/Bốn/ Sự bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả Yeonjun và hắn đều có cảm giác bất an từ khi bước chân vào cổng trước tòa nhà lớn nhưng im lặng và bừa bộn tới phát sợ này, tất nhiên với một thành phố từng là một địa điểm lớn về phát triển kinh tế nay lại thành nơi hoang sơ lụi tàn như hiện tại thì chẳng còn hi vọng gì.

Yeonjun ngước lên nhìn bầu trời đã dần chuyển tối vô tình chiếc bảng lớn được khắc chữ in nổi "Trụ sở Cảnh sát Barely" được đưa vào tầm mắt, cậu nén xuống một tiếng thở dài rồi cùng Soobin đi gần tới cửa tòa nhà, hắn nhìn qua cậu rồi khẽ nhếch môi, "Sao thế? Anh sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi còn gì, chỉ cần chúng ta lên tới sân thượng, chờ quân của anh tới đón chúng ta về thủ đô là xong rồi mà."

Vừa lắp đạn vào lõi cho khẩu (*)Glock của mình vừa đi lại ngó nghiêng tòa nhà rộng thênh thang nhưng đổ nát, cậu khẽ đảo mắt ngay sau khi hắn dứt lời, "Ôi trời, cậu tưởng tìm được cậu ngay đấy hả? Trước khi chúng ta gặp nhau tôi phải chạy khắp thành phố nửa ngày đấy."

Soobin bật cười, lấy ra một quả quýt bên túi trong của áo khoác, chậm rãi bóc vỏ vứt xuống đất nhìn người phía trước đang không ngừng càu nhàu, "Ha-ha, đúng là với một người trông mảnh mai như anh có thể chạy khắp nơi để tìm tôi thì cũng vất đấy. Chừng nào nhận được tiền, tôi chia anh mười nghìn, coi như là công đảm bảo an toàn cho tới khi tôi đi 'hiến máu'." Hắn nghe thấy tiếng tặc lưỡi bực bội từ người nọ sau khi nuốt xuống nửa quả quýt, Soobin cũng nhận ra họ cũng đang ở trước cửa thang máy tòa nhà, Yeonjun thì mất kiên nhẫn liên tục ấn vào nút bên cạnh cửa nhưng có vẻ không có dấu hiệu nào đáng mừng cho cả hai.

"Thang máy không hoạt động, chúng ta buộc phải dùng thang bộ thôi." Yeonjun chẹp miệng, xoay người đi về phía ngược lại, tới gần phía Soobin thì giật lấy nửa quả quýt còn lại trên tay hắn rồi tách từng múi bỏ vào miệng nhai nuốt, "Đi nào, chỉ cần đi hết hai mươi ba tầng là lên tới sân thượng rồi."

Soobin nhếch môi đảo mắt rồi xoay người đi theo cậu, không khí vốn đã ảm đạm tĩnh lặng khiến một kẻ hướng nội như hắn chán chường đến mức buộc phải lên tiếng bắt chuyện với người còn lại, "Thế... anh có bạn gái chưa?" Câu hỏi vừa ra khỏi miệng thì cái giật mình từ người phía trước khiến khóe môi Soobin càng được dịp kéo cao hơn, hắn khẽ khúc khích rồi đồng thời bước dài chân bắt kịp khoảng cách giữa cả hai.

Nhận lấy một cái lừ mắt từ người thấp hơn, "Đó là tất cả những gì cậu có thể tò mò về tôi à?" Yeonjun hỏi. Hắn nhướn mày bĩu môi rồi rời tầm nhìn qua hướng khác, ừ thì, hắn chưa bao giờ tự nhận là một người biết mở đầu câu chuyện cả.

"Xin lỗi nhé, chắc cũng lâu rồi chưa được mở miệng tiếp xúc với người bình-thường, nên là..." Soobin khẽ tằng hắng, ngượng ngập đưa tay lên vò nhẹ tóc gáy.

"Tôi không bị thu hút bởi phụ nữ..."

Yeonjun tuy đáp lời khá gãy gọn và rõ ràng từng từ, nhưng không che giấu được biểu cảm dò xét thái độ của người kia đối với mình. Chỉ trong vài giây ánh mắt cậu trở lại cẩn thận quan sát phía trước rồi khi họ rẽ vào một khúc cua, mở một cánh kính để bước vào khu vực thang bộ, ngay lập tức đập vào tầm mắt là một cái xác đã biến đổi bị phanh thây nằm giữa lối đi. Trên cơ thể nó vẫn mặc một bộ cảnh phục màu xanh biển nhưng tơi tả và bê bết máu, Yeonjun dù không phải chưa từng thấy xác chết, nhất là khi cậu đã lựa chọn tiếp xúc với công việc này, nhưng để chứng kiến những gì đang hiện hữu trước mắt thì vẫn chưa thể ngăn cảm giác nhờn nhợn trong cổ họng.

Trái ngược lại với Yeonjun thì Soobin - người đã quá quen với những cái thây chết khô hay thậm chí là mất hết thủ cấp lẫn tứ chi nằm rải rác khắp nơi rồi, nên cảnh bản thân đang thấy cũng chẳng khiến hắn gai sống lưng chút nào. Định rằng sẽ là người đi trước để dẫn anh đặc vụ trẻ bước qua cái xác gớm ghiếc kia, hắn chợt khựng lại khi tới gần và gập đầu gối hạ người xuống cạnh nó. Yeonjun chưa kịp lên tiếng thắc mắc thì thấy người kia dùng khẩu súng ngắn của mình gạt phần áo khoác ngoài đang chắn một góc thứ gì đó đang lòi ra từ túi áo trong của cái xác, cậu nheo mắt nhìn hắn lấy ra một chiếc thẻ cứng, trên có ghi ID chứng nhận cảnh sát của người đã chết nằm đó.

Hắn lật mặt trước mặt sau tấp thẻ vài lượt rồi đứng lên đưa nó về phía Yeonjun rồi tặc lưỡi, "Anh ta thuộc A.B.T giống anh đấy, bất ngờ không?"

Yeonjun có chút ngạc nhiên vội vàng nhận lấy chiếc thẻ, nhưng khi đọc nhẩm cái tên lạ hoắc được ghi trên đó mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, "Anh ta không thuộc đội Alpha." Khi cậu nhìn ra mặt sau, phần nào cảm thấy thắc mắc khi thẻ ID cảnh sát của Barely có thêm phần mã vạch ở phía sau, không chần chừ rút chiếc máy nhỏ bản thân thường dùng để định vị mà mở qua một phần mềm quét mã rồi đưa vào chiếc thẻ. Máy hiện lên dấu X đỏ thể hiện nó không thể nhận diện mã vạch này có thể đưa tới đâu, cậu không khỏi cảm thấy hụt hẫng nhưng vì một lý do nào đó, Yeonjun lựa chọn cất chiếc thẻ vào túi chiếc quần hộp của bản thân. "Chúng ta đi tiếp nào, họ nói sẽ đón chúng ta bằng trực thăng vào khoảng sáu tới bảy giờ."

Soobin gật nhẹ đầu rồi tiếp tục cùng Yeonjun bước lên tầng hai, hắn nghe thấy tiếng rên rỉ ở góc hành lang rồi cả những âm thanh cắn xé và da thịt róc ra đầy ghê rợn. Không ngoài dự đoán của Soobin, đó chính xác là một con thây ma nhiễm G đang moi móc ngũ tạng của một cái xác đang nằm bất động ở đó, khi nó nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ thì ngay lập tức dừng hành động hiện tại lại và chậm rãi quay đầu ra phía cả hai. Hắn nhìn Yeonjun, ánh mắt cậu phủ lên một làn nước mỏng và nhăn nhó ôm lấy miệng để ngăn bản thân không bị nôn tất cả những gì đã ăn vào bữa sáng - lần thứ hai kể từ khi bước chân vào đây.

Thân hình đó đứng dần lên rồi từng bước lảo đảo đi về phía cậu và hắn, hai tay đưa về phía trước như muốn nắm lấy cả hai mà cắn xé để biến họ thành một thứ giống nó.

Yeonjun nuốt xuống cảm giác muốn tuôn trào trong cổ họng, cắn chặt môi rồi nâng khẩu súng ngắn của mình chĩa về phía thứ kia, anh tự nhủ lòng cái xác đang vận trên mình bộ cảnh phục đó không phải là con người, ít nhất là không còn, với thân hình lở loét và khuôn mặt biến dạng đến kinh tởm thì 'người đó' không còn cách nào để cứu vãn được nữa.

"Nhắm vào đầu chúng." Soobin lên tiếng, như phần nào thúc đẩy tinh thần cậu thêm vững vàng. Hắn cũng đã 'sống chung' với đám ngợm này quá lâu để rút ra kinh nghiệm bằng cách nhằm vào não bộ, nơi mà G-virus điều khiển trung ương thần kinh để xử lý chúng nhanh gọn nhất có thể.

Cậu không thể để sự thương hại lấn át đi lý trí, ngón tay đặt vào cò súng rồi đợi tới khi thứ đáng sợ kia bước vào tầm vừa đủ và bóp cò. Máu tươi văng ra từ đầu nó bắn lên bức tường trắng, Yeonjun nhắm chặt mắt rồi lùi về phía sau, vô tình rơi vào lồng ngực của Soobin và được hắn nhanh chóng vòng tay qua eo cậu rồi đỡ lấy. Hắn bật cười nâng cậu đứng vững rồi đẩy Yeonjun tiếp tục đi lên cầu thang, "Giỏi lắm, chàng đặc vụ." Yeonjun mất vài giây định hình lại cảm giác lâng lâng an toàn khi được ở trong vòng tay rắn rỏi của người kia, cố gắng nở một nụ cười thật tự nhiên rồi cũng nhanh theo chân hắn lên tầng cao hơn.

Họ dừng lại tựa vào lan can đối diện nhau mà thở hổn hển, có tấm bảng nhỏ được khắc nổi treo trên bức tường phía trước mặt giúp cả hai nhận ra bản thân đã leo tận hai mươi mốt tầng lầu, Soobin nhìn cậu gập người chống tay lên đầu gối mà gấp gáp thở cũng có chút buồn cười muốn trêu chọc. "Cớm mà yếu thế à? Trông anh như chẳng lết nổi nữa, cần tôi cõng thì cứ mở lời nhé, tôi không ngại đâu." Nói rồi hắn tiến lại về phía Yeonjun rồi ngồi xổm xuống để nhìn lên đối diện với khuôn mặt cậu, cũng như muốn quan sát sắc mặt người nọ một chút.

Yeonjun sau vài phút ổn định lại hô hấp mới nhận ra khuôn mặt của cả hai gần nhau chỉ cách hơn một gang tay chút đỉnh, nếu cậu không nhầm thì có thể thấy trong nét mặt của người kia hơn nửa là tò mò và còn lại là sự lo lắng trong ánh mắt hắn. Cậu như cứng người tựa một con robot mà thẳng người dậy, dùng mu bàn tay quệt quệt phần dưới mũi như hành động chữa ngượng, cũng như che đi vệt hồng trên má, nếu có.

"Ai cần cậu cõng chứ, ngược lại tôi phải bảo vệ cậu an toàn kìa, với cả đừng tới gần như thế."

"Ôi đừng hiểu lầm, dù tôi không quan trọng giới tính khi tán tỉnh ai đó thật nhưng mà sẽ không phải trường hợp này đâu. Tất cả chỉ vì năm mươi triệu đô thôi, anh có mệnh hệ gì thì tôi phải làm sao để nhận được số tiền đó đây?" Soobin chống khuỷu tay lên đầu gối rồi lấy đà đứng dậy, tông giọng không giấu đi sự cợt nhả.

Yeonjun cau mày, "Cậu có thể dễ dàng thành thật điều đó với bất cứ ai như vậy sao?"

Vừa dứt lời, cả hai người đều nghe thấy tiếng 'tít tít' từ phía căn phòng đối diện cầu thang bộ. Cả cậu và hắn đều nhìn qua nhau với ánh mắt đầy nghi ngờ rồi trở lại với nơi vừa phát ra tiếng động đó, có tấm bảng được đóng khung trước cánh cửa đề dòng chữ 'Văn phòng Trụ sở'. Không một chút chần chừ, Yeonjun tiến về phía đó rồi nắm lấy tay cửa cố tình vặn như đánh tiếng cho người có vẻ như là còn sống ở phía bên trong dù biết không thể mở bằng cách này, "Có người trong đó đúng không? Chúng tôi-"

Soobin vỗ nhẹ lên vai cậu và chỉ về chiếc máy kiểm soát cửa được hoạt động bằng việc quét gương mặt và có một chiếc khe đút thẻ, hắn cười giả lả, "Chắc là chúng ta sẽ vào mà thiếu sự cho phép rồi."

Dường như ngay lập tức Yeonjun biết hắn đang nhắc về thứ gì, liền mở túi quần lấy ra chiếc thẻ ID cảnh sát mà bản thân đã giữ lại rồi đút nó vào khe quét một cách dứt khoát. Đèn từ chiếc máy kiểm soát nhảy từ đỏ sang xanh cùng với tiếng 'tít tít' như vừa rồi cả hai nghe thấy lại vang lên, dấu hiệu cho thấy cửa phòng đã hoàn toàn được mở khóa.

Họ tản sang hai bên bức tường cạnh cánh cửa một cách cảnh giác, khẽ gật đầu với nhau rồi chỉ trong lần chớp mắt, Soobin vặn tay nắm rồi mạnh mẽ tông cửa bước vào cùng khẩu súng chĩa về phía trước, Yeonjun cũng như vậy nhưng đổi lại tất cả sự đề phòng đó, họ chỉ nghe thấy tiếng một người đàn ông gào lên vì sợ hãi từ phía dưới chiếc bàn gỗ.

Cậu híp mắt quan sát quanh căn phòng một chút, để ý tới những hộp mì ăn liền và gói đồ ăn nhanh nằm rải rác trên sàn, dường như cậu đã đoán ra điều gì đó rồi nhưng vẫn hạ giọng nói với người đang không ngừng rên rỉ trong sợ hãi kia. 'Không sao đâu, bọn tôi không phải 'chúng', ông có thể ra đây được rồi."

Phải đợi tới gần cả phút sau thì cả hắn và cậu mới thấy cái đầu hói được lú lên khỏi chiếc bàn gỗ, cả cơ thể người đàn ông vẫn còn run lên đầy hoảng loạn, mồ hôi trên mặt và cổ ông ta túa ra như vừa ngụp lặn dưới dòng nước. Soobin không thể ngăn bản thân mình quay sang một phía bật ra một tiếng cười mỉa mai, Yeonjun thấy biểu hiện của người bên cạnh thì vô cùng thắc mắc, cậu cũng chỉ biết yêu cầu người đàn ông bước ra ngoài để có thể chắc chắn người đó chưa bị nhiễm G.

"Ông ấy có lẽ là người may mắn duy nhất sống sót trong tòa nhà này rồi, hẳn nào ông ta lại hoảng loạn như vậy." Yeonjun nhìn qua Soobin, hắn từ lúc nào đã ngồi lên chiếc bàn dài đặt đối diện chiếc nữa bên còn lại, tay cần súng ôm lấy một bên chân co lại đặt lên mặt bàn.

"Tất nhiên rồi, đúng không hả ngài thị trưởng Ferrell?" Hắn nhếch môi nhưng biểu cảm không có chút nào thân thiện hướng về phía người đàn ông hói đầu.

Ông thị trưởng mất bình tĩnh hét lên, "H-hai cậu là ai? Sao có thể vào được đây chứ? Mau biến ra ngoài đi!"

Cũng khó trách được Ferrell, khi sợ hãi thì chẳng ai cũng có đủ dũng khí để đương đầu với nó, nhất là khi ông ta đã chứng kiến đám ăn thịt người kia quây lại những người còn sống mà ngấu nghiến như thú đói.

"Bình tĩnh đi, chúng tôi chuẩn bị lên đường trở về Otter, chúng ta sẽ an toàn thôi. Nếu ông muốn thì-"

"Không! Tôi sẽ không ra khỏi đây đâu, chết tiệt!" Tên Ferrell phản ứng lại một cách gay gắt, "Cái gì mà an toàn chứ? Đây mới là nơi an toàn nhất!"

Soobin chán nản tặc lưỡi rồi nhảy xuống khỏi chiếc bàn dài, hắn đi về phía Yeonjun - người vẫn còn khá hoang mang với biểu hiện của ông thị trưởng nọ, hắn nắm lấy cánh tay của cậu rồi kéo về phía cửa, "Ông ta đã nói thế rồi, đừng mất thời gian thêm nữa."

Yeonjun tất nhiên là không đồng ý và giằng nhẹ tay mình ra khỏi người kia khi họ vừa kịp bước chân ra khỏi căn phòng, "Cậu sao vậy? Chúng ta phải cứu ông ấy, nếu có thể đưa ông ấy về Otter, chúng tôi sẽ có thêm thông tin từ những hiện tượng đầu tiên của Barely từ ngài thị trưởng."

Đáp lại sự hi vọng của cậu chỉ là nụ cười khẩy từ phía hắn, Soobin đảo mắt rồi cố tình nói lớn để tên đàn ông hèn mọn bên trong căn phòng kia cũng có thể nghe thấy, "Anh hi vọng gì một thằng cha ngồi thảnh thơi cả ngày chỉ biết cầm cái dấu đóng xuống cả trăm văn bản mà không thèm đọc lấy một chữ hả? Nếu như ông ta là một thị trưởng biết quan tâm tới người dân thì Barely đã không thảm như vậy đâu," Hắn quay người  mặt về hướng khác, tay đưa lên xược phần tóc mái ra phía gáy. "Anh muốn có thông tin, tôi cho anh thông tin. Đừng nhiều lời với thằng già đó nữa."

Nhìn thái độ đầy sự tức tối tới mức khiến giọng hắn trầm hẳn đi, Yeonjun nhận ra mình không nên đưa ra thêm yêu cầu nào nữa, không phải cậu sợ hắn, chỉ là cậu không rõ vì lý do nào bản thân có thể cảm thấy đầy tin tưởng với những lời Soobin nói ra. Cậu khẽ mím môi rồi đi vòng qua để đối diện với hắn, "Được rồi mà..." Yeonjun bĩu môi rồi dùng hai ngón tay cái miết lấy đôi lông mày vẫn nhíu chặt của hắn mà kéo dãn ra, chậc, giống một chú cún lớn đang giận dỗi hơn.

_________________

(*) Glock 17:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro