Chap 190. Thịt nướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cảnh sát cười hì hì, tỏ vẻ vô cùng có lỗi, vô cùng khách sáo trả lời:

" Gần đây Cục trưởng chúng tôi đi nghỉ ngơi, còn cả tuần nữa mới về, anh có chuyện gì thì đợi anh ấy về rồi nói ạ. Chỉ cần vụ nào chính tay Cục trưởng nhúng tay vào thì đám cảnh sát quèn chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ điều gì với người dân được, tất cả đều do chính miệng Cục trưởng thông báo mới được."

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, anh ta ngước mắt, nhìn lướt qua đám công nhân viên khắp phòng làm việc rồi nhìn người đang đứng trước mặt mình, sau đó đi thẳng tới chỗ một cô gái đang xem di động:

"Cô là trợ lý của Cung Bạch Dương nhỉ?"

Cô gái đeo mắt kính gọng vàng. Nghe tiếng, cô ta đẩy kính lên rồi nhìn thoáng qua người đàn ông, khóe miệng giật giật:

"Ngài là Vũ tiên sinh ạ?"

"Xem ra cô còn nhận biết tôi."

Trong mắt Vũ Cự Giải ánh lên sự nham hiểm. Trợ lý rụt rè sợ hãi, vội cất di động rồi dẫn Vũ Cự Giải vào phòng đàm phán, đồng thời đóng chặt cửa phòng lại. Dáng vẻ thần bí này giống như muốn làm chuyện gì hệ trọng, ngay cả đám nhân viên cũng không hiểu nổi.

"Vũ tiên sinh, mời ngồi."

Trợ lý giúp Vũ Cự Giải kéo ghế, cung kính nói:

"Ngài thích uống gì ạ, trong phòng làm việc này, loại trà nổi tiếng quý giá nào cũng có."

"Không cần phải khách sáo với tôi như vậy. Tôi đến đây vì cái gì, hẳn là cô biết rõ."

Vũ Cự Giải nghiêng người, tựa lưng vào ghế, mỗi cử chỉ, mỗi cái nhấc chân của anh ta đều lộ ra vẻ lười nhác. Trợ lý ngồi xuống đối diện anh ta, vẻ mặt hơi kích động. Mới vào đây không bao lâu mà cô ta đẩy gọng kính mấy lần. Thân là trợ lý nên cô ta là người nắm rõ nhất lịch làm việc cũng như các mối quan hệ của Cục trưởng. Đương nhiên cô ta cũng biết vì sao Vũ Cự Giải đến phòng làm việc này, bởi vì anh ta muốn tìm vị hôn thê mà gia tộc từng đính ước. lưng dù ở sở cảnh sát nào thì đều có quy định rằng chỉ cần là vụ qua tay Cục trưởng hay người nắm chức vụ lớn trong sở, thì trợ lý hay cấp dưới đều không được phép tự tiện tiết lộ tin tức.

Vì vậy, nghề này có rất nhiều cấm kỵ và phải có mắt quan sát, nhìn trước ngó sau không thể ăn nói tùy tiện. Nhưng vấn đề ở chỗ ngày hôm đó, khi nói tiến độ công việc cho Vũ Cự Giải nghe, cô ta cũng đang trình hồ sơ bên cạnh. Cung Bạch Dương đã nói dối, đúng lúc ấy trợ lý lại bất cẩn mở miệng hỏi:

"Chẳng phải vụ của Vũ tiên sinh đã tra được kết quả sao ạ?"

Cung Bạch Dương nghe thấy liền nổi khùng ngay tại chỗ:

"Cô lắm mồm quá!"

Bởi vì một câu lắm mồm ấy nên đã khiến Vũ Cự Giải tới tìm cô ta.

"Vũ tiên sinh, anh đừng làm khó tôi. Tôi là trợ lý nhỏ trong cái Cục này, khó khăn lắm mới có cơ hội làm cho Cục trưởng Cung, không thể tự tiện tiết lộ thông tin về vụ kia với anh được."

Trợ lý vừa căng thẳng đẩy gọng kính, vừa không dám nhìn thẳng Vũ Cự Giải. Cô ta làm trợ lý cho Cung Bạch Dương cũng được một thời gian rồi. Dù nghe cấp dưới nói lúc làm nhiệm vụ anh ta rất nghiêm túc đáng sợ nhưng ngày thường, tính cách Cung Bạch Dương rất tốt, đặc biệt rất hay gần gũi với phái nữ, huống hồ trợ lý bên cạnh anh ta còn có vài phần nhan sắc. Nếu anh ta không mặc cảnh phục thì chắc chắn không ai nghĩ tới một người như vậy lại có thể là Cục trưởng cục cảnh sát.

Nhưng lần đó cô ta lắm mồm, cũng là lần đầu tiên Cung Bạch Dương hung dữ với cô ta, điều đó khiến cô ta hiểu vụ này rất quan trọng với Cung Bạch Dương cũng hiểu được vì sao mấy cấp dưới trong đội lại nói anh ta là người đáng sợ như vậy. Làm việc ở đây nhiều năm, trợ lý đã gặp nhiều người muôn hình muôn vẻ, có minh tinh hạng A khắp cả nước, có cả quan chức chính phủ.

Nhưng người khiến cô ta cảm thấy không được dễ chịu chính là Hoắc Thiên Yết và người đàn ông trước mặt này. Hai người họ đều mang ánh mắt độc ác, rõ ràng chỉ quét qua bạn một cách nhàn nhạt nhưng lại làm bạn lạnh cả sống lưng.

"Nếu cô nói thì sao?"

Vũ Cự Giải đặt hai tay lên bàn, đan tay vào nhau.

"Hả?"

Trợ lý hơi mông lung, sau đó ngước mắt lén nhìn Vũ Cự Giải. Phát hiện Vũ Cự Giải nhìn mình chằm chằm, trong lòng cô ta hoảng loạn:

"Nếu tôi tự tiện nói thì sẽ bị sa thải."

"Cung Bạch Dương trả cho cô bao nhiêu tiền lương?"

Hôm nay Vũ Cự Giải đến chỉ vì muốn nhắm vào trợ lý, anh ta đã sớm tính xong những chuyện liên quan.

"Một tháng hơn 50..."

Trợ lý thành thật trả lời. Vũ Cự Giải gật đầu rồi lấy một tờ chi phiếu trong túi áo ra, đưa tới trước mặt trợ lý :

"Cục trưởng của các người nhận tiền rồi lại giấu giếm kết quả. Theo lý thì tôi có thể tố cáo anh ta nhận hối lộ nhưng con người của tôi không thích chọc vào nhà họ Cung chỉ tổ mang gây thêm phiền phức, do đó tôi cho cô khoản tiền này. Bây giờ cô lập tức đưa kết quả cho tôi."

Anh ta cũng không thèm để ý là mình đang ngồi trong sở cảnh sát, trực tiếp hiên ngang. Sở dỉ anh ta biết rõ dù có máy quay ghi lại thì Cung Bạch Dương cũng sẽ không làm gì anh ta.

"Chuyện này... không được, tôi không thể làm vậy!"

Trợ lý không dám nhìn con số trên chi phiếu, luống cuống tay chân đứng dậy, đẩy chi phiếu thẳng tới trước mặt Vũ Cự Giải.

"Cô nhìn chi phiếu đi đã rồi hãy lựa chọn!"

Vũ Cự Giải cầm lấy bàn tay nhỏ của trợ lý, giọng điệu không cho phép từ chối. Trợ lý cảm thấy hoảng hốt, rút tay khỏi Vũ Cự Giải, làm theo ý anh ta, nhìn lướt qua chi phiếu.

500 triệu! Ánh mắt trợ lý bỗng sáng ngời, cổ họng khô khốc. Cô ta nhận lấy 500 triệu, giao kết quả cho Vũ Cự Giải, cho dù Cung Bạch Dương trở về phát hiện cũng không có lý do gì sa thải mình. 

Bởi vì Cung Bạch Dương vốn đã làm trái đạo đức nghề nghiệp, giấu giếm kết quả còn nhận tiền của của Vũ Cự Giải. Cho dù Cung Bạch Dương có cáu kỉnh, đòi sa thải thì mình cũng không lỗ. Trợ lý dao động, ánh mắt không ngừng chuyển tới chuyển lui, trong đầu chỉ toàn hình ảnh từ chi phiếu này.

"Nhận lấy đi, tôi còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý."

Vũ Cự Giải là người làm ăn, anh ta nhìn ra được sự tham lam trong mắt trợ lý. Trợ lý yên lặng gật đầu, nhận chi phiếu. Sau đó cô ta đi tới phòng làm việc của Cung Bạch Dương, còn Vũ Cự Giải thì vẫn còn ở trong phòng đàm phán. Trợ lý vừa mở cửa phòng làm việc của Cung Bạch Dương thì bị một nhân viên trông thấy, đối phương cau mày hỏi:

"Cô làm sao thế?"

Cô ta cũng không hoảng hốt, chỉ bình tĩnh nở nụ cười với người nhân viên:

"Vị tiên sinh này là bạn của Cục trưởng, tôi giúp anh ta lấy ít tài liệu."

Người kia không hài lòng với lời giải thích của trợ lý nên bước tới, muốn theo cô ta đi lấy tài liệu, xem thử cô ta muốn lấy thứ gì:

"Tôi đi chung với cô."

Trợ lý nhíu mày, sắc mặt lập tức suy sụp:

"Này, cậu chỉ là điều tra viên quèn có cần quản nhiều vậy không?"

"Nhưng Cục trưởng giao chìa khóa dự phòng cho cô chứ không cho phép cô tùy ý ra vào phòng ngài ấy!"

Người kia không cam lòng yêu thế, lập tức phản bác. Vừa rồi cậu ta thấy trợ lý và Vũ Cự Giải thần thần bí bí đi vào phòng đàm phán thì cậu ta đã cảm thấy quái lạ rồi.

"Mặc kệ cậu!"

Trợ lý vội vã chạy vào phòng, nhốt điều tra viên kia ở ngoài cửa. Dù sao thì bây giờ Cung Bạch Dương cũng không nghe điện thoại được, cho dù người kia có biết cũng chẳng thể làm gì được cô ta.

Ban đêm trên đảo nhỏ rất yên tĩnh, không có tiếng ồn ào như trong thành thị, không có đèn neon sáng rõ đẹp đẽ. Cung Bạch Dương lại nhỏ giọng than thở, không biết đang nói cái gì. Hoắc Thiên Yết cầm một xiên thịt đã nướng thơm phức rồi bước tới, giúp hai người họ nướng tiếp. Cung Bạch Dương lại cầm thịt chạy đến bên cạnh Hoắc Thiên Yết, nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn chưa cất lời.

"Có chuyện gì thì nói mau."

Hoắc Thiên Yết không nhìn Cung Bạch Dương, nhưng khóe mắt anh vẫn phát hiện anh ta khác thường. Cung Bạch Dương xích lại gần Hoắc Thiên Yết, hai người ngồi sát bên nhau:

"Một năm trước, cậu từng kết hôn với Cố Song Tử, vậy cậu có hiểu rõ hoàn cảnh gia đình cô ấy không?"

Cung Bạch Dương vừa nói, vừa nhìn chăm chú Cố Song Tử. Lúc Cố Song Tử ngước lên, trông thấy Cung Bạch Dương, anh ta lập tức cười tưng tửng với cô. Hoắc Thiên Yết khẽ nhíu mày, không hiểu bây giờ Cung Bạch Dương nhắc tới là có ý gì, nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi của anh ta:

"Có tìm hiểu một chút về Cố thị. Năm hai mươi mấy tuổi, Cố Quang tự mình gây dựng sự nghiệp, một tay phát triển; có vợ đẹp còn có hai đứa con gái. Đương nhiên, lúc đó không ai biết sự thật Cố Song Tử là do ông ta nhặt về."

"Vậy thân thế thật sự của Cố Song Tử là gì, sau khi hai người tái hợp cô ấy có từng nói với cậu không?"

Cung Bạch Dương vẫn hỏi với vẻ huyền bí. Mục Bảo Bình đứng bên cạnh Hoắc Thiên Yết nên cũng nghe thấy đoạn đối thoại ấy. Thoạt nhìn anh ta chuyên tâm nướng thịt, nhưng thật ra lỗ tai đã dựng đứng hoàn toàn. Động tác trên tay Hoắc Thiên Yết hơi chậm lại, đôi mắt đen láy của anh nhìn lướt qua Cung Bạch Dương, nhớ lại chuyện năm đó .

Lúc đó Cố thị và Hoắc gia liên hôn. Trong mắt người ngoài thì thế nào cũng không hợp, nhưng lúc bấy giờ Cố thị rất có tiếng ở thành phố Z. Bởi vì Cố Quang dã tâm bừng bừng, nhận được hạng mục tốt nhất năm ấy.

Cho nên Hoắc gia mới đồng ý liên hôn với Cố thị, do mấy lão già nhà họ Hoắc cực kỳ thích người như Cố Quang. Ở nhà, đối với lời nói của mấy trưởng bối, trong đó có ba Hoắc Thiên Yết, anh chỉ biết nói gì nghe nấy đối phó cho qua chuyện. Vốn lớn lên trong môi trường chỉ biết đến làm ăn và lợi ích thiệt hơn nên đối với chuyện hôn nhân trước giờ anh cũng không quá mặn mà quan tâm hay có khái niệm lấy tình cảm làm nền tảng cho hôn nhân. Cho nên bọn họ bảo anh cưới Cố Song Tử anh cũng không từ chối. Dẫu sao thì cưới ai về thì cũng là vợ của mình, vì vậy Hoắc Thiên Yết bí mật dặn Lý Nhân Mã điều tra Cố Song Tử.

Thế nhưng, anh ta không tra được gì đặc biệt. Mà ngày ấy, Hoắc Thiên Yết cũng không rõ là mình đã thích Cố Song Tử nên lại càng không quá để tâm, chỉ cần không phải tội phạm hay tâm lý không bình thường là được. Chẳng bao lâu sau, Cố thị ầm ầm sụp đổ. Những chuyện kế tiếp đều xảy ra quá nhanh, sau khi hai người ly hôn thì Hoắc Thiên Yết hoàn toàn không có thời gian để tâm đến việc điều tra về thân thế thật sự của Cố Song Tử nữa. 

"Không có, cho đến bây giờ tôi vẫn hoàn toàn không biết gì về thân thế thật của Song Tử. Cô ấy không muốn nói, tôi cũng không tiện hỏi."

Hoắc Thiên Yết trầm giọng đáp, lập tức nhìn thoáng qua Cung Bạch Dương. Thật ra sau khi cả hai tái hợp, ngoại trừ một lần cô kể về cuộc sống ở Dã gia ra thì nếu Cố Song Tử không chủ động nhắc đến thân phận thật của mình thì anh cũng không muốn hỏi vì lúc bấy giờ thân phận cô là ai cũng không quan trọng bằng việc cô đồng ý quay về bên anh:

"Cậu hỏi chuyện này, có phải cậu biết được gì không?"

Cung Bạch Dương lắc đầu:

"Đừng sốt ruột. Đợi tới khi về thành phố Z rồi, tôi giao hết toàn bộ tài liệu cho cậu, bây giờ nói thì không tiện lắm."

Vừa nói, anh ta vừa nhíu mày nhìn Mục Bảo Bình. Mục Bảo Bình hiểu ý Cung Bạch Dương nên trợn mắt liếc anh ta.

"Được rồi, nướng cũng xong rồi, mau ăn thôi!"

Cung Bạch Dương cầm thịt nướng rồi để trước mũi, ngửi ngửi một chút, mùi hương thì là hòa lẫn trong thịt lập tức xộc vào mũi. Cố Song Tử thu dọn hết số thịt thừa còn lại trong tay rồi mới chậm rãi bước qua. Mới có một lát mà Cung Bạch Dương đã ăn mấy miếng thịt lớn. Hoắc Thiên Yết chọn một miếng thịt vừa thơm vừa béo, đưa qua cho Cố Song Tử. Cô cũng không từ chối, tiện tay nhận lấy.

Mục Bảo Bỉnh đứng bên cạnh trông thấy tất cả, anh ta thu trọn dáng vẻ cùng thái độ thân mật tự nhiên của hai người vào trong mắt. Vô thức nhớ lại chuyện sáng hôm sau ngày mà Cố Song Tử bị đuối nước, hai người bọn họ còn đi ra từ một phòng, mà Hoắc Thiên Yết còn cẩn thận không ngừng xoa bóp eo cho Cố Song Tử. Là đàn ông không cần nghĩ cũng biết tối hôm trước bọn họ làm cái gì. Mục Bảo Bình xem như đã hiểu rõ bây giờ mình phải làm gì.

Nhìn thấy dáng vẻ bình thản không bày ra một hành động phá đám nào của Mục Bảo Bình, Cung Bạch Dương không nhịn được giơ tay xoa đầu anh ta an ủi. Trong lòng Cố Song Tử cũng xem như đã hiểu, cô cười một cách tự nhiên và bước tới bên cạnh Hoắc Thiên Yết.

"Được rồi, chúng ta đi vào thôi, em lạnh quá."

"Ừ."

Hoắc Thiên Yết nắm lấy tay của Cố Song Tử, hai người cùng đi vào trong nhà. Sau bữa trưa ngày hôm sau, mọi người lại bị Cung Bạch Dương lôi lôi kéo kéo đi ra ngoài chụp ảnh. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ nghe lời ông Hoắc chụp ảnh gia đình được mấy lần, thì hình như Hoắc Thiên Yết chưa từng chụp tấm nào khác.

Anh không biết chụp ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro