Chap 71: Nhờ vả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi đến khi bài phát biểu kết thúc, Cố Song Tử cũng không thấy Hoắc Thiên Yết đâu. Trong lòng cô lại cảm thấy trống vắng, nghĩ kỹ lại, bản thân hình như đã quá nặng lời, dù sao lúc trên sân khấu là anh kịp thời giúp cô, cô phải nói cảm ơn anh mới đúng.

Lúc về đến nhà, trời mới vừa tối, Cố Song Tử đã sớm lên giường, cả ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi, khiến cô mệt cả thể xác lẫn tinh thần. Đến khi có chút ý thức, cô mới cảm thấy cả người mình đang nóng lên. Theo bản năng, cô kéo đồ ra, lại phát hiện không biết từ lúc nào bản thân đã thay một chiếc áo mỏng.

Cố Song Tử hoang mang sờ thử chất liệu, hình như đây là áo mỏng tình thú mà cô đã từng mặc trong nhà Hoắc Thiên Yết một năm trước. Bỗng từ đâu một bàn tay có vết chai mỏng, mang theo lửa nóng, thuận theo cổ cô, một đường tiến xuống dưới, cách lớp áo mỏng, lúc mạnh lúc nhẹ xoa nắn cơ thể cô.

Sức lực và vị trí đều ở nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, cơ thể cô dưới chuyển động của ban tay đó, càng ngày càng mềm nhũn. Trên cổ cô truyền đến cảm giác tê dại giống như dòng điện, giống ai đó đang dùng đầu lưỡi tinh tế liếm láp trên xương quai xanh của cô. Cơ thể cô bởi vì cảm giác nhạy cảm này, cô quặp ngón chân, trong miệng cũng phát ra một tiếng rên khẽ:

"U .. "

Mặc dù không biết chủ nhân của cái tay kia là ai nhưng Cố Song Tử lúc này giống như cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô chỉ biết cô rất thích thú giờ phút này. Bàn tay trên người cô giống như bởi vì tiếng rên khẽ kia mà tăng thêm sức, trực tiếp xoa đến trước ngực, nơi mẫn cảm nhất trên người cô.

Đầu mày Cố Song Tử nhíu chặt, phần lý trí cuối cùng còn sót lại trong cơn tình dục cũng dần trầm mê theo, trước khi lý trí mất đi, cô đột nhiên thấy được mặt người kia.

Là Hoắc Thiên Yết!

Cố Song Tử giật mình, chợt mở to mắt, xoay người liền bật đèn ở đầu giường lên. Cô phát hiện bản thân vẫn đang ở trong phòng ngủ nhà mình, mà trên người cô vẫn là bộ áo ngủ bình thường. Mới vừa rồi chỉ là mơ thôi sao? Vừa nghĩ tới đó, trái tin lại càng đập mạnh như muốn nổ tung.

Trời ạ! Cái hôm cô cảm thấy mình lại không bị khó ngủ thì cô lại nằm mơ mộng xuân cùng với Hoắc Thiên Yết? Cô dùng sức vò đầu mình, chắc là do hai ngày này xảy ra nhiều chuyện nên mới khiến đầu óc cô suy nghĩ lung tung.

Ban đêm, Mục Bảo Bình về đến nhà cũng không có cơ hội đi ngủ liền. Vừa mới tắm rửa xong, người làm trong nhà đã thông báo anh ta đi đến phòng đọc sách của lão gia một chuyến. Mục Bảo Bình mệt mỏi đi đến thứ phòng, tùy tiện đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhưng vẫn ngồi thẳng lưng, không dám thờ ơ chút nào. Không cần phải nghĩ nữa, ông ta nhất định là vì chuyện quảng bá sản phẩm mới mà muốn giáo huấn anh một chút đây mà.

Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí trung tâm mang chiếc kính lão đang chăm chú xem báo. Nghe tiếng có người đến, ông ta không nhanh không chậm bỏ tờ báo trong tay xuống, gỡ kính ra nhìn Mục Bảo Bình, trong ánh mắt tràn đầy ý dò xét.

"Trên buổi quảng bá sản phẩm mới hôm nay, mặc dù phát sinh không ít sự cố ngoài ý muốn, nhưng tổng thể hiệu quả cũng khá tốt, cũng coi như kết thúc mỹ mãn."

Giọng nói người đàn ông vừa trầm vừa thấp, lúc nói chuyện luôn khiến người khác có cảm giác rất nghiêm trang. Trong lòng Mục Bảo Bình ngầm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ ba không giáo huấn mình, ngược lại còn nói kết thúc mỹ mãn nữa. Mục Vũ chuyển đề tài, giọng điệu cũng dần nghiêm khắc hơn:

"Nhưng mà con đã 30 tuổi rồi, thân là cháu đích tôn của Mục gia, cũng nên lập gia đình đi... "

"Con không muốn đi xem mắt đâu."

Mặc dù Mục Bảo Bình có chút sợ hãi Mục Vũ, nhưng việc lớn như kết hôn anh ta không muốn để người nhà làm chủ như thế, nên mới mở miệng ngắt lời ông. Mục Vũ nhíu mày, ro ràng ông ta cũng không thích việc Mục Bảo Bình cắt ngang lời mình, nhưng ông ta vẫn nhẫn nại tính tính, nói tiếp:

"Ba cũng không muốn ép con kết hôn, con xem con mấy năm trước liên tục chơi bời, cũng không dẫn một cô gái nào về nhà. Bây giờ lại đang quản lý công ty, chỉ sợ càng ngày càng bận rộn, chắc chắn sẽ không có thời gian để tìm bạn gái. Đừng có để như con bé Ma Kết, suốt ngày chỉ biết làm việc."

"Có, con có bạn gái."

Mục Bảo Bình vội vã mở miệng phản bác. Mục Vũ nheo mắt nhìn con trai, đôi mắt đầy ý thăm dò. Ông ta đang kiểm tra xem con mình có phải đang nói dối hay không.

"Nhưng con chưa từng nhắc đến với người nhà."

"Đó là vì công ty quá bận rộn, nên con vẫn luôn không có cơ hội đưa cô ấy về nhà, ba yên tâm, cuối tuần này con sẽ dẫn cô ấy về nhà."

Miệng Mục Bảo Bình chuyển động liên tục, tốc độ nói cực nhanh. Mục Vũ nhẹ thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ lắc đầu

"Tốt nhất là như vậy, nếu con đang lừa ta thì .. "

"Sao có thể, ba nghĩ nhiều rồi."

Mục Bảo Bình cười rạng rỡ đáp. Vừa ra khỏi thư phòng, Mục Bảo Bình liền đi thay một bộ quần áo rồi chạy ra ngoài. Phía bên kia Cố Song Tử vừa tỉnh lại không lâu, vốn dĩ cũng không ngủ lại được. Vậy nên cô tính đi ra ngoài tìm chỗ nào đó ăn khuya, bởi vì vừa về liền đi ngủ, nên cô vẫn chưa ăn cơm tối. Cô vừa ra cửa liền nhận được điện thoại của Mục Bảo Bình.

"Song Tử, em đã ngủ chưa?"

Tiếng Mục Bảo Bình ở đầu dây bên kia nghe có vẻ hơi nhỏ, chắc là đang lái xe. Cô ngáp một cái:

"Còn chưa ngủ, đang tính đi ra ngoài ăn chút gì đó."

"A, vậy thật tốt, anh tìm em có chút việc, em muốn đi đâu ăn cơm, anh đi tìm em."

"Em đến tiệm cơm gần nhà, anh có muốn đến thì qua đấy luôn đi."

"Ừ, đến liền."

Nói xong, Mục Bảo Bình liền cúp điện thoại. Cố Song Tử nhìn qua điện thoại, mới hơn 10 giờ, hoá ra còn sớm như vậy. Cố Song Tử đến tiệm cơm, cô vừa mới chọn món ngon xong, đã thấy Mục Bảo Bình vội vàng chạy vào.

"Đây là có chuyện gì thế?"

Cố Song Tử nhìn thấy bộ dạng vội vã của Mục Bảo Bình, tưởng Hạ Xử Nữ lại gây ra chuyện gì với công ty:

"Buổi quảng bá sản phẩm lại xảy ra vấn đề gì sao?"

Mục Bảo Bình ngồi ghế đối diện Cố Song Tử, không nói lời nào mà tự rót cho mình một ly nước trước, sau đó uống một hơi cạn sạch. Uống xong anh ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lắc đầu với Cố Song Tử. Mục Bảo Bình cảm thấy hơi rối, cũng có chút ngại, anh ta cảm thấy cứ nói thẳng ra như vậy có hơi khó xử. Thế nhưng đây cũng là cách duy nhất anh ta có thể nghĩ đến, anh ta nhìn Cố Song Tử:

"Song Tử, em cảm thấy tình cảm giữa chúng ta thế nào?"

Cố Song Tử nhíu mày, không biết Mục Bảo Bình nhắc đến việc này làm gì nhưng chung quy cô cũng không xem anh ta là đối tượng để yêu đương nên thẳng thắn trả lời:

"Là bạn bè tốt, dù sao em cũng không có nhiều bạn."

"Vậy neu bạn em gặp nạn, em nhất định sẽ giúp đỡ đúng không?"

Ánh mắt Mục Bảo Bình hiện ra tia mong đợi, chằm chằm nhìn Cố Song Tử. Cô lại nhíu chặt mày, biết rõ việc Mục Bảo Bình nhờ mình giúp không đơn giản:

"Không hẳn, cũng phải xem là chuyện gì."

Mục Bảo Bình bĩu môi, bất mãn trừng mắt nhìn Cố Song Tử một lát:

"Em thật thiếu nghĩa khí, thôi, dù sao bất kể thế nào, chuyện này em nhất định phải giúp anh!"

Cố Song Tử lắc đầu tỏ vẻ hên xui, Mục Bảo Bình bất đắc dĩ kể ra:

" Người nhà nhất định ép anh đi xem mắt, nhưng anh không muốn nên anh nói với ba là anh có bạn gái rồi, còn hứa với ông ấy cuối tuần này đưa bạn gái về nhà ra mắt."

Cố Song Tử nghe xong liền nhìn lướt qua ngày tháng trên di động, hôm nay chính là thứ năm, cách cuối tuần còn có ba ngày, nhắm mắt cũng biết anh ta định nhờ cô việc gì:

" Đừng có mở miệng ra nhờ em làm bạn gái anh. Em không làm đâu."

Cố Song Tử cảm thấy thật sự quá hoang đường, thật không biết đầu óc Mục Bảo Bình đang nghĩ cái gì nữa hoặc là cô biết nhưng chẳng qua không muốn vạch trần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro