Nữ không? Đúng không?"

Hạ Xử Nữ thấy vậy thì vỡ lẽ, hóa ra cậu ta là người hâm mộ của mình. Ánh mắt cô ta rơi xuống chỗ tiền trên bàn, nghĩ bụng sớm biết là fan của mình thì đã không cần chuẩn bị tiền rồi! Chết tiệt!

Hạ Xử Nữ vẫn giữ nụ cười tao nhã trên mặt,

"Vâng, là tôi. Vì thân phận đặc biệt nên tôi không thể dễ dàng đến đồn cảnh sát lúc ban ngày ban mặt. Mong anh châm chước chút, có được không?"

Cảnh sát trẻ đó chỉ cần nhìn thấy Hạ Xử Nữ đứng trước mặt mình thì đã cực kì vui rồi. Nghe thấy Hạ Xử Nữ xin xỏ mình, cậu ta càng mở cờ trong bụng. Cậu ta vội nói,

"Chị nói gì vậy chứ, em là fan trung thành của chị, nói đi, chị muốn gặp ai? Em dẫn chị đi."

"Vậy làm phiền anh rồi. Tôi muốn gặp Tạ Duật."

Hạ Xử Nữ cười nhạt. Cảnh sát trẻ vừa lấy chìa khóa vừa dẫn Hạ Xử Nữ đi vào trong,

"À, chính là Đổng sự của công ty Mục thị đấy à, cũng không biết ông ta phạm tội gì mà bị nhốt ở đây. Mấy hôm nữa có thể còn phải ra tòa, nhưng mà nghe nói người nhà ông ta đã bỏ rất nhiều tiền mua chuộc người bên trên rồi, cho nên không ra tòa nữa, đến việc ông ta phạm tội gì cũng không được truyền ra ngoài luôn..."

"Ngại quá, anh nói gì vậy? Anh nói là chuyện ông ta ta phạm tội sẽ không truyền ra ngoài ư?"

Hạ Xử Nữ vỗ vai cậu cảnh sát trẻ, bảo cậu ta ngừng lại rồi nói lại lần nữa.

"Vâng, đúng vậy đó. Em là cảnh sát ở đồn này, em cũng còn chẳng biết ông ta phạm tội gì cơ mà."

Cậu cảnh sát trẻ trả lời Hạ Xử Nữ với khuôn mặt ngây thơ. Cậu ta không biết vì sao sau khi nghe thấy lời mình nói, Hạ Xử Nữ lại cười sung sướng như thế.

"Không có gì, tôi chỉ hỏi chút thôi, làm phiền anh dẫn đường."

Hạ Xử Nữ chìa tay, bảo cậu cảnh sát trẻ tiếp tục đi. Chẳng mấy chốc, cô ta đã nhìn thấy Tạ Duật. Ông ta rõ ràng đã rất tàn tạ, cả người chẳng có chút sức sống nào, giữa hai người ngăn cách một mặt kính.

"Chà chà, tôi đang nghĩ ai đến thăm tôi, hóa ra là Hạ đại minh tinh đấy à? Sao, còn muốn bảo tôi giúp cô làm gì nữa?"

Tạ Duật vừa lên tiếng đã cực kì châm chọc. Hạ Xử Nữ cầm ống nghe, không có quá nhiều biểu cảm, cô ta chưa bao giờ ngờ rằng Tạ Duật lại dễ dàng bại lộ như thế,

"Tài liệu tiết lộ bí mật công ty có còn không?"

"Tôi biết ngay là vì chuyện này mà."

"Còn không?"

Hạ Xử Nữ lại hỏi một câu,

"Tuy tôi không thể giúp ông ra ngoài nhưng tôi có thể giúp ông trả thù."

Tạ Duật liếc Hạ Xử Nữ bằng đôi mắt lạnh lùng, do dự một lúc mới nói,

"Tài liệu bị Hoắc Thiên Yết lấy đi cả rồi, nếu trong tay tôi còn có tài liệu bí mật thì sẽ không bị cảnh sát bắt lại."

Hạ Xử Nữ yên lặng, hơi buông lỏng bàn tay đang cầm ống nghe, những điều này đều nằm trong dự liệu của cô ta,

"Nhưng mà tôi nghe nói công ty các ông không biết chuyện ông đã tiết lộ bí mật, vả lại bên ngoài cũng không biết."

Tạ Duật nhướng mày, lập tức hiểu ý của Hạ Xử Nữ

"Hử? Sau đó cô muốn làm gì?"

"Tôi muốn truyền chuyện bí mật nội bộ công ty ông ra ngoài, hơn nữa để Cố Song Tử gánh tội, ông cảm thấy cách này thế nào?"

Hạ Xử Nữ vén những sợi tóc lòa xòa bên tai, ý cười chạm đến tận đáy mắt. Tạ Duật cũng cười khùng khục theo,

"Vốn trong công ty có rất nhiều quản lý bất mãn với cách Cố Song Tử được vào công ty làm việc, dù chuyện tiết lộ bí mật có phải là thực hay không thì cô ta nhất định sẽ bị nhắm đến. Cô có thể tìm quản lý phòng kế hoạch tiền nhiệm, anh ta có thể trở thành người phát ngôn cho dư luận."

"Được, số điện thoại của anh ta là bao nhiêu?"

Hạ Xử Nữ nói rồi lấy di động ra.

"Hỏi người nhà tôi lấy di động của tôi, bây giờ sao tôi nhớ được."

"Thế tôi sẽ đến thẳng nhà ông."

Hạ Xử Nữ vừa nói dứt lời bèn cúp điện thoại, xoay người rời khỏi đồn cảnh sát. Tạ Duật cười, xem ra Hạ Xử Nữ cũng bị Cố Song Tử hại cho vô cùng thê thảm. Nếu không sao cô ta lại gấp gáp đến thể, đã nửa đêm nửa hôm rồi còn muốn đi lo chuyện này ngay. Nghe lời Tạ Duật, Hạ Xử Nữ gọi điện cho quản lý, hai người cùng dựng một vài video và mua vài thủy quân. Hạ Xử Nữ đã làm những chuyện này thành thạo, trong một đêm hai người đã dựng xong video.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro