Chương 5 : Có phải thầy... cũng thích em rồi có đúng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lát sau Soobin cõng Soo Ah ngủ say trên vai, Younha đi chầm chậm kế bên anh. Ban nãy Soobin cởi áo khoác ngoài khoác cho cô vì bảo cô ra ngoài với quần áo phong phanh thế này sợ cô lạnh. Younha ngượng ngùng bảo do ban nãy vội đi tìm Soo Ah quá mà chẳng kịp thay đồ. Lúc này đi cạnh bên nhau im lặng không nói gì, Soo Ah mới để í Soobin cao ơi là cao, bờ vai rộng vững chãi cõng bé Soo Ah trên lưng. Ghen tị với con bé ghê, Younha ước gì mình được thế chỗ Soo Ah.

Đi được một đoạn, Soobin mới hỏi thăm:

- Ba của Soo Ah sao lại đánh mẹ con cô vậy?

- À... ông ta thi thoảng nhậu say là lại quay về tìm gia đình bọn em để trách móc.

- Trách móc gì cơ?

- Vì sau khi ly hôn, người không trực tiếp nuôi con phải cấp dưỡng nuôi con đến khi đứa trẻ đủ 18 tuổi. Ông ta trách vì Soo Ah và em mà ông ta không thể đủ tiền lo chu toàn cho gia đình mới của mình. Ban nãy ông ta định đánh cả Soo Ah, may mà em ngăn lại, nhưng lại bị ông ta tát cho mấy cái ngã ra sàn, con bé Soo Ah sợ quá nên mới chạy trốn ra ngoài. Nhưng mà em đã gọi công an đến giải quyết rồi nên không sao nữa.

Soobin quay sang nhìn cô, định nói gì đó nhưng lại thôi. Sợ Soobin khó xử, Soo Ah nói:

- Nhưng mà thi thoảng lắm ông ta mới đến với cả không phải lúc nào em cũng bị đánh đâu. Thầy đừng bận tâm nha. Em có thể xử lý được chuyện của ông già đó.

Soobin nghe từ "ông già" thì bật cười nhưng rồi lại thấy thương cho mẹ con Younha. Anh thầm nghĩ thật tiếc cho cô vì trước đây lại gặp phải loại đàn ông tồi tệ như vậy, nếu cô gặp anh thì... khoan đã...lúc cô 18 tuổi thì anh mới 5 tuổi thôi á. Nghĩ đến đó đột nhiên Soobin thấy shock quá nên ngơ hết cả ra chẳng nghĩ được gì nữa.

Lúc đưa cả hai về đến cửa nhà, bồng Soo Ah trả lại cho Younha, Soobin nhẹ nhàng nói:

- Lần sau, nếu ông ta lại đến cô có thể gọi cho tôi. Tôi sẽ không để hai người bị đánh nữa.

Younha nghe thế thì thấy ấm lòng nhưng cũng bất ngờ là dạo gần đây Soobin có vẻ rất quan tâm đến cô. Cô đánh liều hỏi thử:

- Thầy Soobin... có phải thầy... cũng thích em rồi có đúng không?

Soobin mặt đỏ như quả cà chua, bối rối phủ nhận:

- Không...không có. Đây là tôi đang lo cho Soo Ah, học trò của mình thôi.

Thấy phản ứng của Soobin, Younha không buồn mà còn cười khúc khích đáp lại:

- À ra là vậy ha. Nhưng mà khi nào thầy thích lại em rồi, thầy phải nói cho em biết ngay đó.

Nói rồi Younha bế Soo Ah đi vào nhà, không quên quay lại vẫy tay cười chào Soobin. Soobin thầm nghĩ sao cô ấy luôn có thể cười tươi vui vẻ nhanh như vậy sau khi mới trải qua một chuyện tồi tệ như thế chứ.

Ngày hôm sau Soobin lại thấy một anh chàng khác cũng đẹp trai không kém cái cậu Beomgyu hôm qua chở Soo Ah và Younha đến trường mẫu giáo. Anh chàng này lại còn ăn mặc rất thời trang nữa. Soobin đang đón các em học sinh do phụ huynh đưa đến nhưng vẫn không ngừng ngoái ra nhìn họ. Anh chàng này còn tháo mũ bảo hiểm cho Younha, hôn lên má Soo Ah, Soo Ah còn hôn lại lên má anh chàng đó chào tạm biệt. Nhìn 3 người bọn họ cười vui vẻ như người một nhà thật là chướng mắt.

Sao Younha dạo này cứ thân mật với nhiều người con trai quá vậy. Nhưng mà cô ấy trẻ trung mà còn xinh như vậy thì đàn ông con trai trẻ đẹp vây quanh cổ nhiều cũng không phải là lạ. Vậy sao cổ còn đi tán tỉnh anh? Hay là vì anh mãi không đáp lại nên cổ bắt đầu chán và muốn đi tìm người khác. Không không rõ ràng cổ bảo cổ thích anh lắm mà. Nhưng mà anh cũng không thể trách nếu cổ tìm ngưòi khác để thích, dù gì cũng là anh từ chối cổ mà.

Ngày hôm đó Soobin lân la lại chỗ Soo Ah đang ngồi chơi đồ hàng với mấy bé bạn khác hỏi thăm:

- Bé Soo Ah đang bán gì đó?

- Em bán trái cây, thầy Soobin muốn mua gì em bán rẻ cho.

- Để xem nào...hm... măng cụt ngon quá, bán cho thầy hai trái nha.

Soo Ah nhặt hai quả măng cụt đồ chơi lên bỏ tay thầy Soobin. Thầy cảm ơn bé, lấy hai viên kẹo dẻo ra giả làm tiền trả cho Soo Ah. Sau đó thầy bắt đầu hỏi thăm chuyện gia đình của con bé:

- Hôm qua mẹ của Soo Ah có sao không?

Soo Ah lắc lắc hai bím tóc nhỏ:

- Không sao ạ. Mẹ bảo em gửi lời cảm ơn thầy đã đưa em về.

Hôm qua cô ấy đã cảm ơn rồi còn nhờ gửi lời gì nữa nhỉ?

- Thế bố Soo Ah thì sao?

- Công an bắt ông ấy rồi, mẹ với chị bảo ông ấy là người xấu nên đã bị bắt đi rồi, em không cần sợ nữa.

Lúc này Soobin mới chợt nhớ ra Soo Ah còn có một người chị. Tức là cô Younha có tận 2 đứa con gái rồi á. Sao mẹ hai con mà vẫn trẻ như gái 18 thế nhỉ? Anh chưa gặp chị của Soo Ah bao giờ. Đoán cô bé ấy chắc cũng đang học cấp 1.

- Hôm qua chắc hai chị em Soo Ah sợ lắm nhỉ?

Soo Ah nghĩ nghĩ rồi đáp:

- Chị hai có vẻ không sợ đâu, chị còn ngăn ông ta đánh mẹ nữa, chị hai mạnh mẽ lắm.

Soobin nghe thế thì thấy thương quá đổi. Mẹ bé Soo Ah giỏi thật, sao có thể một mình nuôi hai đứa con ngoan đến vậy. Lúc này chút cảm mến trong lòng anh dần trở thành sự ngưỡng mộ.

Thấy thầy nói chuyện với Soo Ah lâu quá, mấy bạn cùng nhóm Soo Ah bắt đầu có ý kiến:

- Thầy Soobin mua hàng lâu quá đi!

- Đúng vậy, phải để người khác mua nữa chứ thầy!

- Đến lượt Ah young mua rồi thầy ơi!!!

Nghe tụi nhỏ phản ánh dữ quá, Soobin mới thôi hỏi chuyện Soo Ah nữa để bọn nhỏ chơi với nhau. Còn thắc mắc về cái anh chàng đẹp trai tháo mũ bảo hiểm cho Younha lúc sáng mà chưa kịp hỏi. Hừm....

Buổi chiều Soobin canh me anh chàng kia chở Younha đến đón Soo Ah là anh ôm bé Soo Ah đi ra cổng liền.

Younha hôm nay mặc đồng phục thể dục, nhanh nhẹn leo xuống từ trên xe anh chàng kia rồi đi lại đón bé Soo Ah. Soobin liền hỏi han:

- Kia là bạn cô Younha à?

- Dạ? À thầy hỏi anh Yeonjun hả? Ảnh là anh họ của em. Nay ảnh từ quê lên chơi nên ở nhờ nhà em mấy hôm sẵn đưa đón giúp hai đứa em.

Soobin nghe vậy thì phấn khởi trong lòng. Ra họ là anh em họ. Mà gen nhà này trẻ thật, chú của Soo Ah thế mà trông trẻ măng.

Anh chàng kia đi xuống xe tiến lại chỗ bọn họ. Anh Yeonjun vui vẻ chào Soobin rồi quay sang ghẹo nhỏ Younha:

- Đây là cái anh chàng thầy giáo đẹp trai sexy hơn anh mà em đang cưa cẩm đó hả?

Younha nghe vậy hơi ngượng nên đánh anh Yeonjun một cái.

- Anh này! Không được nói như vậy trước mặt tụi con nít.

Cả Yeonjun và Soobin nghe vậy đều phì cười. Yeonjun quay sang nói với Soobin:

- Thầy đẹp trai nè, nghe bảo thầy chê nhỏ này nên từ chối rồi hả?

- Không không tôi đâu có chê cô ấy. - Soobin xua tay.

- Ồ, thế sao lại từ chối? Vì nhỏ tuổi quá hả? Không muốn làm người dụ dỗ trẻ em?

- Ai là trẻ em hả cái ông anh kia, em lớn rồi nhá. - Younha tung 1 cước vào ngang đầu gối của Yeonjun.

Soobin ngơ ngác không hiểu lắm cuộc hội thoại của hai anh em họ.

Bé Soo Ah hôm nay trên đường về nói với chị:

- Chị ơi, hôm nay thầy Soobin cứ nói mấy chuyện lạ lắm.

- Chuyện gì lạ cơ.

- Thầy cứ hỏi về sở thích của mẹ rồi hỏi mẹ có bao nhiêu bạn là con trai, hỏi mẹ có ghét gì không,...

???? Younha nghe xong cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với thầy Soobin. Chả nhẽ thầy tính ra mắt mẹ của cô luôn à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro