Chap 52: Say rượu (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tổng giám đốc, bây giờ trở về công ty luôn sao?"

Lý Nhân Mã nhìn thoáng qua bộ dáng say khướt của Hoắc Thiên Yết.

"Bệnh viện."

Hoắc Thiên Yết dựa vào trên ghế ngồi, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi. Anh mang theo một thân đầy mùi rượu đi đến phòng bệnh của Cố Song Tử, trên đầu giường của cô còn có trái táo đã gọt sẵn, xem ra Mục Bảo Bình chỉ vừa mới rời khỏi đây. Mà Cố Song Tử thì yên lặng nằm trên giường, hai mắt khép lại, chắc là vừa mới ngủ. Đầu óc Hoắc Thiên Yết vẫn còn đang mơ mơ màng màng, anh cảm thấy mình cũng rất buồn ngủ. Nhưng anh vẫn cố lắc đầu vài cái, sau đó tiến lên kéo Cố Song Tử dậy.

Cố Song Tử chợt mở to mắt, liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt giận dữ của Hoắc Thiên Yết. Cố Song Tử vốn đã khó ngủ, khó khăn lắm mới ngủ được lại bị người khác đánh thức nên tức giận đẩy Hoắc Thiên Yết:

"Anh nổi điên cái gì vậy, khó khăn lắm tôi mới ngủ được!"

Nói xong, cô mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Hoắc Thiên Yết. Bộ dáng này của anh một năm trước cô cô chưa từng thấy nhưng thói quen chôn sâu vẫn còn đó, cô bất giác lo lắng hỏi :

"Anh uống rượu sao?"

Hoắc Thiên Yết quay đầu đóng cửa phòng lại, ấn chốt khóa cửa. Cố Song Tử thấy vậy liền thắc mắc, không hiểu ban ngày ban mặt mà anh khóa cửa phòng làm gì. Hàng lông mày nhỏ nhắn của cô nhíu lại:

"Anh khóa cửa ... "

Lại không đợi cô nói cho hết câu, Hoắc Thiên Yết đã bước nhanh về phía trước khóa chặt môi cô lại. Có lẽ bởi vì Hoắc Thiên Yết cảm thấy nếu như cho cô nói xong, anh sẽ không thể công đoạt thành trì của cô được nhưng anh không hề nghĩ đến việc trước sự cuồng dã của anh, Cố Song Tử căn bản không thể chống lại quá lâu mà dáng vẻ lúc say rượu chiếm thành của anh luôn khiến cô trở nên yếu lòng hơn bởi vì chỉ có những lúc này anh mới không thật sự xem cô giống như những người phụ nữ khác bên cạnh mình, còn vô thức gọi khẽ tên của cô.

Mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với mùi nước khử trùng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi Cố Song Tử, còn mang theo mùi vị nước hoa đặc trưng trên người Hoắc Thiên Yết. Mặc dù chân cô không bị treo lên, nhưng băng vải tren đó còn chưa được tháo ra, thế nên vẫn không tiện hành động cho lắm.

Vì vậy Cố Song Tử cũng không kịch liệt phản kháng mà ngược lại còn như bị anh chuốc say, hai tay của cô vẫn luôn chống đỡ chỗ bả vai Hoắc Thiên Yết, nắm chặt quần áo của anh. Nụ hôn của Hoắc Thiên Yết ban đầu không được cô đáp lại, đôi mắt anh xuất hiện một sợi tơ đỏ như máu. Bàn tay đang đè tay Cố Song Tử lại cũng càng ngày càng dùng sức, gần như có thể cảm nhận được xương cốt nơi bả vai cô, có hơi cấn tay một chút. Hoắc Thiên Yết vô tình hạ thấp xuống.

Anh có thể cảm nhận được lồng ngực của mình đang dính sát lên ngực Cố Song Tử mềm mại mà ấm áp. Bởi vì Cố Song Tử mặc đồng phục bệnh nhân nên có chút rộng rãi, vì vậy tay Hoắc Thiên Yết rất dễ dàng thò vào bên trong. Bàn tay lạnh buốt chạm đến da thịt cô như một cây bút thử điện, kích thích cơ thể cô xảy ra phản ứng rất lớn. Cố Song Tử nghĩ chắc trên đời này anh là người duy nhất, vì tên bạn trai trước kia của cô còn không khiến cô muốn cùng hắn đi đến bước cuối cùng, mà lần đầu tiên của cô lại dễ dàng trao cho anh khi sự ngưỡng mộ còn chưa chuyển biến thành tình yêu nam nữ.

Lập tức ý thức được bản thân mình nếu không làm gì chắc chắn sẽ bị cuốn theo anh, cô nhướng mày tính cắn vào đầu lưỡi anh. Thế nhưng anh lại giống như đã có chuẩn bị trước, nhanh chóng né tránh hàm răng của cô. Anh hôn cổ cô, hơi thở đầy ấm áp mà dồn dập của anh phả vào nơi cô mẩn cảm nhất. Mà nụ hôn của anh cũng dần lần xuống dưới, cảm giác tê dại như bị điện giật kia đang chậm chậm đi xuống dưới.

"Hoắc Thiên Yết, anh đừng như vậy, còn không ngừng lại tôi sẽ gọi người tới."

Cố Song Tử vặn vẹo cơ thể, mỗi lần cử động cô đều cảm giác thật rõ ràng sự đau nhức từ vết thương ở chân truyền tới. Cô muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của anh trước khi bản thân mình trở nên sa đọa cùng anh. Hoắc Thiên Yết không để ý đến cô, bởi vì anh biết sẽ không có ai có thể tiến vào đây, anh đã dặn Lý Nhân Mã sắp xếp chuyện ngoài kia rồi. Dục vọng nguyên thủy trong cơ thể hoà lẫn vào máu ngày càng lan tràn, khiến anh càng thêm điên cuồng.

Bàn tay to lớn kia thuần thục mà nhẹ nhàng du ngoạn khắp nơi trên người cô, mãi cho đến khi môi anh hôn đến xương quai xanh của cô, anh mới cởi bộ đồng phục bệnh nhân của Cố Song Tử ra, nút áo trắng bên trên rơi xuống vài cái, phong cảnh bên trong bị Hoắc Thiên Yết nhìn thấy không sót thứ gì.

Cô mặc nội y màu trắng, không phải loại gợi cảm. Bởi vì đang ở bệnh viện, cho nên cô chỉ mặc loại thoải mái, làm bằng vải cotton.

Nhìn bộ dáng cô hiện giờ vẫn giống hệt như một cô gái chưa hiểu sự đời, càng khiến người khác sinh lòng chiếm hữu. Ngón tay anh như mang theo dòng điện di chuyển đến dây áo ngực của cô, trong mắt anh lúc này chỉ có bộ ngực cao ngất mềm mại kia.

"Hoắc Thiên Yết.! Ở đây là bệnh viện đấy!"

Cố Song Tử gần như hét lên, hơi thở của cô cũng vì bị anh trêu chọc mà trở nên nặng nề. Hoắc Thiên Yết ngẩng đầu nhìn Cố Song Tử, cả gương mặt cô đều đang ửng hồng. Tuy cô không muốn, nhưng với loại người đã ngủ qua với vô số phụ nữ như Hoắc Thiên Yết, rất dễ để khơi gợi bản năng trong cơ thể một người nhưng không thể không thừa nhận chỉ có duy nhất Cố Song Tử là người hợp với anh khi ở trên giường nhất.

"Không phải một năm trước ở trên giường, em còn rất ngoan ngoãn chiều theo tôi à? Chúng ta hợp nhau như vậy, sao hôm nay lại không phối hợp??"

" Anh...ưm?"

Hoắc Thiên Yết hôn cô đến đỏ bừng môi, sau đó lại cắn nhẹ một cái. Ngón tay anh vẫn đang cố cởi dây áo cô, làm dây áo sắp trượt xuống dưới. Cố Song Tử thật sự cảm thấy bản thân mình thật bất lực trước sự tần công của anh, chân của cô còn rất đau.

Mà điều làm cô sợ hãi nhất chính là, bây giờ cô không thể Hoắc Thiên Yết dừng lại, trong khi anh lại mang bộ dáng nhất quyết phải làm đến cùng. Đôi mắt cô ẩm ướt, giọng nói cũng bắt đầu run rẫy:

" Thiên Yết, đừng mà..... "

Cô nói đến đây thì đã nghẹn ngào. Đôi mắt cô như hồ nước trong veo,chứa đầy nước, rồi tràn ra ngoài như mưa rơi. Chất lỏng ấm áp rơi xuống cổ Hoắc Thiên Yết, hô hấp của anh chậm lại, động tác cũng ngừng theo. Anh chưa từng nhìn thấy cô khóc, điều này khiến tim anh khẽ nhói. Anh chậm rãi đứng thẳng người dậy, nhìn Cố Song Tử thật lâu, sau đó quay người rời khỏi đó.

Cố Song Tử dùng hai tay ôm chặt người mình, nước mắt không cầm được cứ chảy ra ngoài. Cô cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi cô không khóc nhiều như vậy, lần gần đây nhất có lẽ cũng đã vào một năm trước, vào đêm giáng sinh kia. Sự tủi thân, yếu đuối và ấm ức trong lòng lại một lần nữa bao vây lấy cô, Hoắc Thiên Yết đúng là kẻ vô tình, anh rốt cuộc muốn làm gì cô chứ??

Hoắc Thiên Yết tự mình ngồi lên ghế lái xe, Lý Nhân Mã ở phía sau chưa kịp lên xe vội vàng lên tiếng nhắc nhở:

"Tổng giám đốc, anh uống rượu rồi, không thể lái xe."

Tiếng nói của anh ta tan biến trong âm thanh khởi động xe, Lý Nhân Mã đau khổ lắc đầu. Tổng giám đốc đã uống nhiều rượu như vậy, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hoắc Thiên Yết đạp chân ga, phong cảnh ngoài cửa xe nhanh chóng xẹt qua. Kim đỏ trên đồng hồ tốc độ nhanh chóng tăng lên, mà loại xe con đen nhánh này trên đường lại có thể chạy như bay. Có mấy lần xe anh suýt đụng vào xe khác nhưng may mà kỹ thuật lái xe của Hoắc Thiên Yết không tệ. Gương mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, ánh mắt hướng trên đường nhưng trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Cố Song Tử khóc như mưa.

Hoắc Thiên Yết, rốt cuộc mày muốn gì chứ? Trước kia đã không để ý thì tại sao bây giờ đã ly hôn rồi còn quấn lấy cô dây dưa như vậy làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro