Chap 49: Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Song Tử trở lại công ty Mục thị chờ Mục Ma Kết muốn nói về chuyện khi nãy nhưng Mục Ma Kết vẫn còn đang ở buổi họp mặt chưa về mà Mục Bảo Bình lại đang ở công ty làm việc đi ngang phòng chờ cho khách tình cờ gặp cô nên hỏi, cô cũng kể qua loa lại. Mục Bảo Bình thấy tinh thần của cô không tốt lắm nên có ý tốt chở cô về nhà, để cô nghỉ ngơi thật tốt.

Cố Song Tử trở lại khách sạn, vừa bước vào cửa kính người bảo vệ đứng một bên nói:

"Cô Cố, có một cô gái chờ cô đã lâu rồi, đang ở trong quán cà phê trên tầng hai."

Cố Song Tử cảm thấy kỳ lạ, cô đâu có quen ai ở đây. Cô gật đầu, tươi cười với người bảo vệ kia, rồi nói cảm ơn. Nhưng trong lòng cô lại rất buồn bực, vì cô không có người bạn nào trong thành phố Z này, vậy ai đang chờ cô chứ?

Đi vào quán cà phê, cô liền nhận ra đó là người là ai. Quần áo xinh đẹp lộng lẫy, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ yêu kiều cho dù mang theo kính mát cũng không ngăn được ánh sáng tỏa ra từ trên người của cô ta. Cố Song Tử cảm thấy đầu mình đau nhức, thầm than một câu phiền phức, không kiên nhẫn đến ngồi đối diện Hạ Xử Nữ.

"Tôi không quen cô, cô đến tìm tôi có chuyện gì?"

Trước nay Cố Song Tử không quan tâm đến giới giải trí mà một năm nay cô chỉ tập trung vào cuộc sống mới ở Pháp và viết truyện nên càng không có cơ hội cập nhật tin tức trong nước, cũng hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của hoa hậu màn ảnh Hạ Xử Nữ nhưng đối phương lại biết cô khá rõ. Hạ Xử Nữ lấy kính mát xuống, gọi nhân viên phục vụ mang lên một tách cà phê mời Cố Song Tử, cũng chẳng hỏi cô muốn uống gì.

"Tôi tên Hạ Xử Nữ. Cô không biết tôi cũng không sao, tôi biết cô là được. "

Cố Song Tử nhìn tách cà phê trên bàn mà híp mắt, cô không có thói quen uống cà phê đen vì cô không thích vị đắng trong đó. Mà cô cũng không thích người phụ nữ trước mặt. Cố Song Tử đẩy tách cà phê sang một bên, gọi nhân viên phục vụ mang đến một ly trà chanh rồi nói.

" Cho nên rốt cuộc cô kiếm tôi làm gì?"

Hạ Xử Nữ cũng không thích thái độ hờ hững này của Cố Song Tử cũng nhìn ra được Cố Song Tử không thích cô nên đi thẳng vào vấn đề.

" Tôi nhìn ra được chúng ta không thích nhau, cho nên tôi cũng không vòng vèo làm gì. Cách xa Hoắc Thiên Yết ra, anh ấy là của tôi."

Dáng vẻ hiên ngang của Hạ Xữ Nữ như thể cô ta chính là vợ chính thức của Hoắc ThiênYết. Còn Cố Song Tử giống như một tiểu tam vậy, nhưng dường như Hạ Xử Nữ đã quên, người được Hoắc Thiên Yết cưới hỏi đàng hoàng về nhà chính là Cố Song Tử chứ không phải cô ta.

Trà chanh được mang đến Cố Song Tử vẫn tỏ vẻ điềm nhiên cầm lên hút một ngụm, hương vị chua ngọt, cảm giác mát lạnh tràn xuống cổ họng thật sảng khoái. Cố Song Tử nhướn mày mỉm cười:

"Nếu anh ta thật sự là của cô thì phiền cô trông chừng người đàn ông của mình tốt một chút, bảo anh ta gặp tôi thì tránh xa một chút, đừng có sáp lại kiếm chuyện với tôi. Nếu cô làm được như vậy, tôi đây nhất định sẽ biết ơn mười tám đời tổ tông nhà cô."

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Xử Nữ nheo lại, cơ thể chậm rải nghiêng về phía trước,

"Lời này của cô là có ý gì? Nói cái gì mà Hoắc Thiên Yết sáp lại kiếm chuyện với cô?? Hơn nữa cô còn rất chán ghét anh ấy?"

Cố Song Tử tựa người về phía sau, vắt chéo chân, hít một hơi thật sâu,

"Đâu chỉ là chán ghét, còn phiền chết đi được ấy chứ, mới một năm không gặp thật không biết đầu óc anh ta bị cái gì, lúc còn là vợ chồng đã không có tình cảm, suốt ngày lạnh nhạt thì thôi đi giờ đã ly hôn rồi vẫn còn tới quấn lấy làm phiền tôi, rốt cuộc là vì cái gì?"

"Anh ấy quấn lấy cô sao?"

Trên mặt Hạ Xử Nữ lộ ra vẻ không dám tin. Cố Song Tử liếc Hạ Xử Nữ một cái, cảm thấy sắc mặt của cô ta khiến bản thân có chút hả hê,

"Cũng may tôi chưa kiện anh ta. Tin hay không tùy cô, chẳng qua nếu như cô có thể khiến anh ta nghe lời mình thì làm phiền cô chuyển lời hộ tôi, bảo anh ta đừng đến làm phiền tôi nữa."

Nói xong cô đứng lên rời khỏi nơi đó. Chờ khi bóng lưng cô biến mất khỏi quán cà phê, gương mặt cố kìm nén cảm xúc của Hạ Xử Nữ mới lộ ra nụ cười đắc ý. Cô ta lấy một chiếc bút ghi âm từ trong túi xách ra, chỉ cần đưa cái này cho Hoắc Thiên Yết, chắc chắn cho dù anh ấy có hứng thú với Cố Song Tử thì cũng sẽ không còn đi trêu chọc cô ta nữa.

Vốn dĩ Cố Song Tử tính toán sẽ đi thẳng về phòng để ngủ, nhưng bụng lại kêu lên trước. Nghĩ tới mấy món của khách sạn ăn rất ngán nên cô xoay người định di ra ngoài ăn một bữa. Cô mới ra khỏi cửa thì điện thoại di động liền reo lên. Vừa nhìn dãy số bên trên thì thấy là của thư ký bên cạnh Mục Ma Kết, chắc là còn có chuyện gì đó cần bàn về việc tham gia chương trình sắp tới nên mới gọi tới. Cô vừa nghe điện thoại vừa từ từ đi về phía trước.

"Sao vậy?"

"Cô Cố, phó tổng Mục đã sắp xếp xong xuôi với bên ê kíp quay chương trình rồi, trong hôm nay tôi sẽ gửi lịch quay sắp tới cho cô. Cô xem nếu không có ý kiến gì thì cứ theo đó là được, nếu cần thay đổi thì cứ báo với tôi hoặc phó tổng, tôi sẽ .... "

"Kít ... "

Tiếng xe thắng gấp vang lên, mạnh mẽ nổ tung bên tai Cố Song Tử, cô lập tức hét to lên, lui về sau một bước. Nhưng vẫn không né kịp, chiếc xe kia đã đụng phải Cố Song Tử. Điện thoại trong tay bị văng đi xa, cô chỉ nghe được mấy tiếng cô Cố của người thư ký tại đầu dây bên kia, sau đó điện thoại di động tắt ngúm đen thui. Còn Cố Song Tử cảm thấy cổ chân của mình như bị bẻ nát, đau nhức giống như vừa bị cán qua, cơ thể gầy yếu bị chiếc xe rắn chắc đụng phải liền lăn một vòng, đau đến mức mất đi ý thức.

Chủ xe lập tức bước xuống, trên gương mặt anh tuấn có chút tà khí chi chít mồ hôi hột. Nhất định là hôm qua mấy người phụ nữ kia chuốc cho mình quá nhiều rượu nên mới xảy ra tai nạn xe!

Người đàn ông kia tiến đến kiểm tra cơ thể của Cố Song Tử, cổ chân bị trật khớp nặng, còn bị quẹt trúng khung xe rách một đường dài hơn 5cm, trán chảy máu. Máu trên chân còn đang không ngừng rướm ra, máu ở trán thì ít hơn một chút. Chắc là đầu cô ấy chỉ bị cọ sát trên mặt đất nên chảy máu, còn phần bị thương nặng là ở cổ chân. Người nọ vừa ôm Cố Song Tử đưa đi bệnh viện, vừa thở phào một hơi, hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng.

Khi đến bệnh viện, cậu ta mới nhớ tới điện thoại của người bị mình đâm vào đã vỡ rồi, trong thời gian ngắn không thể liên hệ được với người thân của cô ấy. Cậu ta đành phải canh ở bệnh viện chờ người kia tỉnh lại.

Cố Song Tử chậm rãi mở mắt ra, ý thức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Người đó vui mừng, định hỏi xem cô cảm thấy thế nào. Đột nhiên cửa phòng bệnh bị người nào đó đẩy ra, một người đàn ông mặc âu phục thằng tắp cuống quýt đi tới trước giường bệnh của Cố Song Tử. Anh ta nhanh chóng kiểm tra cơ thể cô, sau đó cũng chẳng ngẩng đầu lên hỏi tội đối phương. Thế mà người gây hoạ kia lại lên tiếng trước:

"Tại sao anh ở đây ?"

Hoắc Thiên Yết liếc nhìn người kia, vẻ khinh bỉ lộ ra trong mắt không thể che giấu,

"Cậu vừa về nước đã đụng phải vợ tôi, còn mặt mũi hỏi tôi sao lại ở đây à?"

"Anh Hoắc, là vợ trước."

Lúc này Cố Song Tử đã hoàn toàn tỉnh táo, nghe thấy giọng nói của Hoắc Thiên Yết thì mở miệng phản bác

"Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi cũng không cần anh chăm sóc, anh đi đi. Không khéo để người khác thấy lại nói tôi trèo cao."

Hoắc Thiên Yết mạnh mẽ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Cố Song Tử, cánh tay rủ xuống bên người nắm lại thật chặt, trong mắt phát ra ngọn lửa như muốn ăn thịt người. Còn Hoắc Thiên Bình thì nghiêng đầu, nhớ tới hình như lúc trước Hoắc Thiên Yết đã từng kết hôn một lần.

Thân là em trai của anh, tuy từ nhỏ đến lớn đều sống ở nước ngoài nhưng Hoắc Thiên Bình cũng biết Cố Song Tử, nhưng vào ngày diễn ra hôn lễ cậu ta lại đang ở Las Vegas, căn bản không có thời gian tới dự, cũng chưa gặp mặt Cố Song Tử bao giờ.

Cơ mà nhìn thấy anh trai mặt liệt bị Cố Song Tử làm cho tức giận đến xanh mặt, Hoắc Thiên Bình không khỏi hết sức tò mò. Cho tới tận bây giờ, cậu ta còn chưa thấy Hoắc Thiên Yết bị người nào làm cho tức giận thành ra bộ dáng như vậy đâu, đã bị đuổi thẳng ra ngoài mà còn mặt dày mày dạn đứng ở đây.

Hoắc Thiên Yết nhìn chằm chằm Cố Song Tử một lúc lâu, nếu không phải thấy chân cô còn đang bị treo ngược quấn băng quanh cổ chân, anh đã sớm đưa tay ra bóp chết cô rồi. Vừa nghe thấy tin thì vô cùng lo lắng chạy tới đây, kết quả là bị người phụ nữ không biết tốt xấu này đuổi đi? Cô cho rằng anh là kẻ rảnh rỗi đến mức bị khùng, thường xuyên đến bệnh viện thăm bệnh à?

Hoắc Thiên Yết kìm nén lửa giận trong bụng, trừng mắt nhìn Hoắc Thiên Bình,

"Còn không mau cút đi, chờ tôi ra tay đánh người??"

Hoắc Thiên Bình nhún vai, đã có người tới chăm sóc, cậu ta có thể yên tâm rời đi rồi. Hơn nữa hình như cũng không cần gánh tiền thuốc men, Hoắc Thiên Bình vừa đi vừa toét miệng cười, vui vẻ bất cần đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro