Chương 8: Ngủ trưa/ bị tổng tài bị kiểm tra lồn nhỏ trong lúc ngủ (cốt truyện)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thả ⭐️ cho sự simp lỏ của ai đó 🤭
————-
Cố Viễn Lâm đứng yên một lúc,hắn lắng nghe tiếng hít thở của Chu Bỉnh Văn dần trở nên đều đặn, như thể cậu đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào,lúc đó hắn mới rón rén tiến lại gần mép giường, cẩn thận buông góc áo đã bị Chu Bỉnh Văn siết chặt đến nhăn nhúm,rồi nhẹ nhàng kéo chăn ra chui vào . Nam nhân chưa bao giờ từng ngủ chung giường với người khác , nay hắn cảm thấy vô cùng lúng túng, động tác nhẹ nhàng như sợ làm phiền người trên giường .

Mặc dù ban đầu Chu Bỉnh Văn không cảm thấy buồn ngủ, nhưng hơi ấm từ chăn và cảm giác mượt mà của lụa tơ tằm đã giúp trấn an thần kinh đang căng thẳng của cậu. Trong đầu Chu Binhr Văn lộn xộn với đủ loại suy nghĩ: lời nói của Cố Viễn Lâm, chuyện phải trả tiền thuê nhà, và việc khấu trừ khoản vay. Cậu phải chú ý để người mình không chạm vào cánh tay của Cố Viễn Lâm, khiến cho tâm trí càng thêm bận rộn. Không lâu sau, Chu Bỉnh Văn ngáp một cái thật dài.

Đôi mắt cậu dần khép lại, hơi thở đều đặn và nhiệt độ cơ thể hòa quyện với sự ấm áp của chăn Chu Bỉnh Văn thậm chí bắt đầu phát ra những tiếng ngáy nhẹ, dấu hiệu của một giấc ngủ yên bình.

Cố Viễn Lâm đột ngột mở mắt ra, liếc nhìn Chu Bỉnh Văn đang nằm bên cạnh , môi hắn khẽ nhếch lên cười.

"Chỉ khi ngủ thì em mới ngoan được ..." Hắn thì thầm , lời nói xen lẫn chút oán giận ngọt ngào .Cố Viễn Lâm từ từ ngồi dậy tấm chăn bông mềm mại bị kéo ra mà không phát ra tiếng động, không khí loãng bên trong phòng tạo thành một không gian yên tĩnh. Cố Viễn Lâm quỳ giữa hai chân của Chu Bỉnh Văn.

Dưới ánh sáng lờ mờ, Cố Viễn Lâm thả lỏng hai nút áo ngủ, hạ thân hắn áp sát phần hông của Chu Bỉnh Văn , nhẹ nhàng kéo quần lót màu đen của cậu xuống một chút. Mùi hương ngọt ngào lẫn hơi tanh thoang thoảng của nước dâm tràn ngập khoang mũi , một ít chất lỏng trắng ngà vẫn còn lưu lại bên trong quần lót , có lẽ là dấu vết của đêm qua.

Cố Viễn Lâm suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng tách đùi của Chu Bỉnh Văn ra. Đôi chân cậu vẫn còn đỏ rực, hai bên mép lồn trở lên lấp lánh do nước dâm , ngón tay hắn khi chạm vào cũng trở nên ướt nhẹp. Bên trong, những lớp thịt mềm mịn hồng hồng đã chuyển sang màu đỏ rực, dấu vết của sự khai phá mà Cố Viễn Lâm đã để lại sau cuộc làm tình điên cuồng . "Sao lại mềm mại thế này..." Hắn thở dài, rồi chui ra khỏi chăn bò lên người Chu Bỉnh Văn để với tay vào ngăn kéo lấy ra một tuýp thuốc mỡ tiêu sưng đã được chuẩn bị kỹ càng bởi trợ lý.

Nệm khẽ rung lên, Chu Bỉnh Văn bắt đầu cảm thấy không yên giấc ,cậu khẽ rên một tiếng rồi cau mày. Cố Viễn Lâm thấy vậy, liền nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng rồi vỗ nhẹ lên lưng. Hành động ấy khiến Chu Bỉnh Văn cảm thấy rất dễ chịu cậu thả lỏng lông mày rồi vùi đầu vào ngực của Cố Viễn Lâm, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể hắn.

"Thật đáng yêu..." Cố Viễn Lâm đưa tay chạm nhẹ lên trán Chu Bỉnh Văn rồi thì thầm bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Tay còn lại thì cẩn thận đặt tay lên đùi của Chu Bỉnh Văn, đầu ngón tay chậm rãi đưa thuốc mỡ vào miệng lồn đang sưng đỏ, tạo nên âm thanh ướt át trong phòng . Chu Bỉnh Văn thoải mái khẽ rên rỉ, nửa khuôn mặt cậu chìm trong chiếc gối mềm mại, đôi môi bị ép thành một đường mỏng để lộ một chút hàm răng trắng tinh dưới ánh đèn dịu nhẹ.

"Ngốc nghếch," Cố Viễn Lâm lẩm bẩm, không thể không bật cười trước dáng vẻ ngây thơ của Chu Bỉnh Văn khi đang ngủ. "Em phải chăm sóc lồn nhỏ cẩn thận, đừng để nó bị thương nữa, nếu không tôi sẽ không chiều chuộng em nữa đâu." Hắn nói với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ngay sau đó lại rút ngón tay đang cắm trong lồn nhỏ ra một cách không thương tiếc, tạo nên âm thanh vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Ngón tay của Cố Viễn Lâm, phủ đầy nước dâm lấp lánh dưới ánh sáng, hắn đưa nó lên môi nhẹ nhàng nếm thử để chắc chắn không có mùi máu sau đó mới bôi chất lỏng lên bụng của Chu Bỉnh Văn. Nhìn đồng hồ, Cố Viễn Lâm thấy đã hơn một giờ trôi qua. Sau khi chỉnh lại quần áo cho mình và mặc quần cho Chu Bỉnh Văn thì hắn không quên cắn nhẹ vào đùi của cậu , nhìn Cố Viễn Lâm trông như một kẻ háo sắc.

Chu Bỉnh Văn thức dậy trong trạng thái mơ màng, tóc rối bù, mắt còn chưa mở hẳn đã đưa tay lên xoa. "Đừng xoa mạnh, cẩn thận mắt sẽ bị tổn thương ,em tỉnh rồi thì đi rửa mặt đi." Cố Viễn Lâm nắm cằm của Chu Bỉnh Văn, lắc lắc nhẹ, tay còn lại nắm chặt tay của cậu , ngăn không cho cậu tiếp tục dụi mắt.

Chu Bỉnh Văn gật đầu, đi đôi dép lê vào rồi bước về phía nhà vệ sinh . Khi bước đi, cậu nhận ra cơn đau ở hạ thân đã dịu đi, thậm chí còn có cảm giác lạnh lẽo dễ chịu ở vùng riêng tư. Cậu nghi ngờ quay đầu nhìn Cố Viễn Lâm, người đang ngồi trên mép giường với vẻ mặt vô tội. Chu Bỉnh Văn ngượng ngùng cúi đầu, bước nhanh vào phòng tắm.

Giờ nghỉ trưa còn lại hai mươi phút, Chu Bỉnh Văn cố gắng nuốt trôi miếng bánh mà Cố Viễn Lâm đưa cho, một chiếc bánh hình con thỏ đáng yêu, bên ngoài phủ một lớp đường, bên trong là nhân đậu mềm mại. "Ngon không?" Cố Viễn Lâm ngồi trên ghế, mắt hướng về phía Chu Bỉnh Văn, ý bảo cậu uống một ngụm sữa.

"Ừm... ừm..." Chu Bỉnh Văn lúng túng trả lời, cậu không muốn nói dối nhưng cũng sợ làm phật lòng Cố Viễn Lâm, sợ rằng hắn sẽ hưng phấn và ép cậu ăn hết chỗ bánh còn lại. Thực tế, hương vị của bánh khiến Chu Bỉnh Văn khó diễn tả, như thể tỉ lệ gia vị không đúng, khiến nhân đậu trở nên nhạt nhẽo.

"Em phải nói là ngon!" Cố Viễn Lâm nghiêm mặt nhìn Chu Bỉnh Văn, đẩy hộp bánh còn lại về phía cậu . Hộp bánh được đóng gói đẹp mắt khiến Chu Bỉnh Văn cảm thấy choáng váng, mặt cậu nhăn nhó. Vì đây là lần thứ mười mà Cố Viễn Lâm tự làm bánh, thành phẩm chỉ đủ để xếp vào một hộp nhỏ, hắn cố tình ngụy trang như tay nghề của một đầu bếp chuyên nghiệp.
————-

Tác giả viết:

Lần đầu tiên thử cái gọi là "trứng màu" này!!! Thử xem!!! Hắc hắc.

👉Nội dung trứng màu:✨

Nhật ký bí mật của Cố Viễn Lâm:

Ngày đầu tiên gặp Chu Bỉnh Văn:

Lão hỗn đản đó lại nằm viện, mẹ nó, sớm chết đi thì tốt hơn. Dưới lầu, trên chiếc ghế đó, tôi gặp một người lạ khá đáng yêu, nhưng lại cho tôi một món kẹo rất khó ăn, vị dâu tây rẻ tiền.

Ngày thứ hai gặp Chu Bỉnh Văn:

Không biết vì sao hôm nay tôi lại đến chỗ đó, người mù nhỏ đó vẫn còn ở đó, mặt trắng bệch, mẹ nó, cậu ta ăn không đủ no hay sao?

Ngày thứ ba:

Mang cho cậu ta một chiếc bánh kem vị dâu tây, người mù nhỏ rất thích, cũng không phàn nàn gì về mùi vị. Hừ, đúng là một tên quỷ nghèo.

Ngày thứ mười:

Người mù nhỏ không có ở đó, chiếc bánh kem bị ném đi, mẹ nó, không biết báo trước một tiếng sao?

Ngày thứ ba mươi:

Hôm nay tôi phát hiện trên má Chu Bỉnh Văn có một cái lúm đồng tiền nhỏ, trông rất đáng yêu, làm tôi muốn liếm.

Ngày thứ bốn mươi:

Ngực lớn như vậy, áo ướt mà không biết lau đi, đúng là muốn dụ dỗ tôi? Núm vú hồng quá, thật là gợi cảm.

Ngày thứ một trăm:

Em không nhìn thấy , đáng lẽ tôi nên cưỡng bức em từ lâu.

Ngày thứ một nghìn tám trăm:

Tìm được em rồi, lần này tôi tuyệt đối sẽ không để em chạy thoát nữa.

——————
Trứng màu ngon vãi 😍
Mình đổi xưng hô em-tôi nhé ,mê cái cách gọi này was 😋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro