Chap 51 : Cút!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Song Tử hít một hơi thật sâu, tự dùng tay đẩy xe lăn của mình về phòng. Nguyên nhân chủ yếu là do chân cô còn chưa thể cử động nên lúc về gặp rất nhiều khó khăn. Chỉ cần cô hơi dùng sức một chút, chắc chắn sẽ làm động đến vết thương ở chân, trong đầu cô đang hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà họ Hoắc, thì bất chợt lại nhớ đến khuôn mặt lúc rời khỏi đây lần cuối của anh. Nghĩ kỹ thì hôm qua anh coi như đã chăm sóc cô cả một ngày, ban đêm còn ở lại phòng bệnh làm việc, mà cô lại đối xử với anh như vậy thì có hơi quá đáng.

Cố Song Tử vừa chậm chạp lăn bánh xe lăn di chuyển, vừa cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Ánh sáng trong đôi mắt cô sáng lên liên tục, trong lòng càng thêm rối loạn mà rất nhanh, cô liền ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ mong lung. Cô nhớ tới một năm trước, mình đã âm thầm chịu đựng và trải qua mọi chuyện như thế nào, che giấu đi tình cảm dành cho Hoắc Thiên Yết như thế nào, chỉ mong anh ra tay giúp Cố thị, quan tâm đến mình một chút. Nhưng anh lại chưa từng để cô trong lòng.

Đối với một người như vậy mà cô lại có thể mềm lòng, đầu cô phải bị chạm mạch hay trái tim cô đã bị hỏng chỗ nào rồi không? Đối với loại người như vậy, cô vẫn nên cách xa thì tốt hơn, về sau cũng không nên gặp lại anh nữa.

Hoắc Thiên Yết trở về công ty, cả người đều toát ra một luồng khí lạnh giá. Những nhân viên đang định chào hỏi thấy vậy liền vội vã cúi đầu nghiêng người né tránh, sợ Hoắc Thiên Yết lại đột nhiên nổi giận.

"Cậu kia, phương án dự phòng tôi bảo cậu chuẩn bị mấy hôm trước đã xong chua?"

Hoắc Thiên Yết đột nhiên lôi một nhân viên ra hỏi. Người bị kéo lại kia chính là một tổ trưởng, bình thường Hoắc Thiên Yết sẽ không trực tiếp quản mấy việc này vì vậy mỗi lần Hoắc Thiên Yết muốn hỏi tiến trình đều chỉ hỏi cấp trên của hắn. Nhưng mà thỉnh thoảng bị hỏi là điều rất bình thường, ai bảo anh là Tổng giám đốc. Vị tổ trường kia căng thẳng nới lỏng cà vạt của mình

"Còn một chi tiết nữa đang xử lý, nhưng ngày mai là có thể làm xong rồi ạ."

Đôi mắt Hoắc Thiên Yết lóe tia sáng lạnh, nghiêng đầu nhìn những nhân viên đang bắt đầu làm việc lạnh lùng quát, thanh âm không lớn không nhỏ nhưng đều khiến người nghe cản thấy áp lực:

"Mấy người ai cũng nhận mức lương cao nhưng mỗi ngày đến văn phòng đều làm cái gì thế? Có một phương án dự phòng thôi cũng làm hết một tuần?"

Cả đám nhân viên lập tức câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Không khí trên tầng này dường như loãng hơn nhiều so với các tầng khác, mọi người đều thấy hô hấp của mình có chút khó khăn. Ai cũng không kiềm được mà cảm thấy buồn bực trong lòng, không biết Tổng giám đốc bị ai chọc giận mà lại bực tức đến như vậy.

"Sao lại giận vậy?"

Một giọng phụ nữ dịu dàng vang lên cắt ngang bầu không khí yên tỉnh kia. Mọi người liền nhìn thấy bóng dáng kiều diễm của Hạ Xử Nữ đang uyển chuyển đi tới, ánh mắt cô ta dịu dàng nhìn Hoắc Thiên Yết:

"Được rồi, đừng giận mà, anh xem em đem đến cái gì cho anh này?"

Hoắc Thiên Yết liếc qua thứ Hạ Xử Nữ đang cầm, đó là bình rượu vang đỏ. Chất lỏng màu đỏ tươi đang chứa trong chai rượu màu xanh biếc, ở mép chai rượu còn hiện lên tia sáng. Bình rượu mua từ các cửa hàng rượu cao cấp dem cho vị tổng tài như anh dù cho không phải loại thường thì cũng mang một mùi vị đặc biệt riêng.

Hoắc Thiên Yết thu lại ánh mắt lạnh lùng, quay người đi về phòng làm việc của mình. Những nhân viên kia cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng. Hạ Xử Nữ cứ tưởng Hoắc Thiên Yết có hứng thú với chai rượu vang đỏ mà cô mang đến, thế nên liền theo sau anh tiến vào văn phòng, sau đó kêu Lý Nhân Mã lấy dụng cụ mở chai rượu đến.

"Không cần, hiện tại tôi không muốn uống rượu."

Hoắc Thiên Yết ngồi trên ghế, cảm giác buồn bực trong lòng càng ngày càng tăng. Hạ Xử Nữ nghe vậy liền cười đưa chai rượu vang cho Lý Nhân Mã: "Vậy phiền anh cất kỹ lại trước, chờ khi nào Thiên Yết muốn uống lại lấy ra."

"Được."

Lý Nhân Mã cầm lấy chai rượu xong liền xoay người rời khỏi văn phòng. Trong văn phòng chỉ còn lại Hạ Xử Nữ cùng Hoắc Thiên Yết, Hạ Xử Nữ thử tìm một vài chủ đề nói chuyện, muốn Hoắc Thiên Yết trả lời, nhưng Hoắc Thiên Yết vẫn không hề lên tiếng. Thái độ này khiến hành động của Hạ Xủ Nữ như một kẻ ngốc, cô ta nản chí thở dài một hơi. Có thể hôm nay cô ta đã tới không đúng lúc, thôi thì trở về cho rồi:

"Nếu anh bận, vậy anh cứ lo làm đi, em về trước đây."

Nói xong câu này, cô ta liền cầm túi đứng dậy ra ngoài, cũng không mong đợi nhiều vào việc anh đáp lời cô ta. Hoắc Thiên Yết ngẩng đầu bình tĩnh nhìn bóng dáng xinh đẹp của Hạ Xử Nữ đang uốn éo bước ra cửa. Anh đột nhiên nghĩ đến một điều, đã hơn một năm rưỡi rồi anh chưa chạm vào cô ta, sau khi ly hôn anh cũng chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà mỗi lần anh nhìn thấy Cố Song Tử đều có dục vọng lớn như vậy sao?

"Chờ đã, mấy ngày trước không phải Lý tổng mới mua một chiếc du thuyền sao? Cùng tôi đi xem đi."

Hoắc Thiên Yết lên tiếng giữ chân Hạ Xử Nữ. Cô ta nghe vậy liền nhanh chóng xoay người, vẻ mặt đầy y cười đáp:

"Được."

Sau đó hai người liền lên xe, Hoắc Thiên Yết chủ động ra ghế sau ngồi. Điều này khiến Hạ Xử Nữ không kìm nổi sự vui vẻ đang dần dâng lên cao trong lòng, cô vừa vô tình lại như cố ý cọ lên người Hoắc Thiên Yết.

Lý Nhân Mã trước giờ lái xe vẫn rất ổn định, nhưng vì bây giờ đang là giờ cao điểm, anh ta không tự chủ được lái nhanh, nên không còn ổn định nữa. Ở một chỗ khúc xe rẻ qua, cơ thể mềm mại của Hạ Xử Nữ liền đè lên người Hoắc Thiên Yết. Lúc xe chạy chậm lại, cô ta liền rời khỏi người anh, cúi đầu khẽ nói:

"Thật xin lỗi, em ngồi không vững."

Giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua chọc lòng người ngứa ngáy. Ngay cả Lý Nhân Mã đang lái xe cũng cảm thấy cả người muốn nhũn ra. Mà Hoắc Thiên Yết ngồi gần Hạ Xử Nữ lại như không cảm giác được, đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn cô ta nhưng chỉ trong lòng anh mới biết giọng điệu vừa rồi lại khiến anh nhớ đến câu nói của cô đêm hôm đó. Cô nói anh chưa vê, cô ngủ không ngon.

Hạ Xử Nữ cúi đầu ra vẻ thẹn thùng, giơ tay nhẹ vén tóc dài ra sau tai. Động tác này nếu để những người đàn ông khác thấy chắc chắn sẽ bị mê hoặc đến chết mê chết mệt, nhưng lại làm người đang ngồi im lặng nãy giờ - Hoắc Thiên Yết giận tím mặt. Anh nhớ tới ngày đó ở phòng bao, Cố Song Tử cũng làm động tác như vậy. Mặc dù rất quyến rũ, nhưng lại khiến anh phát hiện ra việc cô đã đổi nước hoa.

"Dừng xe!"

Lý Nhân Mã nghe vậy vội đạp thằng phanh xe lại gấp, cũng kệ việc ở đây là đường cao tốc không được dừng xe. Hạ Xử Nữ cảm thấy cảnh này có hơi quen, trong lòng liền thấy lo lắng, hoảng sợ nhìn Hoắc Thiên Yết.

"Cút xuống xe."

Quả nhiên cô ta đoán không sai!

Hạ Xử Nữ tức giận nheo mắt:

"Hoắc Thiên Yết,  anh điên à? Có phải đuổi người khác đi đến nghiện rồi hay không?"

Hoắc Thiên Yết không để ý đến cô ta, vươn tay qua chỗ người Hạ Xử Nữ, muốn đẩy cửa xe bên phía cô ta

"Không cần,tự em xuống xe!"

Hạ Xử Nữ đẩy tay Hoắc Thiên Yết ra, tự mở cửa ra, bước xuống xe. Hạ Xử Nữ đứng trên đường cao tốc, xe cộ bên đường chạy băng băng qua làm bụi đất dính trên người khiến cô ta không còn giữ được dáng vẻ tỏa sáng thường ngày nữa. Nhưng trong đôi mắt cô ta lúc này lại đầy lửa giận, càng lúc càng nhiều.

"Giờ còn qua chỗ Lý tổng không ạ?"

Lý Nhân Mã dò hỏi.

"Đi hộp đêm."

Hoắc Thiên Yết lạnh lùng trả lời.

Chỉ một lát họ đã đến hộp đêm, rõ ràng bên ngoài trời sáng choang, nhưng đi vào trong lại như đang giữa đêm, có đủ loại đèn neon màu sắc đang chiếu ánh sáng mờ ảo khắp nơi. Không ít những người ăn chơi đang đứng ở giữa khiêu vũ, từ các cô gái ăn mặc hở hang đến những người mặc đàng hoàng, nhã nhặn. Trông bọn họ có vẻ cũng biết bây giờ bên ngoài đang là giữa trưa.

Kể từ lúc Hoắc Thiên Yết bước vào, với tướng mạo và khí chất của anh khiến không ít người nghĩ đến việc đến chỗ anh bắt chuyện nhưng bởi vì trên người anh tỏa ra từng đợt khí lạnh khiến cho những người kia đều chùn bước. Một người có vẻ như quản lý lập tức tiến đến, dẫn Hoắc Thiên Yết đến một phòng đầy xa hoa. Không đợi Hoắc Thiên Yết mở lời, quản lý đã vội dẫn theo mấy cô gái có dáng dấp đẹp mắt, nổi bật tiến vào.

Mấy cô gái kia vừa nhìn thấy gương mặt Hoắc Thiên Yết liền phấn khởi hẳn lên. Không cần quản lý dặn dò nhiều, các cô đều tận tâm hậu hạ Hoắc Thiên Yết. Nếu may mắn được ngủ cùng anh một đêm, vậy họ thật sự phát tài rồi. Nhóm bọn họ người thì chủ động nói muốn nhảy cho anh xem, người thì rót rượu phục vụ, thậm chí có người bắt đầu uốn éo trên người anh. Tóm lại chính là xuất ra hết sở trường của mình để gây sự chú ý với Hoắc Thiên Yết.

Hoắc Thiên Yết cúi đầu, hung hăng uống rất nhiều rượu. Những người phụ nữ này ai cũng có tướng mạo ngang ngửa diễn viên, nhưng Hoắc Thiên Yết lại không thèm nhìn các cô dù chỉ một chút vì anh biết Cố Song Tử còn đẹp hơn bọn họ. Đôi mắt Hoắc Thiên Yết dần mơ màng, có lẽ vì anh đã uống hơi nhiều.

Một cô gái to gan thấy Hoắc Thiên Yết có vẻ đã say liền chầm chậm giơ tay ra trước ngực anh tính sờ sọang. Ngón tay mảnh khảnh chỉ vừa chạm đến trước ngực, Hoắc Thiên Yết liền bất ngờ nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô ta.

Ánh mắt như mũi tên bắn đến kia khiến cô ta cảm thấy lạnh lẽo, vội vàng thu tay lại hoảng sợ nhìn anh. Tiếp đó, Hoắc Thiên Yết liền nhìn những người khác, lạnh lùng nói:

"Cút."

Giọng nói của anh đầy âm u, lạnh lẽo, không đợi mấy người phụ nữ kia kịp phản ứng, Hoắc Thiên Yết đã giận dữ nói tiếp:

"Cút hết cho tôi!"

Mấy cô gái bị dọa đến nổi hét to chạy ra khỏi phòng, Hoắc Thiên Yết cau chặt mày, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Cố Song Tử, điều này khiến Hoắc Thiên Yết nhíu mày càng chặt hơn. Anh đứng dậy, rời khỏi hộp đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro