Chap 82: Tâm tình hỗn loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến khi bác sĩ kiểm tra xong rồi bước ra ngoài, nói với anh là Cố Song Tử không có vấn đề gì, chỉ là sau ót bị đánh nên não chấn động nhẹ, hơn nữa cô bị kinh sợ nên mới dẫn tới ngất xỉu thì lúc bấy giờ hàng mày nhíu lại thật chặt của Hoắc Thiên Yết mới chậm rãi giãn ra.

Anh xoay người đi vào một phòng bệnh đang trống khác vì không muốn âm thanh gọi điện thoại sẽ gây ồn ào cho Cố Song Tử.

"Có bắt được người không?"

"Không nhưng máy ảnh của bọn chúng bị rơi lại, có cái này thì có thể tra ra được đầu mối."

Đầu dây bên kia Lý Nhân Mã cẩn thận trả lời.

"Mau sớm tra cho ra, bằng không thì tình cảnh của Cố Song Tử quá nguy hiểm. Nếu như cần có thể để người bên xã hội đen tham gia cùng."

"Vâng."

Chờ nói chuyện điện thoại xong, lúc định đi vào phòng bệnh của Cố Song Tử thì anh lại nghe thấy giọng cô truyền ra:

"Mục Bảo Bình, sao anh lại tới đây?"

Giọng nói kia tuy không mang chút cảm xúc nào nhưng thanh am nhỏ nhẹ vẫn khiến bước chân của Hoắc Thiên Yết ngừng lại, anh đứng ở cửa nhìn hai người trong phòng bệnh qua khe cửa. Mục Bảo Bình cương quyết xoay đầu Cố Song Tử lại, vươn tay đè xuống.

"Đừng quan tâm đến việc làm sao anh tới đây, để anh xem đầu của em nào."

Cố Song Tử giãy giụa tách tay Mục Bảo Bình ra, nói với anh ta:

"Chậc, anh đừng ấn nữa, đau đấy!"

Mục Bảo Bình lại quay người rót một ly nước ấm đưa cho cô,

"Uống ly nước trước đi."

Cố Song Tử thật sự là không có cách nào từ chối bất đắc dĩ gật đầu, đưa tay muốn nhận lấy ly nước. Mà Mục Bảo Bình lại kiên trì tự mình bưng đến giúp Cố Song Tử uống, hoàn toàn bỏ qua nét mặt có hơi mất tự nhiên cùng đầu mày khẽ giật của cô. Vừa đút cô uống anh ta vừa nói lời thề son sắt:

"Em yên tâm, anh nhất định sẽ tra rõ chuyện này, quyết không để em gặp phải chuyện này lần nữa."

Cố Song Tử cảm giác lúc này có từ chối cũng không có ngăn được hành động của Mục Bảo Bình mà cô cũng không muốn bầu không khí trở nên kỳ cục nên vẫn chọn cách uống vài ngụm nước, khóe môi kéo lên một nụ cười khách sao:

"Chuyện này không liên quan đến anh, tự em giải quyết được, anh không cần phải bận tâm đâu."

Đôi mắt của người đang đứng ngoài cửa mang chút cô đơn, anh không hiểu tại sao khi mình chạm vào Cố Song Tử thì cô vẫn luôn có thái độ xa cách, mạnh mẽ từ chối còn luôn miệng hỏi anh có mục đích gì với cô như vậy, mà Mục Bảo Bình cho cô uống nước thân mật thế kia, cô lại không phản kháng chút nào.

Anh xoay người rời khỏi bệnh viện, mới ra khỏi cửa liền đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, tâm trạng đầy phức tạp.

Hoắc Thiên Yết vừa tới phòng làm việc ở công ty thì lập tức thấy Lý Nhân Mã đưa lưng về phía mình, thận trọng khom lưng, giống như đang nghe người khác giáo huấn dạy bảo. Ở trong công ty này, Lý Nhân Mã chỉ nghe lời giáo huấn của hai người. Một là Hoắc Thiên Yết, người còn lại chính là Hoắc Cương.

Hoắc Thiên Yết nhướng mày, tỏ vẻ khó chịu đi vào. Quả nhiên anh thấy Hoắc Cương đang ngồi trước ghế làm việc của anh, trợn mắt nhìn chằm chằm.

"Mười giờ ngày mai, ở quán cà phê Sammy, đi xem mắt."

Hoắc Cương thốt ra mấy chữ lạnh như băng, sau đó đứng dậy lập tức bỏ đi. Hoắc Thiên Yết đứng im tại chỗ, nhìn ông ta đi qua như vậy, không chút nào lo lắng về việc Hoắc Thiên Yết không đi. Lý Nhân Mã vội vàng lấy một xấp tài liệu ra đưa cho anh,

"Đây là tài liệu của bên nhà gái, anh xem chút đi."

"Ông ta đến đây lúc nào?"

Hoắc Thiên Yết nhận lấy tài liệu trong tay Lý Nhân Mã, cũng không thèm nhìn lấy một cái mà thẳng tay ném lên bàn làm việc. Lý Nhân Mã thấy vậy thành thật trả lời

"Không biết, tôi mới vừa về công ty thì ông ấy đã ở đây rồi. Hơn nữa nhìn dáng vẻ thì có lẽ chuyện anh làm mấy ngày nay, ông ta đều biết rồi."

Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, cây cối, hoa cỏ thơm ngát. Quán cà phe ngoài trời, một bàn trong gốc. Người đàn ông lười biếng dựa vào ghế, vắt chéo chân, ánh mắt trống rỗng cùng gương mặt lạnh lùng khiến anh càng thêm hờ hững.

Còn cô gái ở đối diện mặc một chiếc váy xòe bồng bềnh trắng tinh tuyệt đẹp, vải trước ngực được thêu một cách tinh xảo khéo léo, vừa không làm mất đi vẻ đáng yêu của thiếu nữ, lại còn giữ được khí chất thanh thục.

Gương mặt của cô gái thật xinh đẹp, vẻ mặt thoáng lộ ra nét ngượng ngùng, ánh mắt mông lung chứa đựng tình ý, thỉnh thoảng lại lướt qua khuôn mặt của người đàn ông đối diện.

"Thật ra trước kia chúng ta đã từng gặp nhau."

Giọng nói của cô gái như chuông bạc động lòng người, lại thêm sự thẹn thùng của thiếu nữ. Đôi mắt Hoắc Thiên Yết vẫn trống rỗng, không có tiêu cự.

Rõ ràng ánh mắt anh đang nhìn Phó Song Ngư ở trước mặt, nhưng thật sự lại giống như xuyên qua cô ta, không biết đặt ở nơi nào. Giọng nói của Hoắc Thiên Yết âm u không mang theo chút ấm áp nào.

"Vậy sao? Tôi hoàn toàn không có ấn tượng."

Nếu là cô gái khác thì đã sớm bị giọng điệu như vậy của anh làm cho tức giận mà bỏ đi, nhưng Phó Song Ngư lại cảm thấy không có cái gì không ổn, trong đôi mắt cô ta lóe lên những đốm sáng nhỏ, nghiêm túc nhìn gương mặt của anh.

Gương mặt đó nhìn thế nào cũng rất đẹp, giống như cho dù Hoắc Thiên Yết làm ra vẻ mặt dữ tợn nhất thì Phó Song Ngư cũng cảm thấy vô cùng đẹp mắt. Phó Song Ngư cười ngọt ngào

"Vâng, nhưng đều là chuyện rất lâu rồi. À, đúng rồi, bạn của em có hai vé xem ca nhạc vào cuối tuần, anh không đi làm vào cuối tuần phải không?"

Hoắc Thiên Yết nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn mặt biển, thỉnh thoảng tiếng sóng vỗ truyền tới khiến đầu anh hết sức hỗn loạn. Đây đã là ngày thứ hai anh không gặp cô, cũng không cố ý hỏi thăm tin tức của cô.

Thế nhưng anh chẳng khác nào một người nghiện ma túy, mấy ngày không thấy Cố Song Tử cũng giống như ma túy bị cắt mất, khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu. Anh tùy ý gật đầu:

"Ừ,"

Ánh sao trong mắt Phó Song Ngư càng phát sáng rực rỡ hơn:

"Vậy anh có thể cùng em đến xem buổi ca nhạc đó được không?"

"Tới đó hẵng nói."

Hoắc Thiên Yết nói đúng với lòng mình, anh căn bản không có tâm tình để suy nghĩ phải nói gì, trong lòng nghĩ như thế nào thì nói thế đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro