Chap 74: Dùng tiền đuổi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Song Tử hôm nay ngồi xe Mục Bảo Bình đến biệt thự Mục gia, mà hiện tại trời đã khuya, thế nên không đón xe.

Trên đường cái rộng lớn ngọai trừ bóng lá cây ven đường thì không còn gì khác. Đột nhiên Cố Song Tử cảm thấy một dòng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên trên. Cũng may là cô nhanh chóng mở ứng dụng gọi xe, sau khi lên xe cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho Mục Bảo Bình.

"A lo ... "

Cô còn chưa nói xong câu. Đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh đầy lo lắng:

"Em đi đâu thế? Em có biết anh rất lo lắng hay không?"

Nghĩ tới nghĩ lui, cô lập tức nói:

"Không cần lo lắng, em chỉ là muốn gọi điện để nói với anh một tiếng, em cảm thấy không khỏe nên tự bắt xe về trước rồi."

"Em về rồi? Trời cũng không còn sớm, một mình em bắt xe như vậy rất nguy hiểm"

Giọng nói đầu dây bên kia càng nói càng nôn nóng. Cố Song Tử cũng lộ vẻ không kiên nhẫn.

"Em đã lớn như vậy, chẳng lẽ không biết cách bảo vệ bản thân sao? Được rồi, đừng lo lắng nữa, em sắp đến nhà rồi, vậy nha, em cúp máy đây."

Sau khi cúp máy, ngồi trong xe, trong đầu cô đều là khuôn mặt Hoắc Thiên Yết và những lời nói của Mục phu nhân. Hoá ra thân phận cô bây giờ vẫn là con gái của một gia đình phá sản và vợ trước của Hoắc Thiên Yết. Nếu bọn họ biết được thân thế thật của cô liệu có bị dọa sợ chết khiếp hay không?

Lại nghĩ đến Hoắc Thiên Yết, có thể nói trong mắt người không biết chuyện thì cô bây giờ rõ ràng không có giá trị gì, anh lại cứ hết lần này đến lần khác vượt ranh giới như vậy, khiến cô cũng bị kéo theo hết lần này đến lần khác mập mờ với anh rốt cuộc là muốn làm gì đây?

Những ý nghĩ này quấn lấy Cố Song Tử khiến cô suốt cả đêm không thể ngủ được.

Ngày hôm sau, Cố Song Tử nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương, buồn rầu cào tóc. Cố Song Tử thực sự không muốn để Mục Bảo Bình cảm thấy áy náy khi nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

Cố Song Tử vừa mới tiến vào văn phòng vốn định tìm gặp Mục Bảo Bình nói rằng từ hôm nay cô sẽ không đến công ty nữa nhưng còn chưa kịp bước vào cửa Tiểu An đã mang bộ dáng sợ hãi tiến đến. Cố Song Tử nhìn thấy bộ dáng này của cô ấy, biết ngay chắc chắn đã xảy ra việc không hay gì đó.

Mục Ma Kết vẫn chưa về nước mà cô ấy lại đến tìm cô thay vì tìm tổng giám đốc khiến Cố Song Tử không thể không thở dài một hơi:

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Tiểu An lắc đầu: "Không phải công ty xảy ra chuyện, mà là có một người phụ nữ đến tìm chị, nhưng trông bà ta không được thân thiện cho lắm."

Nói đến đây, Tiểu An liền nhớ đến người phụ nữ kia. Gương mặt kiêu ngạo, dáng vẻ xem thường người khác, khiến Tiêu An rất phản cảm. Cố Song Tử nhíu mày hỏi:

"Là Hạ Xử Nữ sao?"

"Không em cũng không biết bà ấy là ai, nhưng nhìn ra là người có tiền, chị đi xem thử xem."

Tiểu An chỉ vào phòng họp kia nói. Cố Song Tử gật đầu, hỏi Tiểu An cũng chẳng hỏi ra được không bằng bản thân tự đi xem thử. Cho đến khi Cố Song Tử đẩy cửa bước vào, người phụ nữ ngồi ở vị trí chủ tọa trong phòng kiêu ngạo ngước cằm, ánh mắt đầy vẻ xem thường. Đôi mày Cố Song Tử vô ý nhếch lên, nhưng vẫn đi về phía người phụ nữ kia lịch sự nói một câu:

"Mục phu nhân, chào buổi sáng."

Mục phu nhân cũng không đáp lại Cố Song Tử, lúc này trong phòng họp chỉ có hai người bọn họ. Mục phu nhân càng không cần để ý lễ nghi làm gì, bà nhìn Cố Song Tử bằng ánh mắt mỉa mai

"Cô cũng rất thông minh, biết tôi không thích cô, liền đổi cách xưng hô gọi tôi là Mục phu nhân, chứ nếu cô còn gọi là dì, tôi sợ tôi thật sự sẽ ói hết đồ ăn sáng ra mất."

" Tôi thật sự không hiểu, mặc dù nhà tôi phá sản, nhưng tại sao lại khiến Mục phu nhân ghét tôi đến như vậy?"

Cố Song Tử thật sự không hiểu, vì cái gì mà Mục phu nhân có ác cảm lớn như vậy với cô. Nếu như chỉ vì thân là mẹ, không thích con trai mình dẫn bạn gái về mà thôi, thì bà sẽ nói thẳng ra ngoài luôn rồi, cần gì tự mình đến công ty tìm cô nói chuyện?

" Tôi không phải ghét cô vì nhà cô phá sản, tôi cũng không phải loại phụ nữ tham phú phụ bần. Tôi cũng không mong việc Bình Nhi có thể tìm một cô gái môn đăng hộ đối, tôi ngàn lần cũng không nghĩ đến nó lại thích cô"

Mục phu nhân trừng mắt nhìn Cố Song Tử, càng nói càng giận:

"Cô muốn biết tại sao tôi lại ghét cô đến như vậy? Đi theo tôi đến quán cà phê."

Nói xong bà ta liền xách túi, dẫn đầu đi trước. Cố Song Tử biết tại sao Mục phu nhân lại muốn hẹn cô ra quán cà phê, bởi vì Mục Bảo Bình cũng đi làm ở công ty, nên có lẽ bà ta không muốn để Mục Bảo Bình biết chuyện hôm nay bà ta đến tìm cô.

Mục phu nhân chọn cả một phòng riêng, Cố Song Tử có thể tưởng tượng được bà ta có lẽ sắp nói những lời không hay ho gì, chứ nếu không sao còn đặc biệt chọn cả phòng riêng.

"Ngồi đi."

Mục phu nhân vừa cất kỹ túi vừa chỉ chỗ đối diện nói. Cố Song Tử vẫn duy trì thái độ khách sáo, nhẹ gật đầu đáp lại, sau đó mới từ từ ngồi xuống. Mục phu nhân lạnh nhạt hỏi.

"Uống gì?"

"Không cần, chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề đi, nói xong tôi còn phải đi."

Trên mặt Cố Song Tử mang theo nụ cười tao nhã trả lời. Mục phu nhân gật đầu, ít nhất ở điểm này, bà với Cố Song Tử vẫn có chung quan điểm.

Mục phu nhân ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Song Tử, trên mặt không có biểu cảm gì khác. Cố Song Tử cũng ngồi thẳng lưng, đáp lại ánh mắt Mục phu nhân chờ bà nói tiếp.

"Vậy thì tốt, tôi sẽ nói thật.Tôi có ác cảm với cô là bởi vì cô quá thủ đoạn, nói thực ra cô mới chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nhưng cô xem những việc cô đã làm kìa, đầu tiên là dựa vào Hoắc Thiên Yết, sau khi bị đá rồi liền nhanh chóng quyến rũ Bình Nhi nhà tôi. Cô với Bình Nhi quen biết được bao lâu chứ? Tôi đã tìm người điều tra rồi, mới chỉ có mấy tháng mà thôi. Vậy mà con trai tôi lại muốn dẫn cô về nhà, nghĩ một chút liền biết, thủ đoạn của cô lợi hại biết bao nhiêu."

Cố Song Tử nghe những lời này, luôn cảm thấy cảnh tượng này quen quen, chỉ có điều lúc đó người nói những lời này là Hạ Xử Nữ.

Mặc dù Cố Song Tử rất muốn mở miệng đáp trả nhưng nhớ tới Mục Bảo Bình cho nên cô vẫn chỉ có thể tiếp tục tỏ vẻ lịch sự, nói với giọng hoà hoãn:

"Trước tiên, tôi không hề dùng thủ đoạn gì, liên hôn với Hoắc Thiên Yết là việc mà mọi người đều biết tôi cũng chỉ là một con cờ trên ván cờ mà thôi, huống hồ tôi cũng không có lấy được thứ gì từ trên người anh ta, tôi cần gì phải dùng thủ đoạn với ... "

"Vậy nên cô mới không cần mặt mũi quyến rũ Bình Nhi nhà tôi?"

Thật ra Mục phu nhân không hề muốn nghe Cố Song Tử giải thích, trong lòng bà ta luôn nhận định Cố Song Tử là cái loại hồ ly tinh kia. Nụ cuối trên mặt Cố Song Tử đã biến mắt.

"Mục phu nhân, làm phiền bà nói chuyện chú ý một chút."

So với một năm trước thì kiên nhẫn của Cố Song Tử thấp hơn rất nhiều, cô không muốn mất quá nhiều thời gian cho những người không quan trọng.

Thế nên việc ngồi đây nghe Mục phu nhân mỉa mai cô đã gần chạm tới giới hạn chịu đựng của cô rồi, nếu như Mục phu nhân còn tiếp tục như vậy, cô rất khó để duy trì thái đồ hoà nhã của mình. Nếu người trước mặt không phải là mẹ của Mục Bảo Bình thì cô sớm đã mắng người từ lâu.

Ngược lại Mục phu nhân càng nói càng quá đáng, không hề để ý đến việc nụ cười trên mặt Cố Song Tử đã biến mất:

"Sao nào? Nói đúng tim đen của cô rồi chứ gì?? Tôi nói cho cô biết, tôi đã gặp qua rất nhiều cô gái giống như cô, không biết liêm sỉ, lúc nào cũng chỉ muốn dựa vào đàn ông để trèo cao!"

"Bà nói xong chưa?"

Ánh mắt Cố Song Tử đã có ý lạnh, trên người cũng dần tỏa ra khí lạnh. Mục phu nhân khẽ giật mình, bởi vì giọng điệu và khí chất trên người Cố Song Tử đột nhiên thay đổi, rõ ràng như biến thành một người khác.

Vốn dĩ là bà ta có khí thế hơn, nhưng lúc này khí thế trên người Cố Song Tử còn vượt qua cả bà. Mục phu nhân không tự nhiên chỉnh sửa y phục của mình, điều chỉnh lại dáng vẻ cho tốt.

"Thế nào? Tính lộ ra bộ mặt thật à?"

"Lúc trước,tôi nói chuyện khách khí như vậy với bà là vì nể tình bà là mẹ của Mục Bảo Bình. Nhưng hình như tôi tốn công vô ích rồi, trên người bà mặc toàn quần áo hàng hiệu đắt tiền mà mở miệng ra thì khí chất lẫn lòng dạ còn không bằng một người ăn xin."

Cố Song Tử vừa nói vừa nghiêng người hướng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng như đang đánh giá bà ta vô tình khiến cho Mục phu nhân cảm thấy áp lực.

"Cô nói cái gì đó! Ngay cả ăn mày tôi cũng không bằng?"

Mục phu nhân cực kỳ tức giận, qua nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói những lời khó nghe với bà, huống hồ là nhục nhã như vậy.

"Tôi nói sai à? Đúng là tôi không có xuất thân từ danh gia vọng tộc nhưng ít ra tôi không tùy tiện đánh giá người khác mà chưa hiểu rõ người ta. Vậy nên cách xử lý hiện giờ của bà khiến tôi còn nhận ra thì ra gia giáo của bà cũng chẳng ra gì."

Cố Song Tử cười lạnh, trong con ngươi trong suốt mang theo ý lạnh, khiến người khác kinh sợ. Cái cằm của Mục phu nhân tức giận đến phát run, bà ta cố gắng kìm nén cơn tức. Bà ta không muốn nói thêm những lời vô nghĩa để tranh luận với Cố Song Tử, hoặc cũng có lẽ bà ta cảm thấy nếu lại nói tiếp, bản thân chỉ có thể chịu thiệt.

"Bỏ đi, tôi lười nói với cô, nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới chấp nhận tránh xa con trai tôi?"

Cả người Mục phu nhân lui ra sau dựa vào ghế, thể hiện bộ dáng phu nhân cao quý. Cố Song Tử nhíu mày, cô không hề nghĩ tới tình huống trên phim truyền hình sẽ xuất hiện trên người mình.

Đôi mắt linh hoạt của cô đảo một vòng, khóe miệng cười như không cười, sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cô giơ một bàn tay. Làm động tác giơ năm ngón tay trước mặt mình phẩy phẩy, mặt cô đang nóng lên rồi.

"Năm triệu?"

Mục phu nhân thấy cô giơ tay ra thì hỏi một câu, sau đó liếc mắt nhìn Cố Song Tử, nhanh chóng cầm lấy cây bút và chi phiếu trong túi ra. Mặc dù bà ta cảm thấy năm triệu hơi nhiều, nhưng nghĩ là vì hạnh phúc sau này của con trai, vậy cũng không sao cả.

Mục phu nhân vừa định ghi chi phiếu năm triệu cho cô, cầm bút lên con chưa kịp hạ xuống trên mặt chi phiếu thì Cố Song Tử đã không nhanh không chậm mở miệng, chân mày nhỏ nhíu chặt nhấn mạnh từng chữ:

"Ai nói bà là tôi muốn năm triệu?"

"Năm mươi triệu? Cố Song Tử, cô đừng có quá đáng,! Cô cảm thấy cả người cô có chỗ nào đáng giá chừng đó tiền sao? "

Mục phu nhân kinh ngạc nhìn Cố Song Tử. Nói xong, bà ta liền cầm bút xoẹt xọet ghi năm triệu lên chi phiếu, đưa ra trước mặt Cố Song Tử:

"Đây là năm triệu, nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, tranh thủ thời gian cầm nó rồi cút xa một chút."

Cố Song Tử cười lạnh, cô cũng rút từ trong túi xách ra một tờ chi phiếu trống đã ký sẵn tên đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Mục phu nhân mang theo ý cười mỉa mai nhìn bà ta:

" Mục phu nhân, nếu không có tiền thì đừng có lấy kịch bản này ra diễn với tôi. Đây, năm mươi triệu hay năm tỷ, số tiền tùy ý bà điền. Sau này cũng cút xa một chút đừng có đến làm phiền tôi"

Cố Song Tử nói xong cũng không thèm nhìn phản ứng của Mục phu nhân mà đi thẳng ra ngoài. Thật ra Mục phu nhân sẽ có phản ứng gì cô đều có thể đoán được, đơn giản chỉ là đơ ra vài giây rồi lại tức ói máu hoặc chính là cảm thấy Cố Song Tử cô không biết lớn nhỏ. Dù sao trong mắt Mục phu nhân, Cố Song Tử đã bị nhận định thành người như vậy, nên không sao cả.

Quả thật Mục phu nhân bị sốc khi Cố Song Tử lấy ra một tờ chi phiếu khác, bà không hề nghĩ đến Cố Song Tử bây giờ cũng là một người có tiền. Gậy ông đập lưng ông, bà ta bị chọc tức đến đỏ bừng mặt, bưng ly cà phê uống một ngụm, mới có thể nén giận được. Bà ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho người ta.

"Mấy tháng nay cậu không cần làm gì cả, đi theo giám sát Cố Song Tử đi."

Nói xong câu đó, cũng không đợi người bên đầu dây kia đáp lại, đã cúp điện thọai, lại bưng ly cà phê lên uống thêm một ngụm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro