Chap 151. Cuộc đấu của đàn ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian quay về hiện tại. Vũ Cự Giải có chút không tiếp nhận được sự thật này, anh ta lộ ra vẻ mất tự nhiên và khó chịu:

“Là vậy à, hóa ra hai người đang ở chung với nhau.”

Mặt Hoắc Thiên Yết vẫn luôn tối sầm, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mừng thầm. May mà anh thông minh, sáng sớm đã kêu Lý Nhân Mã đem hành lý chuyển tới. Lý Nhân Mã kia hành động cũng nhanh, anh nghĩ lại thì hình như lâu rồi anh chưa tăng lương cho anh ta. Ừm, về công ty sẽ tăng lương cho anh ta.

“Không nói cái này nữa, đàn anh về nước rồi có dự định gì không?”

Cố Song Tử cố thay đổi chủ đề, cô thực sự không muốn tiếp tục nói về chuyện ở chung kia. Còn nói tiếp cô nhất định sẽ bị sát khí giữa hai người đàn ông này khiến cho ngộp chết mất. Nhưng Hoắc Thiên Yết càng nhìn Vũ Cự Giải, lại càng thấy anh ta không vừa mắt. Anh không nhịn được mà nhìn sang Vũ Cự Giải:

“Tôi nói này, cậu có phải rất rảnh hay không? Không nhìn ra hiện tại Cố Song Tử đang rất xấu hổ sao?”

Ngụ ý của anh chính là kêu Vũ Cự Giải mau đi đi. Vũ Cự Giải liếc cũng chẳng thèm liếc qua Hoắc Thiên Yết lấy một cái, đối với lời anh nói lại như không hề nghe thấy, chỉ nhìn Cố Song Tử với đôi mắt dịu dàng:

“Nhắc đến mới nhớ, rốt cuộc người em có chỗ nào không khỏe không? Có từng đến bệnh viện kiểm tra qua chưa, nếu chưa thì vẫn nên đến đó kiểm tra thì tốt hơn. Rất nhiều bệnh nhẹ không chú ý, sau trở nên nghiêm trọng hơn thì rất phiền phức đấy.”

Cố Song Tử chớp mắt, mặc dù thời đại học cô đã từng rất thân với Vũ Cự Giải. Nhưng đó cũng là việc rất lâu về trước rồi, hai người gặp lại nhau, Vũ Cự Giải nhiệt tình với cô, cô có thể giải thích được. Nhưng Vũ Cự Giải quan tâm cô đến như vậy, có vẻ hơi quá mức.

"Cám ơn đàn anh đã quan tâm, sức khỏe em thật ra cũng không có gì đáng lo. Không cần đi kiểm tra đâu, hơn nữa nếu anh không đến, em còn đang tính đi làm đấy...”

Cố Song Tử cười, chợt nhận ra mình có chút ý trách cứ, vội đối giọng nói:

“Không phải em trách anh đến thăm em, làm phiền công việc của em, em không có ý này.”

“Ừm, anh biết em không có ý này, cách làm người của em, anh vẫn hiểu rất rõ. Anh chỉ quan tâm em mà thôi.”

Vũ Cự Giải cũng cười đáp. Cố Song Tử lại cảm ơn thêm lần nữa.

“Cám ơn, em thật sự không có gì đáng lo cả.”

“Đúng rồi, em có nhớ lúc học ở trường hay không, có lần anh chơi bóng rổ bị thương, em đã vất vả chăm sóc anh những ba ngày. Dù sau này anh đã khỏi hẳn, mỗi lần em nhìn thấy anh đều sẽ hỏi thăm: Đàn anh, chân còn đau không?”

Vũ Cự Giải vừa nói, vừa học dáng vẻ lo lắng của Cố Song Tử khi đó. Anh ta chọc cho Cố Song Tử cười ha ha, có lúc học đại học vẫn còn rất ngây thơ.

“Khi đó em thật sự lo lắng cho anh, hơn nữa lúc anh chơi bóng rổ, cũng vì em liên tục kêu tên anh, nên anh mới phân tâm mà bị người khác làm ngã trật chân.”

Cố Song Tử nhếch miệng, lúc đó cô thật sự rất lúng túng. Độ cong trên khóe miệng Vũ Cự Giải càng lúc càng lớn, Cố Song Tử cũng cười càng vui vẻ hơn khi nhắc đến thời gian còn học đại học, dù vẫn bận rộn trang trải học phí nhưng cuộc sống ở trường so với ở nhà vẫn thoải mái hơn. Mặc kệ là chuyện tốt hay xấu, hồi tưởng lại đều khiến người ta có cảm giác thời gian trôi qua thật nha. Trong bầu không khí tốt đẹp kia, Hoắc Thiên Yết ngồi giữa bọn họ lộ ra vẻ khác biệt, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh, thỉnh thoảng chép miệng.

" Này nói chuyện phiếm đến đây thôi, cậu đến thăm Cố Song Tử, giờ cũng biết cô ấy không sao rồi, vậy có thể đi rồi."

Hoắc Thiên Yết không nhịn được mà lên tiếng bảo Vũ Cự Giải đi mau. Vũ Cự Giải dựa lưng về phía sau, làm ra dáng vẻ tôi chính là không muốn đi đấy, cậu có thể làm gì được tôi:

" Tôi và đàn em chính là muốn ôn lại chuyện cũ đấy, có vấn đề gì không?"

" Đương nhiên có vấn đề, hiện tại Cố Song Tử là người phụ nữ của tôi, tôi không thích người đàn ông khác ôn chuyện với cô ấy!"

Hoắc Thiên Yết nghiêng người về phía trước, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy vẻ nguy hiểm. Dù Cố Song Tử không phủ nhận nhưng nghe Hoắc Thiên Yết thẳng thừng tuyên bố như vậy trước mặt người khác vẫn cảm thấy có chút không quen và xấu hổ. Cô trừng mắt với Hoắc Thiên Yết, muốn nhắc nhở anh không nên nói lung tung, da mặt anh có thể dày đến thế sao?

Nhưng cô lại phát hiện vẻ mặt chân thành của Hoắc Thiên Yết, cùng với ánh mắt chán ghét không chút nào che giấu được của anh khi nhìn Vũ Cự Giải. Cố Song Tử lại nhớ kỹ bầu không khí giữa hai người bọn họ hôm qua, cũng rất căng thẳng, địch ý giữa hai người bọn họ trông như đã sớm chất chứa từ lâu rồi.

Thế là cô cố gắng bình tĩnh lại, uống một ngụm nước, muốn im lặng nhìn hai người bọn họ, xem giữa hai người bọn họ đến cùng là có chuyện gì xảy ra.

“Cậu quản chuyện quá rộng rồi đó, Cố Song Tử và cậu kết hôn với nhau chưa? Tôi cùng cô ấy ôn lại chuyện cũ, nếu cô ấy không thích, có thể tự mình nói, không cần cậu phải nói giúp đâu?”

Vũ Cự Giải cũng rất phiền Hoắc Thiên Yết, khinh thường Hoắc Thiên Yết nhiều năm như vậy, anh ta cũng không nhịn được sự chán ghét của mình, giọng điệu cũng càng ngày càng không thân thiện. Hoắc Thiên Yết nhếch khóe miệng lộ vẻ khinh thường:

“Tôi phát hiện da mặt cậu quá dày rồi đó, sao lại thích quan tâm đến bạn gái người ta như vậy? Cậu định mặc kệ bạn gái của mình sao? Cô ấy nếu biết cậu quan tâm Cố Song Tử như vậy, sẽ không tức giận chứ?”

Nghe đến đây, Cố Song Tử hơi híp mắt lại, giống như có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ. Cô không lên tiếng mà im lặng quan sát biểu hiện giữa hai người bọn họ. Cô chỉ thấy Vũ Cự Giải lộ dáng vẻ nổi giận rất rõ ràng, lại miễn cưỡng giấu đi sự tức giận trong đáy mắt, thậm chí còn nhún vai cười nói:

“Hoắc Thiên Yết, cậu có phải có hiểu lầm gì đó với tôi hay không? Bạn gái mà cậu nói không phải là Kỳ Vy đó chứ?”

“Sao nào? Chẳng lẽ các người không ở cùng nhau hay sao?”

Khóe miệng Hoắc Thiên Yết khẽ nhếch lên, giọng điệu cũng càng ngày càng xem thường. Nếu Vũ Cự Giải không thừa nhận Kỳ Vy đi cùng với anh ta, vậy anh ta đúng thật là đồ rác rưởi. Quả nhiên Vũ Cự Giải đúng như Thẩm Đình Thâm đoán trước, vừa lắc đầu vừa cười:

“Không phải, cậu có phải có hiểu lầm gì đó về quan hệ giữa tôi và Kỳ Vy hay không, chúng tôi chỉ cùng nhau ra nước ngoài thôi. Hơn nữa, cho đến nay Kỳ Vy thật ra vẫn nhớ đến cậu, dù sao hai người cũng là mối tình đầu của nhau mà. Tôi với cô ấy cũng chẳng có quan hệ gì?"

Hoắc Thiên Yết thật sự nhịn không được mà thầm vỗ tay trong lòng, khen ngợi sự vô sỉ của Vũ Cự Giải, da mặt anh ta thật sự quá dày rồi, Hoắc Thiên Yết tự thấy mặc cảm không bằng. Hoắc Thiên Yết nhún vai, bắt đầu dùng giọng điệu khinh thường để nói chuyện với Vũ Cự Giải:

“Quan hệ giữa cậu cùng Kỳ Vy là thế nào, chính cậu rõ ràng hơn tôi nhiều.”

“Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không nhớ đến Kỳ Vy chút nào sao?”

Vũ Cự Giải cũng không thảo luận với Hoắc Thiên Yết về quan hệ giữa mình và Kỳ Vy nữa, ngược lại anh ta bắt đầu châm ngòi quan hệ giữa Cố Song Tử và Hoắc Thiên Yết.

Nói xong, Vũ Cự Giải lơ đãng liếc nhìn Cố Song Tử. Anh ta phát hiện sắc mặt Cố Song Tử so với trước đó kém hơn rất nhiều, mặc dù rất khó chịu khi Cố Song Tử để ý Hoắc Thiên Yết như vậy, nhưng nếu như có thể ngăn cách quan hệ giữa hai người họ, vậy cũng coi như anh ta không uổng công đi một chuyến. Nhắc đến Kỳ Vy, trên mặt Hoắc Thiên Yết cũng không có gì bất thường:

“Tôi với Kỳ Vy đã không còn bất kỳ quan hệ nào, hơn nữa đối với thứ để người khác đã dùng qua tôi cũng không có hứng thú gì. Khác biệt lớn nhất giữa tôi và cậu chính là, đối với người tôi thích, tôi sẽ quang minh chính đại theo đuổi, không giở trò sau lưng giống cậu."

Vũ Cự Giải giở trò gì, Cố Song Tử nghe không hiểu. Nhưng trong lòng Vũ Cự Giải lại rất rõ ràng, sắc mặt anh ta dần trở nên xấu hơn, cắn răng không đáp một câu. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đọ sức qua ánh mắt, như chiến trường. Ai cũng không chịu nhượng bộ, giống như sau lưng hai người bọn họ chính là vực sâu vạn trượng.

Cố Song Tử âm thầm gật đầu, cũng coi như đã hiểu được ân oán giữa hai người bọn họ. Hóa ra hai người bọn họ từng là tình địch, hơn nữa nhìn có vẻ như Vũ Cự Giảit đã cướp mối tình đầu của Hoắc Thiên Yết. Tin tức này thật sự quá kinh động, trong lòng Cố Song Tử khiếp sợ không thôi. Một là kinh ngạc vì loại người như Hoắc Thiên Yết lại có mối tình đầu.

Hai là ấn tượng về Vũ Cự Giải trong kí ức Cố Song Tử là một người đàn ông có phẩm chất rất tốt, sao lại có thể làm ra chuyện cướp bạn gái của bạn bè chứ?

Ngay trong lúc bầu không khí có chút lúng túng, điện thoại Vũ Cự Giải chợt vang lên. Vũ Cự Giải nhìn thoáng qua dãy số hiện trên điện thoại, lông mày không tự chủ được mà nhíu lại. Sau đó anh ta chăm chú lắng nghe tiếng từ đầu dây bên kia

“Được rồi, tôi lập tức về ngay.”

Vũ Cự Giải cúp điện thoại, nhìn Cố Song Tử cười xin lỗi:

“Lần sau có cơ hội anh sẽ mời em ăn cơm sau nhé, bây giờ trong nhà anh có chút việc, anh phải đi trước.”

“Ừm, vậy anh mau đi đi.”

Cố Song Tử mỉm cười phất tay. Hoắc Thiên Yết kiêu ngạo nhìn Vũ Cự Giải:

“Không có lần sau, cậu cách Cố Song Tử xa một chút!”

Vũ Cự Giải không để ý tới Hoắc Thiên Yết, đi thẳng ra khỏi nhà Cố Song Tử. Chờ anh ta đi ra ngoài rồi, hai tay Cố Song Tử chống cằm, mở to mắt, chăm chú nhìn gương mặt Hoắc Thiên Yết. Cô rất tò mò về ân oán giữa Hoắc Thiên Yết và Vũ Cự Giải, chỉ nhìn bầu không khí giữa hai người bọn họ liền biết chuyện xưa giữa hai người họ nhất định rất đặc sắc.

Thế nhưng Hoắc Thiên Yết chỉ lạnh mặt, cả người tản ra vẻ người sống chớ lại gần. Cố Song Tử mở miệng muốn hỏi, nhưng sợ Hoắc Thiên Yết sẽ giận, nên đành phải cố nén tò mò, nhưng lại có chút không cam lòng.

A, cô thật muốn hỏi quá, nhưng hỏi xong có thể bị Hoắc Thiên Yết trừng mắt nhìn mà sợ chết hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro