Chap 97: Lẻn vào nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một quán cà phê được trang trí lộng lẫy, hai người phụ nữ ngồi đối diện với nhau. Bởi vì nhan sắc và cách ăn mặc của hai người quá xuất sắc nên đã hấp dẫn không ít ánh mắt.

“Hạ Đại minh tinh, không biết cô cố ý tìm tôi có chuyện gì?”

Phó Song Ngư thật sự không thích người phụ nữ mang mắt kính bản to đang ngồi trước mặt mình. Dù biết cô ta không cởi mắt kính vì không muốn người khác nhận ra, Phó Song Ngư vẫn cảm thấy Hạ Xử Nữ không tôn trọng mình. Còn một nguyên nhân nữa chính là trước đó Phó Song Ngư từng tìm hiểu tin tức về Hoắc Thiên Yết, thấy được không ít chuyện đào hoa giữa hai người bọn họ.

Hạ Xử Nữ nhanh chóng nhận ra Phó Song Ngư có thái độ không tốt với mình, đại khái là vì quan hệ giữa mình và Hoắc Thiên Yết. Nói ra thì hai người cũng xem như tình địch, Phó Song Ngư có thái độ thù địch với Hạ Xử Nữ là lẽ đương nhiên. Đôi môi đỏ mọng của Hạ Xử Nữ nhếch lên:

“Cô không cần phải có thái độ thù địch với tôi nhiều như vậy, hẳn là cô quen biết Hoắc Thiên Yết không ít ngày, cô có từng thấy tôi đi tìm anh ấy không?”

Nghe Hạ Xử Nữ nói thế, quả nhiên khuôn mặt đang căng cứng của Phó Song Ngư thả lỏng hơn vài phần.

“Nghe cô nói vậy, cô và Hoắc Thiên Yết đã không có quan hệ vậy thì còn tìm tôi làm gì?”

Song Phó Song Ngư vẫn không quá ưa thích Hạ Xử Nữ, đại khái là vì Hạ Xử Nữ luôn khiến người khác có cảm giác cô ta lên mặt tự cao.

“Trước tiên nói một chút về quan hệ giữa tôi và Hoắc Thiên Yết nhé. Giống như tin tức đã đưa, tôi và anh ấy thật sự từng có tình cảm.”

Hạ Xử Nữ bưng ly cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, mép ly vẫn còn lưu lại dấu son màu đỏ. Ngược lại Phó Song Ngư rất tò mò về tình cảm mà Hoắc Thiên Yết từng trải qua, nhưng trong đầu cô ta rất rõ ràng:

“Vậy về sau thì sao? Tôi chỉ nghe nói Hoắc Thiên Yết có vợ trước, nếu cô và anh ấy thật sự có tình cảm, tại sao anh ấy lại cưới Cố Song Tử”

Ý cười bên môi Hạ Xử Nữ càng thêm nồng đậm, Phó Song Ngư này không hề ngu xuẩn như trong tưởng tượng của cô ta.

“Phải, cho nên đây chính là chỗ lợi hại của Cố Song Tử. Mấy chuyện đó không nói với cô cũng được, dù sao tôi và Hoắc Thiên Yết đã không còn qua lại. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô cẩn thận Cố Song Tử một chút.”

“Cô ta đã là vợ trước của Hoắc Thiên Yết, tôi cần gì phải coi chừng cô ta?”

Phó Song Ngư cũng bưng cà phê lên, uống một ngụm nhỏ thật tao nhã.

“Tôi nghe nói Hoắc Thiên Yết vốn định đi nghỉ lễ cùng cô lại đột nhiên hủy bỏ lập tức bay qua Mỹ, còn thay đổi khách sạn ban đầu, còn đuổi khéo cô, chắc cô cũng biết anh ta đặc biệt thay đổi vì Cố Song Tử...”

Phó Song Ngư tỏ vẻ lạnh nhạt, không thèm để ý mấy lời mà Hạ Xử Nữ nói:

“Những chuyện này tôi đều biết. Chẳng qua anh ấy muốn quan tâm vợ trước một chút mà thôi. Do đó nếu cô chỉ muốn nói mấy chuyện đó với tôi, tôi nghĩ mình cũng không cần nghe thêm nữa.”

Nói xong Phó Song Ngư cầm túi xách lên, lấy tiền trả cho tách cà phê của mình rồi đặt xuống bàn.

“Cảm ơn cô mời tôi ra uống cà phê, nhưng tôi không thích thanh toán tiền cho người mà mình không thân không thích.”

Nói xong, cô ta kiêu ngạo rời khỏi. Hạ Xử Nữ nhìn bóng lưng Phó Song Ngư rời đi rồi lại nhìn thoáng qua số tiền trên bàn, cô ta tức giận tới mức xé bỏ mấy tờ tiền đó.

“Đúng là một kẻ ngu ngốc, cô thật sự cho rằng Hoắc Thiên Yết tới Mỹ chỉ vì công việc sao?”

Hừ, trong lòng Hoắc Thiên Yết chỉ có một người phụ nữ là Cố Song Tử mà thôi. Phó Song Ngư đã đi xa nhưng trong lòng cô ta vẫn buồn bực không chịu nổi. Cô ta không tin lời mà Hạ Xử Nữ nói, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa Cố Song Tử và Hoắc Thiên Yết không đơn giản.

Cố Song Tử bị Mục Bảo Bình kéo tới bệnh viện để kiểm tra sức khỏe toàn diện. Sau khi kiểm tra xong, cô dứt khoát yêu cầu Mục Bảo Bình đừng có hở chút lại kéo cô đi bệnh viện nữa, bảo anh tha cho mình rồi đi thẳng về nhà. Lúc đẩy cửa ra, Cố Song Tử nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng khách nhà mình. Cô sợ đến mức kêu to một tiếng:

"Anh là quỷ sao? Làm sao anh vào được nhà em?!"

Cố Song Tử thật sự nghĩ không ra. Nếu như ở khách sạn, anh vào được phòng cô là do người quản lý quầy lễ tân đưa chìa khóa, vậy thì bây giờ anh vào nhà bằng cách nào? Hoắc Thiên Yết cũng không để ý đến lời của Cố Song Tử, anh ra hiệu bảo cô nhìn xem món đồ nào đó ở trên bàn.

“Sao, tin tức cũng nói hai người sắp có chuyện tốt rồi, thực sự coi em là tình nhân của anh nên đem hoa đến lấy lòng à? ”

Cố Song Tử nhìn theo ánh mắt của Hoắc Thiên Yết, cô thấy trên bàn vô duyên vô cớ có thêm một bó hoa tươi. Hơn nữa những đóa hoa hồng đỏ thắm ấy rực rỡ đến nỗi đâm thẳng vào mắt cô. Cố Song Tử lập tức giận không kìm nổi.

“Nói mau, anh lén xông vào nhà dân tính làm gì hả?!”

Cố Song Tử tức giận, cầm túi xách ném thẳng vào người Hoắc Thiên Yết. Anh nhanh nhẹn lách người sang vị trí bên cạnh, tránh né túi xách mà Cố Song Tử ném tới. Hoắc Thiên Yết cười nhạo một tiếng, đột ngột đứng dậy, nhích lại gần Cố Song Tử.

“Anh tìm em, ngoài nhớ em ra, bạn trai nhớ bạn gái thì có thể có chuyện gì chứ?”

Trong chốc lát anh đã chặn cơ thể gầy yếu của cô trong góc ghế sofa. Cõi lòng Cố Song Tử run lẩy bẩy, hai tay cô giữ chặt áo sơ mi của Hoắc Thiên Yết, sợ anh đột ngột cúi xuống, dư chấn của đêm cuồng nhiệt hai hôm trước cô vẫn còn sợ đấy.

“Vừa ra khỏi sân bây anh lập tức chạy đi mua hoa đến tìm em. Còn em thì sao, đi cả buổi cũng không thèm nhắn cho anh một tin nhắn?”

Tiếng nói của Hoắc Thiên Yết trầm thấp mà mê hoặc, vừa dịu dàng lại êm tai. Cố Song Tử rõ ràng cảm thấy gò má mình đang nóng lên một cách hăng hái, cô nghĩ nhất định nó đã đỏ bừng như quả táo.

“Rõ ràng là anh và Phó Song Ngư bày ra dáng vẻ anh anh em em trước, em thì bị lôi đi bệnh viện kiểm tra cả ngày, còn dám trách em không nhắn tin cho anh?”

Cố Song Tử giận dỗi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Thiên Yết. Anh đưa tay ra nâng cằm cô lên, cặp mắt hẹp dài chuẩn xác tựa mắt ưng bỗng nheo lại, giống như muốn nhìn thấu cô. Khuôn mặt tuấn tú của anh dần dần tiến gần mặt cô, đôi môi mỏng khi đóng khi mở như đang nhả tơ:

“Không nhớ anh sao? Lần trước không phải còn bày ra bộ dáng phá đám à? Lần này thấy anh và Phó Song Ngư như thế lại làm lơ?”

Cơ thể Cố Song Tử co rụt lại, cả người cô gần như vùi vào ghế sofa, ánh mắt thì đảo một vòng. Cô bất chợt nuốt nước bọt, trả lời một cách kiên quyết rằng:

" Ai thèm nhớ anh. Anh rõ ràng biết lúc đó phóng viên nhiều như vậy, em có thể làm gì? "

Song lúc này đây, Hoắc Thiên Yết gần như dán sát cơ thể cô, quanh người cô toàn là mùi nước hoa quen thuộc từ anh; ngoài ra còn có tiếng tim anh đập và hơi thở của anh. Tất cả những thứ ấy khiến bầu không khí trong phòng trở nên mờ ám một cách không rõ lý do. Hai tay Cố Song Tử túm chặt lấy vạt áo trước ngực Hoắc Thiên Yết, song có cảm giác được rằng có lẽ lúc này đây cả lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi. Quá gần rồi.

“Nói dối”

Cơ thể Hoắc Thiên Yết vẫn chầm chậm áp sát xuống dưới, mùi hương trên người anh gần như vây lấy cơ thể gầy yếu của Cố Song Tử. Cô vẫn sống chết chối, quyết không thừa nhận. Cơ thể Hoắc Thiên Yết bỗng ngã mạnh về phía trước. Hai người vốn đã dựa sát vào nhau, Cố Song Tử sợ đến mức kêu to:

“Anh đừng có động tay động chân nhá!”

Cô thật sự sợ Hoắc Thiên Yết làm bậy, sợ rằng cuối cùng mình sa vào lại chẳng có kết cục đẹp đẽ gì. Nhưng Hoắc Thiên Yết lại không động vào cô, nhướn đuôi lông mày, cười khe khẽ. Giờ phút này, di động của anh bỗng vang lên.

“Alo, có chuyện gì?”

“Tổng giám đốc, hôm nay nhà họ Phó tổ chức tiệc, hẳn là họ tổ chức cho anh và cô Phó đấy ạ. Anh có muốn qua đấy một chút không?”

Lông mày Hoắc Thiên Yết nhăn lại vì không vui. Trong lòng anh cực kỳ khó chịu với người nhà họ Phó, nhưng bây giờ anh không thể từ chối họ, dù sao đôi bên vẫn còn hạng mục quan trọng nhất để hợp tác. Hoắc Thiên Yết hạ thấp giọng, nói nhỏ:

“Biết rồi, tôi lập tức qua đó.”

Đáng chết, khó khăn lắm mới có cơ hội gia tăng tình cảm với cô, vậy mà lại bị nhà họ Phó kia quấy nhiễu. Cố Song Tử cũng biết anh có điểm khó nên không ép anh ở lại, trong lòng còn thầm thở phào nhẹ nhõm như vừa né được một kiếp nạn. Dù vậy nhưng trước khi rời khỏi Hoắc Thiên Yết cũng thành công giày vò đôi môi anh đào của cô rồi mới đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro