Chap 50: Cố ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Còn anh nữa, sao còn chưa đi đi?"

Cố Song Tử khoanh tay, thản nhiên nhìn Hoắc Thiên Yết. Anh cũng không để ý tới lời cô nói, đi tới bên chân bị treo lên của cô. Anh nghiêng đầu liếc nhìn Cố Song Tử rồi lộ ra nụ cười quỷ dị, từ từ vươn tay tới chỗ cái chân kia. Cố Song Tử nhận ra ý đồ của anh liền trợn to mắt, vội vàng ngồi dậy chỉ vào Hoắc Thiên Yết kêu to:

"Này! Anh mà dám động vào thì sau này gặp anh lần nào nào tôi đánh gãy chân chó của anh lần đó"

Lại thêm một cái lần đầu tiên Hoắc Thiên Yết nhìn thấy Cố Song Tử mắng người. Anh không những không thấy phản cảm ngược lại còn rất hài lòng trước phản ứng của cô, anh nâng mày mỉm cười thu tay về.

"Tôi còn tưởng em không sợ trời không sợ đất chứ, mắng người cũng khí thế lắm!"

Cố Song Tử muốn né tránh Hoắc Thiên Yết theo bản năng, nhưng lại sợ anh ta sẽ bóp chân mình. Vốn bị đụng nên hiện tại chân cô còn rất đau, thật sự không chịu được tổn thương lần nữa. Cô liếc mắt nhìn, nói chuyện với vẻ không có tinh thần:

" Người làm chủ tịch như anh đều rảnh rỗi như vậy sao?"

"Đối với em thì tôi có dư thời gian."

Hoắc Thiên Yết lạnh lùng trả lời nhưng lọt vào tai của Cố Song Tử lại như một mũi khoan khoét một lỗ nhỏ vào chiếc hộp tình cảm mà cô đã chôn sâu trong tim.

"Tùy anh, tôi nghỉ ngơi đây."

Cố Song Tử kéo chăn lên che đầu mình, không muốn nhìn thấy người kia nữa. Có lẽ do bầu không khí ở bệnh viện nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ban đêm.

Chờ tới lúc Cố Song Tử tỉnh lại lần nữa thì trong phòng bệnh đã tắt đèn, chỉ có nút nhấn gọi ở đầu giường phát ra ánh sáng màu xanh nhạt. Đôi mắt nâu như quả nho xoay xoay, đột nhiên phát hiện ở ghế sô pha có ánh sáng, cô bị dọa đến mức giật nảy người, lập tức tỉnh táo thông suốt. Cố Song Tử nhìn kỹ lại một lần nữa, hóa ra là Hoắc Thiên Yết đang ngồi xử lý văn kiện.

Mà bây giờ đã là mấy giờ rồi, nhìn ra ngoài cửa sổ trời tối thui, ít nhất cũng đã qua 12 giờ đêm, chẳng lẽ anh vẫn ở bệnh viện chưa từng rời khỏi đây sao? Trong lòng Cố Song Tử phức tạp, cô cũng không muốn để cảm xúc đã chôn sâu của mình bị lộ ra ngoài như vậy, cô sợ bị tổn thương, hình như Hoắc Thiên Yết không quá lạnh lùng như cô vẫn nghĩ .

Hoắc Thiên Yết hé miệng ngáp một cái, ánh đèn trên màn hình máy tính chiếu lên gương mặt tuyệt đẹp của anh, trông hơi nhợt nhạt. Nhưng nhìn kỹ lại có cảm giác dịu dàng thường ngày, từng đường nét trên gương mặt cũng nổi lên rõ ràng khiến trái tim cô khẽ rung động. Ngay lúc Cố Song Tử đang say mê nhìn, Hoắc Thiên Yết đã đóng máy tính lại, trông có vẻ như anh đã xử lý xong đống tài liệu kia. Nhưng sao lại đi tới chỗ cô làm gì? Cố Song Tử vội nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Dáng người cao ráo của Hoắc Thiên Yết dừng lại đứng bên giường bệnh, ánh mắt nhìn cô dịu dàng đến kỳ lạ. Chính anh cũng không rõ, rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì, chỉ vì thấy dáng vẻ Cố Song Tử lúc này thật yếu đuối nên anh mới không thể dời mắt?

Có thể do trời đã khuya, nên nội tâm của cả hai người mới trở nên dịu dàng hơn nhiều so với bình thường. Mười lăm phút sau, Cố Song Tử vẫn cảm giác thấy Hoắc Thiên Yết đang đứng cạnh giường bệnh của mình. Cô còn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh rơi trên khuôn mặt mình, đầu mày bất giác nhíu lại vì hồi hộp, lồng ngực cũng phập phồng không yên. Rốt cuộc anh bị làm sao thế? Đúng lâu như vậy mà không mỏi chân à?

Cố Song Tử len lén xem Hoắc Thiên Yết muốn làm gì, vừa mới quan sát được một chút hình ảnh thì đã thấy Hoắc Thiên Yết đang chậm rãi cúi người xuống. Qua ánh sáng yếu ớt kia, gương mặt điển trai của anh dần tiến đến gần phóng đại trong đôi mắt cô. Cố Song Tử có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập ngày càng nhanh của mình, mạnh mẽ và chân thực. Cô vội vã xoay người, phát ra tiếng ậm ự như đang ngủ say. Sau đó cô nghe tiếng bước chán của Hoắc Thiên Yết đi xa dần, và dừng lại ở chiếc ghế sô pha. Có lẽ anh đã lên ghế sô pha ngủ rồi.

Bởi vì hôm qua ngủ sớm, nên sáng nay cô cũng dậy rất sớm. Sau đó cô mượn y tá chiếc điện thoại, gọi điện cho Mục Ma Kết báo lại tình hình. Âm thanh ở đầu dây bên kia có hơi khàn, pha lẫn chút buồn ngủ, chắc là cô chưa xuống giường đã bị cuộc gọi của Cố Song Tử đánh thức, khó chịu lên tiếng:

"Ai vậy?"

" Là em, Song Tử"

"Bà cô à, xảy ra chuyện gì rồi? Sao mới sáng sớm đã gọi cho chị vậy?"

Cố Song Tử nghe giọng nói còn buồn ngủ của Mục Ma Kết mà bật cười:

"Em muốn báo với chị buổi ghi hình đầu tiên của chương trình【 Bạn thân khác giới】sắp tới chắc phải dời lại vài hôm rồi , hôm qua em gặp tai nạn xe, chân bị trật khớp, nên giờ còn chưa xuống được giường."

"Cái gì?"

Giọng nói bên kia đột nhiên lớn hơn, như lập tức tỉnh táo lại, Mục Ma Kết không đợi Cố Song Tử trả lời, vừa lo lắng vừa hỏi:

"Có nghiêm trọng không? Đang ở bệnh viện nào để chị đến thăm em!"

Sau đó lại truyền đến thanh âm sột soạt như đang mặc đồ. Mục Ma Kết rất nhanh đã cùng Mục Bảo Bình đến phòng bệnh của Cố Song Tử. Bởi vì Mục Bảo Bình từng học y nên còn kiểm tra qua một lượt cho cô, trông rất chuyên nghiệp và cẩn thận. Cố Song Tử kéo tay anh ta ra, cười nói:

"Không có vấn đề gì lớn, chỉ có chân bị thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe rồi."

Mục Ma Kết nghe xong vẫn lo lắng nói:

"Vậy sao hôm qua em không gọi cho chị? Có phải không xem chị là bạn hay không?"

"Không phải, điện thoại của em bị rơi bể rồi. Nhưng mà hôm qua sau khi tỉnh lại, em đã nhờ y tá gọi điện thông báo cho công ty chị rồi mà."

Cố Song Tử nói xong cũng rất ngạc nhiên, rõ ràng hôm qua nhân lúc Hoắc Thiên Yết ra ngoài đứng trong chốc lát, mà cô nhất thời lại chỉ nhớ số điện thoại bàn của công ty Mục thị nên đã nhờ y tá giúp mình thông báo với công ty Mục thị chuyển lời lại cho Mục Ma Kết rồi mà.

"Không có, hôm qua thư ký của chị ở trong công ty cả ngày, nếu có điện thoại ở đây gọi đến, thư ký của chị nhất định là người đầu tiên biết tin tức."

" Đúng rồi, tôi cũng ở đó cả ngày, chắc chắn cũng sẽ biết chuyện rồi."

Mục Bảo Bình cau mày nói xong, đột nhiên phát hiện ra trên ghế sô pha trong phòng còn có một người nữa.

"A ... ! Sao ở đó còn có người?"

Giọng nói Mục Bảo Bình đột nhiên tăng cao. Người ngồi trên ghế sô pha dụi mắt ngồi dậy, nhìn về phía Mục Ma Kết và Mục Bảo Bình khẽ hừ một tiếng:

"Ở đây là phòng bệnh, cậu nhỏ tiếng chút được không?"

Hoắc Thiên Yết đối với sự xuất hiện của hai anh em nha họ Mục, đặc biệt là Mục Bảo Bình cũng không có gì bất ngờ, giống như đã sớm đoán được hôm nay anh ta nhất định sẽ đến.

Ngược lại Mục Bảo Bình lập tức nghĩ ra, tại sao y tá lại không thông báo cho tòa soạn biết. Anh quay đầu nhìn Cố Song Tử, cô bất đắc dĩ bĩu môi, tỏ vẻ cô cũng nghĩ giống anh. Mà Cố Song Tử càng không hiểu nổi Hoắc Thiên Yết đến cùng đang suy nghĩ cái gì, nhớ đến đêm qua anh còn tỉnh hơn mình, cô càng thêm hốt hoảng.

" Mục Bảo Bình, đi mua giúp tôi một phần ăn sáng có được không? Tôi đói quá."

Cố Song Tử miệng nói. Mục Bảo Bình thì có hơi bất ngờ, bởi vì tuy chỉ quen Cố Song Tử được một thời gian, anh thường xuyên ghé sang văn phòng của Mục Ma Kết mỗi khi cô đến công ty hoặc tình cờ đi ngang qua buổi ký tặng sách để gặp cô nhưng cô vẫn luôn tỏ ra rất khách sáo với anh ta, thậm chí là lạnh nhạt, anh ta luôn cảm giác cô đối với ai cũng giữ khoảng cách kể cả Mục Ma Kết. Nhưng anh vẫn rất vui vẻ nhận lời giúp đỡ Cố Song Tử:

"Được, cô muốn ăn cái gì?"

"Không cần làm phiền hai người, để tôi đi mua cho, tôi biết cô ấy thích ăn cái gì."

Không biết từ lúc nào, Hoắc Thiên Yết đã đứng cạnh Mục Bảo Bình, anh đột nhiên lên tiếng làm Mục Bảo Bình bị bất ngờ đến giật mình.

"Không cần, tôi không muốn ăn đồ của anh mua."

Cố Song Tử lạnh lùng nói xong lại tươi cười nhìn hai anh em họ Mục nói:

"Anh mua cái gì cũng được, chỉ cần là anh mua tôi đều thích ăn.".

Mục Bảo Bình nghe lời này xong cảm thấy rất vui vẻ, anh ta không đợi em họ Mục Ma Kết bên cạnh mở miệng đã cười hì hì hai tiếng, đáp:

"Ok, bảo đảm đến nhà hàng ngon nhất ở thành phố Z mua bữa sáng cho cô."

Nói rồi anh ta liền vui vẻ chạy ra ngoài, cũng không phát hiện vẻ mặt khó coi của Hoắc Thiên Yết lúc này. Mục Ma Kết liếc nhìn Hoắc Thiên Yết lại vỗ nhẹ lên vai Cố Song Tử hai cái.

" Chị cũng đi đây, xử lý xong bên phía ê kíp chương trình kia sẽ báo cho em biết."

Cố Song Tử gật đầu, Mục Ma Kết vừa đi bác sĩ điều trị của cô liền đến kiểm tra, thấy sắc mặt của cô không tệ, ông cười mở miệng đề nghị:

"Cô Cố, bầu trời bên ngoài đẹp, không khí mát mẻ, hay là ra ngoài đi dạo vài vòng nhé."

Bác sĩ nói xong liền lấy cái chân đang treo lên của cô xuống.

Hoắc Thiên Yết nghe xong liền đi lấy một chiếc xe lăn đến, muốn ôm Cố Song Tử đến ngồi xe lăn, đẩy cô đi dạo. Hai tay anh còn chưa đụng đến người cô đã vội vàng né người về phía sau:

"Không cần anh giúp, đợi Mục Bảo Bình về, để anh ta đẩy tôi đi."

Hoắc Thiên Yết nghiêng đầu qua chỗ khác, nhịn còn tức giận đang dần đạt đến cực điểm. Lúc anh quay đầu lại, gương mặt đầy nghiêm nghị, không nói một lời mạnh mẽ dứt khoác ôm Cố Song Tử ngồi lên xe lăn.

Chân Cố Song Tử không cử động được, giãy giụa chỉ dau thêm, thế nên cô đành bỏ cuộc, mặc cho Hoắc Thiên Yết đẩy mình ra vườn hoa đi dạo. Người đẩy phía sau cố gắng ép giọng rất thấp, giống như sự âm u, tỉnh lặng trước khi có giông bão kéo đến:

"Có phải em cố tình thân thiết với Mục Bảo Bình trước mặt tôi không?"

"Cố ý? Tôi cố ý cái gì? Chẳng qua tôi thấy anh ấy là người tính cách không tệ, biết quan tám người khác nên mới để cho anh ấy đến chăm sóc ... "

Chữ cuối cùng vẫn chưa nói xong, cô liền có cảm giác người đứng phía sau đã bước đi tới trước mặt cô, nhanh chóng đè cằm cô lại. Cô còn chưa kịp khép miệng lại, môi anh đã bá đạo ép xuống, lưỡi mềm mại mạnh mẽ tiến vào trong khoang miệng.

Chân cô vẫn chưa lành làm sao cử động, thoáng dùng sức đã đau nhức vô cùng. Thế nên cơ thể không thể phản kháng Hoắc Thiên Yết, anh hôn càng lúc càng sâu, khiến cô có hơi khó thở. Ánh mắt cô căng thẳng, cảm giác quen thuộc khiến cô bất giác ngửa cổ ra sau và phối hợp với anh. Hoắc Thiên Yết hơi nhíu mày, ngừng lại một lát. Đột nhiên anh cảm giác đầu lưỡi mình đau xót, lập tức nghiêng người né ra, trừng mắt nhìn cô:

" Cố Song Tử! Em là chó sao? Lại cắn người?"

"Vậy anh hôn chó thì là cái gì? Anh mới là chó ấy!"

Cố Song Tử nhìn thẳng vào mặt anh, không sợ chết mà mắng. Hoắc Song Tử vốn đang cực kỳ tức giận, nghe nói vậy liền nhếch miệng hừ nhẹ một tiếng, giống như đang cười, quay đầu bỏ đi.

"Ê ! Tên chó nhà anh đưa tôi đến đây rồi lại bỏ đi sao?"

Cố Song Tử nhìn theo bóng dáng lớn đang rời đi kia kêu to. Hoắc Thiên Yết nhếch miệng, khẽ liếm khóe môi.

Chậc, cắn cũng mạnh thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro