Chap 81: Giải cứu kịp thời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Vương Tam mỉm cười nâng ly rượu trong tay lên hướng về phía đối diện

"Lại đây, uống một ly trước đã."

Cố Song Tử chỉ cười nhưng không tiếp rượu hắn. Cô rất cảnh giác trước những chuyện thế này, dù sao không phải lần nào cũng gặp may mắn có người tới cứu mình, ít nhất là ở nước Z này là như vậy.

"Xin lỗi, tửu lượng tôi kém, uống nhiều rượu bàn chuyện không thành, chúng ta vẫn nên bàn chuyện chính thôi."

Vương Tam cũng không miễn cưỡng cô, hắn gật đầu cười,

"Nếu cô Cố đã nói thế thì không uống nữa. Tôi bảo người ta dọn đi, chúng ta bàn chuyện chính."

Cố Song Tử nghe vậy thì thấy hình tượng Vương Tam cũng không tệ, thái độ cũng xem như là đàng hoàng. Cô thầm thở ra một hơi mỉm cười,

"Được."

Nội dung mà hai người bàn bạc cũng rất thú vị, không hề có gì đáng tranh cãi, cơ bản cũng chỉ giải thích lại quy trình của dự án và điều khoản hợp đồng thôi. Cuối cùng Cố Song Tử khách sáo nói lời tạm biệt với Vương Tam,

"Hôm nay cảm ơn Vương tổng đã chiêu đãi, sau khi trung tâm mua sắm được xây xong, công ty chúng tôi nhất định sẽ mời anh đến ăn một bữa."

"Không cần khách sáo như vậy đâu, cô đi đường cẩn thận, tôi không tiễn cô nữa."

Vương Tam nheo mắt cười đến nổi mắt híp thành một đường dài khiến người ta cảm thấy hắn rất ga lăng. Cố Song Tử cũng không nhiều lời nữa, mang tâm trạng tốt bước ra khỏi khách sạn Ánh Dương.

Cô vừa lấy chìa khóa xe ra, chưa kịp ấn nút thì đã bị một vật thể nào đó đập liên tục vào phía sau đầu, đau đến nổi cô chưa kịp hoảng sợ hét lên đã bất tỉnh.

"Mau mau mau, đưa cô ta lên xe."

Mấy tên đàn ông khiêng cơ thể Cố Song Tử, nhìn quanh bốn phía. Vương Tam đứng ngay tại cửa khách sạn, khóe miệng nhếch lên thành nét cười đắc ý. Hắn bấm điện thoại.

"Chuyện cô giao đã làm xong rồi."

"Được, cảm ơn anh."

Khi Cố Song Tử tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên mà cô cảm nhận được chính là cơn đau gần chết truyền để ở phía sau ót. Lúc cô tỉnh liền muốn đưa tay lên xoa ót thì mới phát hiện hai tay của mình không nhúc nhích được.

Cơ thể cô bị sợi dây to quấn quanh bốn năm vòng thắt chặt, hai tay đặt sát bên người, mấy sợi dây kia thít chặt vào da thịt cô. Có lẽ người trói cô hẳn là một gã đàn ông khỏe mạnh thô lỗ, nếu không thì sao có thể trói được một cách chắc chắn như thế này. Cũng không biết có phải vì bây giờ nơi này chẳng có ai hay không mà cô không thấy sợ hãi lắm.

Cô thử giãy giụa một chút, nhưng mới vừa vặn người thì da thịt liền bị sợi dây kia cọ xát vào khiến cô đau đớn vô cùng, trên da lập tức xuất hiện mấy dấu vết màu hồng phấn. Cố Song Tử quan sát xung quanh, hình như nơi này là một gác xép nhỏ. Những tấm ván gỗ trên mặt đất đã hơi mục nát, tỏa ra mùi ẩm mốc rất khó ngửi.

Một lát sau, cửa gỗ của gác xép bị người ta đẩy vào, phát ra tiếng ken két. Cố Song Tử căng thẳng trong lòng, hai chân chụm lại co người về phía sau. Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm vào ba người đang tiến vào. Nhóm người đó mang khẩu trang nên cô hoàn toàn không thể thấy rõ gương mặt bọn họ.

Cô chỉ biết người ở giữa thoạt nhìn cường tráng hơn một chút, ước chừng cao đến một mét tám. Người bên trái cầm máy ảnh hiệu Canon trong tay, con người bên phải tóc húi cua, có vóc dáng thấp nhất. Tên húi cua nghiêng đầu nhìn Cố Song Tử trong mắt lóe ra tia sáng ranh mãnh,

"Cô ta tỉnh rồi. Người thuê đã nói, chỉ cần chụp ảnh nude xong thì chúng ta có thể tuỳ ý xử trí cô ta."

Người cầm máy ảnh cũng nói kèm theo những tiếng cười cổ quái.

"Ừ, thoạt nhìn cũng không tệ."

Tên ở giữa cao to nhất xem ra cũng khá nghiêm túc, vỗ vỗ lên đầu tên húi cua,

"Hai đứa mày kiềm chế chút đi, làm chuyện chính xong rồi nói tiếp. Mau cởi sạch đồ ả ra đi."

"Làm ngay đây!"

Tên húi cua nghe lệnh vui vẻ cười tiến lên, hai tay không ngừng chà xát vào nhau, giống như không thể chờ đợi được thêm nữa. Cố Song Tử trợn mắt đến mức không thể trợn to thêm được nữa, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, trên mặt cũng hoàn toàn giữ nét lạnh băng vì cô hoàn toàn biết rõ ý đồ của bọn chúng. Cô điềm tỉnh nói với bọn chúng, biểu cảm trên mặt có chút hoà hoãn.

"Chờ một chút, người thuê các anh cho các anh bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi."

Tên đầu húi cua quan sát quần áo trên người cô từ trên xuống dưới rồi lắc đầu:

"Người mặc hàng chợ như cô làm sao có được số tiền lớn như đại ... A!"

Hai chữ minh tinh còn chưa được thốt ra, hắn đã che mông rồi la lên một tiếng. Tên đứng đầu bọn chúng đá cho một cước, kịp thời chặn miệng gã kia lại,

"Câm miệng đi, cái thằng ngu này. Mau cởi đồ cô ta ra đi,  nói nhiều thế làm gì!"

Đầu húi cua uất ức xoa xoa mông mình, đi tới trước mặt Cố Song Tử. Hắn còn chưa nói lời nào đã giáng cho cô một cái tát,

"Đều tại con điếm như mày hại tao bị đại ca đạp một cái."

Trên khuôn mặt trắng nõn của Cố Song Tử lập tức hiện lên năm dấu tay rất rõ ràng. Mà tên cầm máy ảnh cũng tiến tới từng bước, nâng máy ảnh làm động tác chụp hình xong xuôi.

Đầu húi cua nhướn mày nhìn ngực Cố Song Tử, trong mắt phát ra ánh sáng tham lam. Mắt thấy hắn thò tay tới muốn kéo quần áo của mình, Cố Song Tử trừng trắng mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hai tay siết thành nắm đấm chỉ hận không thể xông lên đánh chết gã.

Trong lòng bất lực một mực gọi tên Hoắc Thiên Yết, hôm nay trước khi đến khách sạn, cô vẫn luôn đề phòng nâng cao cảnh giác để không xảy ra chuyện như lần trước.

Vốn dĩ cô muốn gửi tin nhắn cho Mục Bảo Bình, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay anh ta luôn bị người nhà ép đi xem mắt, tính ra vì mình giả làm bạn gái bị lộ cho nên mới dẫn đến việc như thế nên nghĩ tới nghĩ lui càng không muốn dây dưa không rõ, cuối cùng cô gửi tin nhắn cho Hoắc Thiên Yết, nếu hai tiếng sau mà cô không thông báo mọi chuyện yên ổn thì để anh đến tìm mình.

Suy cho cùng, đối với Hoắc Thiên Yết, cô đã không còn bài xích nữa, chỉ là vẫn đang chờ anh cho cô một câu trả lời chính xác mà thôi. Bây giờ cũng đã hơn hai tiếng, chắc hẳn anh cũng nên đến cứu cô rồi!

Cánh cửa gỗ cũ rích lại vang lên âm thanh dữ dội, có bảy tám người đàn ông mặc âu phục đen xông tới. Tên cầm đầu đứng ở bên cạnh quay đầu lại, thấy tình hình không ổn lắm nên hét to một câu:

"Chạy mau, ra cửa sau."

Tên húi cua với tên cầm máy ảnh không chần chừ một giây phút nào, dường như bọn chúng cũng nghe được âm thanh cửa gỗ bị phá ra nên lập tức bỏ chạy!

Mấy người đàn ông mặc âu phục đen kia đuổi sát theo, còn Hoắc Thiên Yết đi ở sau lưng bọn họ bước mấy bước đến trước mặt Cố Song Tử.

Thấy trên mặt cô có năm dấu tay, trong lòng anh rất căng thẳng, muốn đưa tay lên sờ mặt cô theo bản năng nhưng lập tức từ bỏ ý nghĩ kia, không nói chuyện với Cố Song Tử, cũng không hỏi cô như thế nào, chỉ cúi đầu cởi dây trói ra giúp cô. Cố Song Tử ngửi thấy mùi nước hoa Bvlgari Aqva Pour trên người anh, rõ ràng vươn tay là chạm được nhưng lại cảm giác anh cách mình xa xôi như vậy.

Mới vừa cởi đây trói ra, Cố Song Tử đã lập tức đứng lên. Cũng không biết có phải đứng lên quá nhanh hay không mà trong chớp mắt Cố Song Tử cảm thấy đầu mình nặng trịch, hai mắt tối sầm không còn cảm giác gì nữa. Mặt Hoắc Thiên Yết biến sắc, vươn tay tới ôm lấy cơ thể gầy yếu của Cố Song Tử, hai hàng lông mày cau lại đầy lo lắng.

" Cố Song Tử! Cố Song Tử!"

Anh vừa gọi tên vừa lắc lắc người cô, nhưng cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Hoắc Thiên Yết khẽ nói một câu,

"Đáng chết",

Ngay sau đó anh lập tức ôm cơ thể cô lên một chiếc xe. Một chân anh đạp chân ga, lấy tốc độ nhanh nhất để đưa cô đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro