Chap 73: Không đứng yên chịu thiệt (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Vũ nhớ rõ Cố Song Tử, mấy ngày trước cô gái xử lý sự cố trên sân khấu tại buổi họp báo chính là cô, nhưng mà sự cố đó cũng do cô mà ra. Nhưng ông ta cũng không bất mãn, ngược lại còn cảm thấy cô không tệ.

Mà Mục phu nhân đứng cạnh ông sau khi nghe thấy cái tên Cố Song Tử liền giận tái mặt. Bởi vì còn có nhiều khách ở đây, nên Mục phu nhân cũng chỉ nhíu mày, nhẹ giọng nói:

"Tôi biết ba cô là ai."

Nói xong bà ta lại tức giận nhìn Mục Bảo Bình:

"Con tìm ai không được, lại nhất định tìm con gái của cái doanh nghiệp phá sản đó? Không được, mẹ không cho phép hai người ở cùng nhau, mà theo mẹ được biết, hinh như một năm trước cô Cố đã kết hôn với Hoắc Thiên Yết. Con với Thiên Yết có quan hệ tốt như vậy, sao có thể ở cùng với vợ trước của bạn mình chứ, nói ra không sợ người khác chê cười sao?"

Mục Bảo Bình thật sự không ngờ tới, mẹ của mình cũng có lúc ác độc như vậy. Trong trí nhớ của anh ta, mẹ luôn là một người dịu dàng, anh ta thật sự không hiểu tại sao mẹ lại tỏ thái độ bất mãn như vậy với Cố Song Tử.

Cổ họng Mục Bảo Bình ngập ngừng, dự định mở miệng nói giúp Cố Song Tử vài câu. Nhưng Cố Song Tử đã im lặng bỏ bàn tay đang khoác tay anh ta ra, nhìn thẳng vào Mục phu nhân nói:

"Mục phu nhân, nếu bà thật sự hi vọng con trai mình tìm thấy người mà bản thân anh ấy thích để kết hôn, thì sẽ không nhục mạ bạn gái mà anh ấy đã dẫn đến trước mặt bà. Xét về gia cảnh tôi đúng là không thể so với Mục gia các người, nhưng nếu các người chỉ xem trọng cái này, vậy tôi thật sự đúng là không xứng với con trai bà."

Cố Song Tử nói rõ từng câu từng chữ, trong câu chữ giống như đang nói bản thân không xứng với Mục Bảo Bình, nhưng ánh sáng hiện lên trong đôi mắt cô lại không có chút kiêu ngạo hay tự ti nào.

Mục phu nhân nghe thấy lời nói của Cố Song Tử, liếc mắt nhìn cô, trong lòng còn đang nghĩ ít ra cô ta cũng còn có chút tự hiểu lấy mình.

"Còn về Hoắc Thiên Yết, bà cũng biết chúng tôi là quan hệ liên hôn, vốn dĩ không có bất cứ tình cảm nào, hơn nữa xã hội bây giờ tiến bộ, anh em không cùng huyết thống còn lấy nhau được thì chuyện tôi từng là người phụ nữ của Hoắc Thiên Yết hay là bạn gái của con trai bà thì có chuyện gì lớn? Chỉ cần tôi không dây dưa giữa hai người đàn ông, một chân đạp hai thuyền là được. Cho nên tôi không hiểu Mục phu nhân lại để ý đến cái này để làm gì."

Hoắc Thiên Yết đang đi ngang qua, nghe thấy hết những lời Cố Song Tử đã nói. Thân hình gầy yếu của cô trước mặt vợ chồng Mục Vũ lộ rõ vẻ chính trực. Giống như bên trong xương cốt Cố Song Tử, luôn có một loại khí chất kiên cường, không chịu khuất phục, dù đang ở trong tình huống thế nào, cô cũng có thể biểu hiện dáng vẻ mạnh mẽ của mình.

Hoắc Thiên Yết nhìn Cố Song Tử đầy hứng thú, ý khen ngợi cô trong lòng lộ rõ trên gương mặt. Mục phu nhân điều chỉnh dáng vẻ, đáy mắt chứa đầy sự bất mãn với Cố Song Tử

"Tất nhiên là tôi để ý rồi, Mục gia tôi có thân phận địa vị gì, rất nhiều cặp mắt đều nhìn chằm chằm chúng tôi từng giây từng phút. Thế nên tìm loại con dâu thế nào đương nhiên cũng rất quan trọng, mặc dù cô rất biết cách nói chuyện, nhưng cô không cảm thấy những lời cô mới nói là đang chỉ trích tôi sao, thật vô giáo dục."

"Đó cũng là do Mục phu nhân mở miệng chỉ trích tôi trước, tôi chẳng qua chỉ nói đúng sự thật mà thôi."

"Cô ... "

Mục phu nhân trừng mắt, chỉ vào Cố Song Tử tính nói cô hỗn láo. Người đàn ông bên cạnh lôi kéo tay bà, để bà chú ý một chút, trên đại sảnh còn rất nhiều khách. Mục phu nhân hiểu ý gật đầu, cùng Mục Vũ đi chào hỏi những vị khách khác.

Cố Song Tử thấy bọn họ đã đi, liền cất bước đi ra ngoài. Mục Bảo Bình vội vàng theo sau, kéo tay cô lại:

"Thật xin lỗi, anh không ngờ mẹ anh lại để ý chuyện em với Thiên Yết như vậy, lời bà ấy nói có hơi quá đáng, mong em đừng để ý."

Cố Song Tử nghiêng đầu nhìn sang Mục Bảo Bình cười:

"Anh chỉ nhờ em đến giả làm bạn gái anh, giữa em với anh cũng không có gì là thật. Những lời mẹ anh nói, em cũng không để ý đâu."

Nói xong cô liền đẩy tay Mục Bảo Bình ra:

"Mặc dù em không để ý, nhưng ít nhiều cũng có chút khó chịu, anh để em đi ra ngòai hít thở một chút, cũng đừng đi theo em nữa."

Mục Bảo Bình sững sờ tại chỗ, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, nhìn bóng dáng hiu quạnh của Cố Song Tử đi ra ngoài. Cố Song Tử tùy tiện đi đến ban công, cách phòng khách chừng ba, bốn phòng. Không nghe thấy âm thanh nào từ phòng khách, cô mới cảm thấy bình tĩnh lại hơn.

"Cô gì ơi, cô ở bên đấy làm gì thế? Dạ tiệc ở bên kia."

Một người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy Cố Song Tử tưởng cô không tìm thấy phòng khách nên nói. Cố Song Tử mệt mỏi cười đáp:

"Tôi ngồi đây nghỉ một lát sẽ qua."

Người giúp việc nghi ngờ nhìn Cố Song Tử, cuối cùng vẫn đi về phía đại sảnh. Vừa đi hai bước, cô ta đã thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi qua. Người giúp việc khách sáo cúi mình chào anh, đang chuẩn bị mở miệng chào hỏi thì Hoắc Thiên Yết đã xua tay trước, bảo cô ta cứ đi thẳng là được.

Cố Song Tử ngồi trên bậc thang ở ban công, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy mặt trăng sáng ngời. Ánh sao đêm nay sáng như vậy, có lẽ ngày mai sẽ nắng chói chang.

Gió đêm mang theo mùi rượu trên đại sảnh, chậm rãi thổi lên gương mặt Cố Song Tử, ngửi mùi hương mà say. Cố Song Tử cười khổ lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm:

"Một đêm đẹp như vậy, ở nhà ngủ sớm không tốt sao? Đến đây tham gia náo nhiệt làm gì, vừa phiền vừa mệt, lại còn bị người ta lăng nhục một trận"

"Đúng vậy, tại sao em lại muốn tới đây cùng Mục Bảo Bình?"

Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng đàn ông đầy lạnh lùng, bỗng dưng lại khiến cho gió đêm biến đổi trở nên lạnh lẽo hơn. Cố Song Tử nghe giọng anh, ánh mắt liền tối đi:

"Mắc mớ gì đến anh?"

"Em với Mục Bảo Bình yêu nhau thật sao?"

Lần này Hoắc Thiên Yết hỏi trực tiếp. Cố Song Tử rất ghét giọng điệu này của anh, luôn là cái bộ dáng "hơn người" đó. Giống như đối với Hoắc Thiên Yết mà nói, Cố Song Tử là vật sở hữu của anh vậy.

Cố Song Tử không chịu nổi nữa đứng dậy đi đến trước mặt Hoắc Thiên Yết, ép anh vào tường, hai tay đặt hai hên đầu anh, cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh:

" Tôi với anh ấy yêu nhau hay không liên quan gì đến anh? Anh lấy tư cách gì bắt tôi phải trả lời anh tôi?"

Nói xong, cô liền bước chân muốn đi khỏi đó. Vốn dĩ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, kết quả còn chưa yên tĩnh được một phút, liền đụng phải Hoắc Thiên Yết, đúng là xui xẻo.

Hoắc Thiên Yết đột nhiên giơ tay kéo tay cô, không nói lời nào đã xoay người đè cô lên tường. Cố Song Tử giật mình, vừa chuẩn bị quát to một tiếng, trên môi liền truyền đến cảm giác ẩm ướt. Mùi nước hoa trên người Hoắc Thiên Yết vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, lan tỏa trong gió đêm, lộ rõ hương vị hormone đầy nam tính.

Anh lúc đầu chỉ là tức giận thái độ của Cố Song Tử, nên muốn dạy dỗ cô một chút. Mà cơ thể anh dính sát trước ngực Cố Song Tử, cơ thể xinh đẹp của cô bị anh đè ép đang không ngừng giãy giụa.

Hình ảnh mộng xuân đêm hôm trước xoẹt qua trong đầu khiến cô kháng cự. Mà anh lại rất không thích sự kháng cự của Cố Song Tử, vì thế anh càng dùng sức quấy động trong khoang miệng cô, cho đến khi cô bắt đầu hô hấp dồn dập. Tay anh từ từ vươn đến tính cởi khóa kéo phía sau bộ lễ phục của cô, đáng tiếc ý đồ của anh đã bị Cố Song Tử phát hiện.

Cố Song Tử nhíu chặt mày, giống như đang thể hiện sự bất mãn. Cô dán chặt lưng vào mặt tường lạnh buốt, để Hoắc Thiên Yết không thể ra tay được. Sau lưng mới an toan không bao lâu, bàn tay dày rộng mà ấm áp kia đã tiến vào váy cô. Hình ảnh mộng xuân còn lởn vỡn trong đầu khiến tâm tình của Cố Song Tử có chút kích động. Hoắc Thiên Yết điên rồi sao?

Ở đây là Mục gia đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể có người giúp việc đi ngang qua! Cố Song Tử dùng đôi tay nhỏ nhắn, không ngừng đánh vào bả vai Hoắc Thiên Yết. Trong miệng cũng không ngừng phát ra âm thanh

"A, a ... "

Mặc dù không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng cũng có thể đoán được, đơn giản chính là mấy câu đại loại như ... mau buông tôi ra, anh điên rồi sao?

Đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, nghe có vẻ là tiếng bước chân của đàn ông. Cũng may đầu óc Hoắc Thiên Yết còn tỉnh táo, sau khi nghe thấy âm thanh kia liền nắm bả vai Cố Song Tử, xoay người trốn vào nhà kho chứa đồ.

Nhà kho không bật đèn, mà không gian cũng có hạn. Hai người bọn họ đứng sau cửa, cũng không dám cử động, sợ sẽ phát ra âm thanh. Đôi mắt hai người nhìn chằm chằm ngoài cửa, xem người đến là ai. Một đôi giầy da trắng tinh lọt vào tầm mắt bọn họ trước, sau đó chính là gốc áo vest màu trắng. Mặc dù hai người bên trong không nhìn thấy được mặt người đó, nhưng bọn họ cũng rất rõ, đó chính là Mục Bảo Bình.

"Kỳ lạ, rõ ràng người giúp việc nói thấy người ở ban công này mà."

Mục Bảo Bình đứng bên ngoài phòng chứa đồ, tay chống nạnh nhìn xung quanh. Hoắc Thiên Yết khẽ cau may, nghiêng đầu qua nhìn Cố Song Tử. Mượn ánh sáng chiếu vào từ lỗ hỏng trên nóc nhà, anh có thể nhìn thấy môi anh đào của Cố Song Tử đang khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng thở. Mà đôi môi kia bởi vì vừa rồi bị anh hôn mà đỏ bừng trông thật quyến rũ. Cố Song Tử nhìn thấy người ngoài là Mục Bảo Bình, lập tức hé miệng tính gọi nhưng co vừa hé miệng, đã bị Hoắc Thiên Yết thô lỗ dùng tay che lại. Hoắc Thiên Yết cúi xuống sát tai cô, nhỏ giọng uy hiếp:

"Em định giải thich thế nào về việc muốn ra ngoài yên tĩnh mà lại ở cùng một chỗ với tôi đây?"

Giọng anh bình thường đã đủ gợi cảm, giờ còn đè thấp giọng càng thêm mê hoặc người khác, mang theo hơi thở khiến cơ thể Cố Song Tử run ray, suy nghĩ bài xích anh cũng trôi sạch. Hoắc Thiên Yết nói rất đúng, nếu bây giờ cô bị Mục Bảo Bình phát hiện ra, cô cũng không thể giải thích rõ ràng được nhưng cũng không hiểu lúc này đầu óc cô bị gì lại có suy nghĩ tại sao phải giải thích? Vốn dĩ cô cũng đâu có yêu đương gì với Mục Bảo Bình sau đó ma xui quỷ khiến thế nào đó lại bị quỷ nhập. Cô chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Hoắc Thiên Yết, thấy cô không mở miệng nói chuyện anh mới từ từ quay đầu nhìn Mục Bảo Bình đứng ngoài cửa.

Mục Bảo Bình đứng một lát vẫn không thấy người đâu, thở dài một hơi chạy về phía trước, vừa đi vừa hô:

"Song Tử?"

Mà Hoắc Thiên Yết cũng dự tính buông tay, lấy tay ra khỏi miệng Cố Song Tử. Nhưng cô đột nhiên giơ tay nắm lấy cà vạt anh dùng sức kéo mạnh một cái. Không hề có một lời cảnh cáo nào mạnh mẽ cắn mạnh lấy môi của Hoắc Thiên Yết. Đúng thật là dùng nhiều sức lực để cắn đau đến nổi Hoắc Thiên Yết lập tức bóp mạnh bả vai đẩy cô ra, anh liếm khóe môi đang chảy máu, hít một hơi thật sâu thấp giọng nói, nhìn Cố Song Tử bằng đôi mắt oán hận.

" Em là chó sao?"

Cố Song Tử cũng liếm khóe môi lại kéo mạnh cổ áo của Hoắc Thiên Yết xuống lần nữa chiếm lấy môi anh, cô mút mạnh khóe môi chảy máu, hung hăng quấy động khoang miệng Hoắc Thiên Yết. Không chờ anh phản ứng lại thì cô đã tách ra, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai anh:

"Chó cắn người, cảm giác cũng không tệ."

Nói xong cô liền đẩy Hoắc Thiên Yết, rồi đi ra ngoài. Hoắc Thiên Yết còn đang ngẩn người vì bị cô cưỡng hôn cả người đột nhiên bị đẩy không kịp chuẩn bị mất đi thăng bằng, ngã vào cái thùng bị vứt bỏ trong kho để đồ.

"Cố Song Tử!"

Cả người Hoắc Thiên Yết đen xì đứng dậy trong đống đồ lặt vặt, câu đầu tiên chính là gọi tên cô. Thế nhưng cô đã sớm đi xa, không thấy bóng dáng đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro