Chap 54: Bị làm khó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thoáng chốc, việc họ xuất hiện cùng lúc với Hoắc Thiên Yết vài ngày trước cũng không còn sót lại một chút gì. Mục Bảo Bình biết Cố Song Tử không có bạn bè nào ở đây, do đó mỗi khi trời tối anh hoặc Mục Ma Kết đều cố hết sức xử lý công việc xong xuôi để ngày hôm sau vào bệnh viện chăm sóc cô.

Lúc này đây, Mục Bảo Bình đến một mình đang cẩn thận kiểm tra vết thương của Cố Song Tử, băng vải quấn trên chân cô vừa được tháo ra, mắc cá chân chỉ còn hơi bầm tím thôi.

"Chỗ này có đau không?"

Anh đưa ngón tay ra nhấn nhẹ. Vẫn hơi có cảm giác đau nhói, Cố Song Tử cau mày:

"Có một chút."

Mục Bảo Bình gật đầu: "Vậy thì phải ở lại thêm mấy ngày nữa. Đợi mắt cá chân hết sưng rồi thì có thể đi lại bình thường"

"Vẫn phải ở thêm mấy ngày nữa ư? Trời ạ, em nằm đến sắp mục xương rồi."

Cố Song Tử bĩu môi, ánh mắt cô nhìn xung quanh phòng bệnh một lần, đúng là khiến người ta hít thở không thông. Mục Bảo Bình cười cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô:

"Có anh đến với em mỗi ngày, em còn cảm thấy bệnh viện không tốt sao?"

Cố Song Tử khóc hu hu lại, khẽ cười mấy tiếng:

"Không được không được, chị Ma Kết bảo không thể hoãn buổi quay hình thêm được nữa, phía bên họ Hoắc kia không cho phép, anh là bạn anh ta mà không thể làm gì à?"

Mục Bảo Bình nhớ tới phía nhà đầu tư lần này còn có tập đoàn Hoắc thị thì lắc đầu:

"Có lẽ cậu ấy đang bận nên không nghe điện thoại của anh, cũng không hẹn anh ra ngoài ăn cơm hay gì cả, mỗi ngày anh đều tới chăm sóc em, cũng không đi tìm cậu ấy."

Mục Bảo Bình kiểm tra chân cô xong thì bắt đầu cầm dao cắt trái cây để gọt táo. Cố Song Tử thấy vậy liền vội vàng xua tay:

"Em vừa mới ăn cơm, không ăn nổi nữa đâu."

Mục Bảo Bình vẫn cứ gọt táo, ánh mắt khinh thường liếc Cố Song Tử một cái:

"Ai gọt cho em ăn, anh gọt cho anh mà?"

"Này, có phải anh hơi quá đáng rồi không?! Cố tình chọc em?"

Cố Song Tử bĩu môi oán giận. Mục Bảo Bình nói nửa đùa nửa thật:

"Lần trước dù có Ma Kết ở đó nhưng ý của em nói rõ ràng là cố ý thân mật với anh ngay trước mặt Hoắc Thiên Yết, thế mà không quá đáng bằng việc này à?"

Cố Song Tử hơi ngẩn ra, trong lòng có hơi gợn sóng. Cô thật sự không ngờ đã nhiều ngày trôi qua vậy rồi, hoá ra Mục Bảo Bình vẫn luôn để trong lòng chuyện hôm đó.

"Thật xin lỗi, em...."

Cố Song Tử cũng không biết mở miệng giải thích làm sao, ngày đó thật sự cô đã lợi dụng anh và Mục Ma Kết mà so với Mục Ma Kết thì anh lại có vẻ tỏ thái độ rõ ràng hơn. Mục Bảo Bình cất tiếng cười khà khà:

"Lại trêu em thôi, xem em hồi hộp chưa kìa."

Nói xong, anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc để cô yên tâm. Đúng như lời của Mục Bảo Bình, Cố Song Tử ở lại bệnh viện khoảng mấy ngày là xuất viện. Mục Bảo Bình nhìn Cố Song Tử thu dọn đồ đạc, hơn nữa còn muốn chạy đông chạy tây lấy hoá đơn chứng từ gì đó. Anh ta lập tức bá đạo ấn cô ngồi xuống ghế dựa:

"Chân vừa mới lành mà chạy lung tung làm gì, anh đi thay cho."

Nói xong, anh ta giật lấy căn cước với đồ đạc trong tay cô rồi chạy lên lầu.

"Này! Tới lầu hai trước!" .

Cố Song Tử gọi với theo bóng dáng màu trắng. Đối phương cốc đầu cô một cái rồi quay lại, chạy xuống dưới lầu. Cố Song Tử cười bất đắc dĩ. Cô nhìn người đi qua đi lại trước mặt mình, cảm thấy vắng vẻ trong lòng. Tựa như cô đang đợi người quan trọng nào đó tới đón mình xuất viện, nhưng đến khi Cố Song Tử nhận ra người cô đang đợi là Hoắc Thiên Yết, cô cười nhạt, anh sẽ nhớ đến cô sao? Cô tự nói chuyện với bản thân lại không ý thức nói thành tiếng :

" Đêm nào cũng thức đợi anh ta về nhà, đến bây giờ mày còn đợi cái gì?"

Mà ở một góc cách đó không xa, có một người đàn ông mặc âu phục màu đen, toàn thân anh khiến người ta có cảm giác anh đang rất nghiêm túc. Anh nghiêng người đứng dậy vừa khéo tránh được cái nhìn của cô. Cặp mắt sắc bén tựa mắt chim ưng nhằm vào Cố Song Tử đang ngồi lẻ loi trơ trọi trên băng ghế dài. Lời nói của cô vừa hay lọt vào tai anh khiến ánh mắt gợn sóng như nhớ lại gì đó mà bất giác cảm động.

"Tổng giám đốc, anh không muốn qua đó xem sao ạ?"

Lý Nhân Mã đứng sau lưng Hoắc Thiên Yết, anh ta thấy Tổng giám đốc đứng ở đây rất lâu rồi nhưng mãi mà vẫn không bước ra gặp Cố Song Tử. Hoắc Thiên Yết nghe thấy tiếng của Lý Nhân Mã, lạnh lùng nói:

"Đi thôi."

Cố Song Tử chạy ngay đến trường quay để ghi hình. Chân cô hồi phục không tệ, chỉ cần không chạy lung tung thì không có gì trở ngại. Song cô phát hiện thái độ của một số nhân viên trong đoàn cực kỳ không hợp tác, thậm chí có người còn cố tình làm lơ lời nói của cô. Cố Song Tử cũng không thèm chấp, Mục Ma Kết thấy vậy cũng khó chịu nhưng ê kíp hậu trường hầu như đều là người của Hoắc thị nên cũng không kiêng nể trực tiếp đuổi nhân viên trang điểm và phục trang ra ngoài, tự mình giúp Cố Song Tử chuẩn bị.

" Không muốn làm thì lập tức rời khỏi đây đừng ở đây làm chướng mắt tôi."

Nhân viên trang điểm nọ thấy khuôn mặt Mục Ma Kết lạnh lùng còn Cố Song Tử thì hờ hững nhưng vẫn cố tình không xem hai người bọn họ ra gì, tiếp tục bấm điện thoại không thèm đến trang điểm hay giúp Cố Song Tử chuẩn bị phục trang.

Sắc mặt Mục Ma Kết sa sầm, cô ném thẳng di động đang cầm trong tay của cô ta xuống đất thật mạnh. Tiếng "bộp" vang lên, di động đáp lại bằng tiếng vỡ nát, ngay cả pin cũng bị đập cho văng ra. Có vậy mới khiến mấy người khác cũng hít vào một hơi lạnh, họ không ngờ Mục Ma Kết thật sự ném vỡ di động.

Mà Cố Song Tử kế bên thì lại làm như không có gì còn bày ra bộ dạng đang xem kịch hay. Trong lòng cô thầm mắng bọn người này thật ngu, dù tòa soạn M không phải tòa soạn lớn nhưng Mục Ma Kết cũng là người nhà họ Mục, chọc giận cô thì nghĩ cô sẽ để yên sao. Mục Ma Kết lạnh lùng uy nghiêm trước mặt mọi người, thở ra một hơi vừa lạnh thấu xương vừa mãnh liệt:

"Các người nghĩ mình là người bên Hoắc thị, đi theo hầu mấy ngôi sao lớn quen rồi thì lên mặt với tôi, coi người của tôi không ra gì à? Tưởng không có mấy người là Cố Song nhà tôi không ghi hình được? Chờ đó, bà đây nhất định khiến cục vàng của tòa soạn M được cả cái thành phố Z này tôn sùng!"

Nói xong, Mục Ma Kết kéo tay Cố Song Tử đi khỏi phòng chờ của cô, nhét Cố Song Tử vào xe rồi lái đi. Trong mắt những nhân viên khác đã mơ hồ hiện lên vẻ hoảng sợ. Dù sao Cố Song Tử cũng là vợ cũ của Hoắc Thiên Yết, lại còn thân với Mục Bảo Bình cho nên bọn họ chỉ sợ xảy ra sai sót gì thì chỉ có nước cạp đất mà ăn. Nhưng vẫn có vài người cứng miệng, nghiêm mặt oán giận:

"Hù dọa ai chứ, tự mình nằm viện lâu như vậy làm mọi người vì cô ta phải hoãn mấy lần, vừa mới về đã ra oai phủ đầu với chúng ta rồi!"

"Nhưng chúng ta cũng không biết vì sao ả lại thân thiết với Tổng giám đốc Mục như vậy."

" Ai biết, mặt như hồ ly tinh ý."

Một người nhát gan khẽ lên tiếng ngăn bọn họ lại: "Ôi chao đừng nói nữa. Trông dáng vẻ hôm nay của bọn họ có khi là làm thật đấy, chẳng lẽ mấy người không cần công việc này nữa à??"

Bọn họ bị người ta nhắc cho tỉnh, yên lặng phẫn nộ trong lòng vẫn không phục. Khoảng một tiếng sau, ê kíp bắt đầu quay hình. Mở màn chương trình là cảnh tổ sản xuất của chương trình chờ hai khách mời đầu tiên trong một nhà hàng sang trọng theo phong cách cổ điển. Tiếp đó là Cố Song Tử mở cửa đi vào nhà hàng. Vì ê kíp chương trình dặn hôm nay sẽ mở màn theo chủ đề lãng mạn ở nhà hàng cổ điển nên cũng yêu cầu cô phải ăn mặc lộng lẫy phù hợp với bối cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro