Chap 160. Deja vu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu dây bên kia vừa nghe điện thoại vừa liên tục chửi anh, còn anh đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống cửa công ty. Lý Nhân Mã đã lái xe đến tận cửa, chỉ đợi Hoắc Thiên Yết bước xuống.

Đã đến giờ tan làm, Hoắc Thiên Yết muốn đi đón Cố Song Tử, giọng nói lười biếng của Hoắc Thiên Yết vang lên mang theo nét cười thầm

" Chửi đủ chưa?"

" Đủ rồi, mắng cậu thì cậu cũng không bị ảnh hưởng gì, cúp đây!"

Cung Bạch Dương thở phì phò nói, nói xong cũng dự định cúp điện thoại. Mà lúc này Hoắc Thiên Yết không nhanh không chậm mở miệng nói, người đã ngồi vào ghế lái phụ.

" Lần trước không phải cậu nói chuyện này có liên quan đến thư ký công ty tôi, kêu tôi chú ý cô ta nhiều hơn sao?"

“Ừm, sao rồi? Phát hiện ra manh mối nào sao?”

Cung Bạch Dương lập tức phấn khởi, vì chuyện của Phó Song Ngư thật sự đã khiến cậu ta phí không ít công sức, nhưng lại liên tục không tìm thấy manh mối nào có ích cả. Nếu Hoắc Thiên Yết đã phát hiện được manh mối, nói không chừng đó là manh mối rất quan trọng.

“Hôm nay tôi cố ý khiến cô ta cảm thấy tôi đã tra được cái gì đó, sau đó xem phản ứng của cô ta. Thế là cô ta lập tức lén lút gọi điện cho ai đó, tôi đã kêu Lý Nhân Mã tra số điện thoại đó, điều tra được đó là số giả.”

Hoắc Thiên Yết kể lại chuyện đã phát sinh vào chiều nay cho Cung Bạch Dương nghe. Nói không chừng Lý Nhân Mã không tra được số điện thoại đó, nhưng Cung Bạch Dương lại có bản lãnh điều tra ra.

“Số điện thoại đó là bao nhiêu, gửi cho tôi, tôi sẽ đi điều tra nó.”

Cung Bạch Dương cũng thuận theo hỏi về dãy số điện thoại, dù số điện thoại đó đã dùng chứng minh nhân dân của người khác để đăng kí đi nữa, thì cũng có thể tra được chỗ bán nó. Sau đó chỉ cần tra ghi chép trong danh bạ, liền có thể biết được khách mua là ai.

“Ừm, tôi gửi cho cậu.”

Hoắc Thiên Yết vừa nói vừa vỗ vai Lý Nhân Mã. Lý Nhân Mã đang chuyên tâm lái xe hiểu ý, vừa liếc mắt nhìn đường trước mắt, vừa lấy số điện thoại ra đọc lớn. Cung Bạch Dương nghe thấy dãy số, lập tức cầm bút ghi lại. Trong mơ hồ, hình như có chuyện gì đó có thể liên kết lại với nhau.

Hôm nay xe cộ trên đường rất ít, Lý Nhân Mã lái xe vừa nhanh lại vững tay lái, chớp mắt đã đến công ty Cố Song Tử. Lý Nhân Mã dừng xe ở cách cổng công ty không xa, hướng về phía Hoắc Thiên Yết vẫn còn đang nghe điện thoại dùng tay ra hiệu, ý nói mình tan sở về nhà trước. Hoắc Thiên Yết gật đầu, nhận lấy chìa khóa xe từ trong tay Lý Nhân Mã. Cung Bạch Dương suy nghĩ một lát, liền mở miệng hỏi Hoắc Thiên Yết:

“Ngoại trừ chuyện này, cậu còn phát hiện điểm nào kỳ lạ của thư ký kia...”

Cậu ta còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng Hoắc Thiên Yết:

“Có việc rồi, cúp máy trước đây.”

Theo sau đó là tiếng “Tút, tút” của điện thoại. Thông báo cuộc trò chuyện đã kết thúc.

“Hoắc Thiên Yết, đi chết đi“.

Cung Bạch Dương cầm điện thoại quát lớn, sau đó vứt di động lên giường. Hoắc Thiên Yết này lần nào cũng như vậy, không coi ai ra gì, chuyện gì cũng coi mình là trung tâm. Ngay cả việc gọi điện thoại, anh có việc muốn gọi đến là gọi, muốn cúp máy là cúp. Thật khiến người ta khó chịu mà, đúng thật là chẳng cho người ta quyền phát ngôn gì cả.

Mà Hoắc Thiên Yết ở đầu dây bên kia thì vừa xuống xe, anh dự định đi đến công ty đón Cố Song Tử đã tan làm. Nhưng còn chưa đến gần công ty, anh đã thấy nhân viên qua lại trước của công ty đang chỉ trỏ hai người. Hai người trong cuộc đó không ai khác chính là Cố Song Tử và Vũ Cự Giải.

Trong tay Vũ Cự Giải đang cầm một bó hoa hồng lớn, anh ta còn đang chắn ngang đường Cố Song Tử. Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Song Tử bị bó hoa hồng đỏ tươi che hơn phân nửa mặt, khiến Hoắc Thiên Yết không nhìn thấy rõ biểu cảm của cô.

Hoắc Thiên Yết nhìn thấy một màn này, làm sao còn có thể nghe điện thoại của Cung Bạch Dương được nữa. Thế nên anh mới vội vã nói một câu có việc, liền cúp điện thoại, sải bước dài đi tới đó. Anh đến kéo Cố Song Tử ra sau lưng, gương mặt lạnh lùng liếc nhìn Vũ Cự Giải:

“Cậu làm cái gì thế?”

Nói xong anh liền nhướng mày quan sát bó hoa hồng đỏ tươi trong tay anh ta. Cố Song Tử đứng sau lưng Hoắc Thiên Yết, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô vốn dĩ mới tan sở, vừa ra khỏi văn phòng, còn chưa ra đến của công ty đã bị Vũ Cự Giải ngăn ở cửa ra vào.

Anh ta cầm một bó hoa hồng, mang theo dáng vẻ chân thành và thâm tình đi tới. Hình ảnh kia khiến Cố Song Tử cảm thấy vừa quen thuộc vừa lúng túng. Đang lúc tan làm, chuyện này không biết sẽ hấp dẫn ánh mắt của biết bao nhân viên đến đây.

Vũ Cự Giải lại là đàn anh của cô, coi như ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, nếu trực tiếp từ chối thì cũng không tốt lắm. Vì vậy Cố Song Tử vẫn còn đang đấu tranh tâm lý không biết phải mở miệng từ chối thế nào mới có thể khiến Vũ Cự Giải bỏ đi mà không mất thể diện.

Hoắc Thiên Yết đúng lúc tới đây, cũng không cần Cố Song Tử phải vắt óc suy nghĩ cách từ chối nữa. Sắc mặt Vũ Cự Giải không tốt, anh ta kiêu ngạo hất cằm trong vô thức:

“Thế cậu lại đến đây làm cái gì?”

“Tôi nói cậu đấy, dù gì cũng là người hai mươi mấy tuổi rồi. Cậu còn nghĩ rằng con gái bây giờ đều thích hoa hồng hay sao? Lúc trước theo đuổi Kỳ Vy cũng dùng cách này, bây giờ lại còn dùng cách này nữa sao?”

Hoắc Thiên Yết hơi nhướng mày, đáy mắt chỉ toàn ý mỉa mai. Nghe lời nói này, lại thêm nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Hoắc Thiên Yết, Cố Song Tử nhịn không được mà muốn cười ầm lên.

Cô thỉnh thoảng giơ tay giả vờ như đang lau miệng, nhưng thực ra là đang che miệng lén cười. Vũ Cự Giải không giận dữ như lúc đầu nghe nhắc đến tên Kỳ Vy nữa, mà rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn nhếch môi cười nhạt:

“Cậu đừng có mở miệng ra là nhắc đến Kỳ Vy chứ, sao vậy? Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ cậu còn chưa quên cô ấy được sao?”

“Tôi không quên được cô ấy?”

Hoắc Thiên Yết giống như nghe được chuyện cười, nhịn không được mà cười lạnh hai tiếng:

“Tôi không phải cậu, tôi không có hứng thú với phụ nữ của người khác, cũng không thích đào góc tường.”

“Tùy cậu, thích nói thế nào cứ nói.”

Vũ Cự Giải biểu thị vẻ mặt không sao cả, cũng lười đấu võ mồm với Hoắc Thiên Yết, mà liếc mắt bình tĩnh nhìn Cố Song Tử:

“Hoa này tôi đem đến để tặng đàn em của tôi, cậu đừng nghĩ quá nhiều.”

Cố Song Tử vô cùng kinh ngạc, không ngờ tới Vũ Cự Giải lại cố chấp như vậy, quyết tâm phải tặng hoa cho mình bằng được.

“Không cần đâu, em... con người em rất lười, nhận hoa rồi lại không chăm sóc cẩn thận, bình thường đều chỉ vứt vào thùng rác, có nhận cũng chỉ làm lãng phí ý tốt của đàn anh thôi.”

Cố Song Tử mỉm cười từ chối, sau khi nghe Hoắc Thiên Yết kể về ân oán giữa anh và Vũ Cự Giải, ấn tượng tốt của Cố Song Tử với Vũ Cự Giải đã giảm đi rất nhiều. Hoắc Thiên Yết một giây trước còn trưng ra khuôn mặt đầy khó chịu, nghe được lời nói của Cố Song Tử, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười hài lòng.

Anh giơ tay kéo tay Cố Song Tử qua, động tác tự nhiên lại trôi chảy, lướt qua người Vũ Cự Giải, trực tiếp rời khỏi đó. Vũ Cự Giải xoay người, lạnh lùng nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Hoắc Thiên Yết và Cố Song Tử. Ánh mắt lạnh lẽo ấy nhìn trùng trùng vào đôi tay đang nắm chặt của hai người họ, anh ta lập tức ném bó hoa hồng đang cầm trong tay vào thùng rác bên cạnh.

Hóa ra hai người họ đã thân thiết đến mức độ này rồi ư?

Bởi vì từ nhỏ Vũ Cự Giải đã bị Hoắc Thiên Yết đả kích quá lớn, nên Vũ Cự Giải luôn một loại ý hận cực đoan đối với Hoắc Thiên Yết. Thậm chí trong lòng anh ta còn cho rằng, Cố Song Tử vốn nên ở cùng mình, nhưng lại bị Hoắc Thiên Yết giành trước.

Hai người cùng nhau lên xe Hoắc Thiên Yết, Cố Song Tử vừa thắt dây an toàn vừa hít một hơi thật sâu, cảm thấy từ khi về nước sao mà đào hoa của mình nở rộ vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro