03: The renewal

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, khi chuông đồng hồ vừa điểm 6 giờ, Soobin đã chạy đến trước cổng trường đợi người bạn thân cả đêm mất tích của mình. Dáng vẻ thon gầy tựa lưng vào cổng liên tục kiểm tra tin nhắn đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh.

Soobin ở trong trường vẫn luôn là người nổi tiếng. Khí chất phóng khoáng, tự do cùng ngoại hình xuất chúng khiến từ khi nhập học đến nay hắn đã nhận được không dưới trăm tờ thư tình. Không hề khoa trương khi nói Soobin chính là nam thần thanh xuân trong mơ của rất nhiều thiếu nữ. Nhưng hắn lại chưa từng đồng ý hẹn hò cùng ai, ngay cả tin đồn yêu đương cũng không hề có.

Hôm nay nam thần thanh xuân dương quang xán lạn ấy lại bỗng nhiên trở nên vội vã, cả cúc áo khoác bên ngoài cũng cài sai mà đứng đợi một người. Theo thời gian dần qua, Soobin ngày càng trở nên trầm mặt, đôi mắt lấp lánh cũng dần mất đi ánh sáng.

Cho đến khi một thân ảnh quen thuộc từ xa bước tới.

Soobin gấp gáp chạy lại như đang nhìn thấy bảo vật trân quý đã đánh mất vô tình tìm lại được, ánh mắt không tự chủ trở nên ôn nhu, dịu dàng đến chính hắn cũng không hay biết:

- Kay ơi!

Người vừa được gọi tên nhìn về phía hắn.

Dưới cánh anh đào trước cổng trường là một chàng trai xinh đẹp, đôi mắt hẹp dài bình thường vốn lạnh lùng giờ phút này hơi hướng lên vừa ngoan vừa ngọt, mềm mại như một áng mây. Cánh môi đỏ mọng nhẹ nhàng khép mở, âm thanh trầm thấp mang theo hơi chút làm nũng gọi tên hắn:

- Soobin Hoàng Điệu!

Soobin cảm thấy như tim được nhồi đầy bởi một nhúm bông gòn mềm mại ấm áp. Hắn vốn định chất vấn người nọ tại sao lại làm lơ mình cả đêm, lại vì một tiếng gọi mà trở nên ngây ngốc, cả lời xin lỗi được lặp đi lặp lại nãy giờ cũng quên mất nói ra.

Một giây này, Soobin thậm chí còn nghĩ rằng hoa khôi trường ở lớp bên cạnh cũng có chút nhàm chán tẻ nhạt.

- Sao cậu lại đứng đây?

Soobin nhanh chóng hồi thần, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh tinh tế của Kay, vừa xoa xoa vừa đáp lời:

- Tớ chờ cậu. Cả đêm qua cậu biến mất, lại còn không nghe máy làm tớ sợ chết khiếp!!!

Kay Trần yên lặng mỉm cười, không dấu vết rút tay về, chỉ qua loa đáp:

- Là do điện thoại hết pin, cậu không cần lo lắng.

Soobin nhìn bàn tay trắng nõn biến mất khỏi tay mình, trong lòng có chút hụt hẫng. Kay hình như chưa bao giờ cự tuyệt mình như vậy...đi?

"Cậu ấy chắc hẳn vẫn còn giận chuyện hôm qua."

Soobin dường như nắm bắt được vấn đề, nhanh chóng đuổi theo bước chân bạn thân, tự nhiên ôm lấy người kia từ phía sau làm ra động tác back-hug tiêu chuẩn. Vòng eo Kay vô cùng mảnh khảnh, Soobin chỉ cần một vòng tay liền có thể bao trọn:

- Kay ơi, đừng tức giận nữa có được không?

Giọng nói mang theo chút tủi thân, hắn vùi đầu vào cổ người phía trước, tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc.

Ừm, "bánh kem" của hắn hôm nay vẫn ngọt như vậy.

Kay Trần rơi vào vòng tay Soobin, quẩn quanh nơi chóp mũi là mùi bạc hà mát lạnh quen thuộc khiến cậu hơi sững người, móng tay phía dưới lặng yên cào vào lòng bàn tay để nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo.

Soobin hốt hoảng sau khi nhìn thấy Kay không chút lưu tình gỡ tay mình ra, nhàn nhạt nói:

- Tớ không giận.

Người bạn thân thường ngày vẫn luôn dùng giọng mũi mềm mềm gọi hắn, nay bỗng nhiên lại sử dụng thanh âm lạnh lùng khiến Soobin choáng váng. Hắn chưa bao giờ thấy một Kay Trần xa cách như vậy.

Lồng ngực đau âm ỉ, cảm giác khó chịu lan tràn khắp cơ thể. Soobin run rẩy lần nữa chắn ngang trước mặt chồn nhỏ:

- Vì X hôm qua cảm thấy không khỏe nên tớ mới đưa cô ấy về nhà. Bạn nhỏ cho tớ xin lỗi được không? Kay không cần tớ nữa saoo? Chiều nay cùng tớ đi ăn nhé, tớ sẽ bao cậu một bữa thật lớnnn!!!

Kay yên lặng không đáp, khẽ rủ mắt xuống che giấu đi cơn bão trong lòng. Soobin đối với ai cũng đều dịu dàng và săn sóc như vậy.

Tại sao lại xin lỗi chứ, cậu có thể không cần dỗ dành tớ mà?

Cậu có biết cậu như vậy sẽ làm tớ lung lay lần nữa không?

Nếu đã không thích, xin cậu đừng cho tớ hy vọng có được không?

Kay nghĩ rằng có lẽ lý do lớn nhất khiến cậu thích Soobin nhiều đến vậy, chính là vì tính cách dịu dàng này của cậu ấy. Nhưng chính sự dịu dàng này lại cũng chính là lý do để Kay càng trở nên đau lòng.

Vì đối với ai cũng dịu dàng, nên ai cũng đều không phải là người đặc biệt nhất.

Kay lách người đi qua Soobin để vào lớp, để lại sau lưng một Soobin chưa hết bàng hoàng.

=====
Soobin những tưởng việc bị Kay Trần giận đã là kinh khủng nhất trong ngày hôm nay. Nhưng khi vào lớp, hắn lại càng trở nên hoảng sợ hơn nữa.

Kay chuyển chỗ!!!

Soobin ngơ ngác nhìn người bạn mới ngồi kế bên mình, còn Kay bên cạnh đã từ lúc nào chuyển lên ngồi cùng ST.

Bạn thân là thật sự không còn cần mình nữa?

Suy nghĩ đáng sợ dâng lên trong lòng, Soobin như người chết đuối không tìm thấy phao, cả gương mặt chuyển từ xanh sang tím rồi lại trắng.

Mùi hương bánh tiramisu quen thuộc bên cạnh không còn, Soobin cũng không có tâm tư trò chuyện cùng cô gái kế bên.

Suốt cả tiết học, ánh mắt hắn đều dán chặt vào tấm lưng người phía trước.

Ngay khi Kay vì lạnh mà hắt hơi, Soobin theo bản năng lập tức muốn cởi áo khoác ra đưa cho người nọ. Nếu là bình thường, hắn thậm chí sẽ ôm lấy Kay trêu chọc, mềm giọng trách mắng bạn thân sao lại quên mang theo áo khoác rồi đổi lấy một cái đánh yêu như chồn cào từ người nọ.

Nhưng hôm nay Soobin chưa kịp làm gì thì ST đã nhanh chóng cởi áo khoác ra choàng vào người Kay Trần. Chiếc áo khoác size rộng lông nhung màu đỏ được mặc trên người Kay khiến cậu càng trở nên nổi bật, rực rỡ giống như “những đám mây treo trên cành, lại giống như gấm vóc được phủ màu của nắng.”

Chóp mũi và hai má ửng đỏ vì lạnh, hàng lông mi cong dài khẽ run rẩy, trong sáng và sạch sẽ như một tinh linh, lại mang theo chút hồn nhiên dưỡng ra từ trăm vạn cưng chiều.

Kay Trần mặt mày cong cong, nhìn ST mỉm cười cảm ơn.

Soobin say mê ngắm nhìn, chợt nhận ra bạn thân mình đúng là một mỹ nhân.

Không.

Mỹ nhân còn không đẹp bằng cậu ấy.

Ơ nhưng điều hắn nên quan tâm lúc này không phải là vẻ đẹp của chồn nhỏ, mà là hai người phía trước đã thân thiết như vậy từ lúc nào!? Soobin chưa từng thấy Kay trò chuyện cùng ST bao giờ trước đây. Từ lúc nhập học đến nay, số lần bọn họ tiếp xúc với nhau chính xác có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vậy tại sao Kay có thể cười vừa mềm vừa ngọt như vậy với tên đó!!!

Soobin cảm thấy một cỗ lửa giận bốc lên trong người. Chẳng lẽ trong lúc hắn không biết, bạn thân nhất của mình đã có bạn thân mới?

Soobin chua như một bình giấm, cả tiết học đều nhìn chằm chằm Kay và ST phía trước.

...
Kay lần đầu ngồi xa Soobin như vậy, trong lòng có chút hụt hẫng, gắng gượng nhắc nhở bản thân hàng vạn lần không được quay xuống.

ST liếc mắt về phía người bên cạnh liền thấy cậu thẫn thờ nhìn vào quyển sách trước mặt, rõ ràng là không hề tập trung. Anh vô thức thở dài, xé một trang tập nhỏ, hí hoáy viết gì đó rồi đưa cho Kay.

Một mảnh giấy được gấp gọn gàng lăn tới, Kay nâng mí mắt, nghiêng đầu như hỏi ST làm gì vậy. Động tác nghiêng đầu thật sự quá đáng yêu, ngọt ngào mềm mại như một chiếc bánh tiramisu ngày hè rực nắng, đánh cho tâm can ST rộn ràng muốn bay lên trời.

Anh ho khan để che giấu xúc động, làm động tác tay chỉ chỉ ngụ ý Kay mau đọc nó.

Nội dung trên tờ giấy là: "Lúc về cùng anh đi ăn nhé?", cuối câu còn không quên vẽ thêm hình ảnh một con sói nhỏ bắn tim cho một con chồn. Hình ảnh vẽ tay dễ thương đến vô cùng không phù hợp với hình tượng lạnh lùng của ST ngày thường, khiến Kay bất giác bật cười, lắng lo nãy giờ cũng theo gió mà bay đi mất.

"Hình như anh ấy cũng không có lạnh lùng như vẻ ngoài."

Kay Trần thầm nghĩ như vậy, liền viết vài từ vào mảnh giấy trước khi trả lại cho người bên cạnh: "Bao thì được." Cậu nghĩ nghĩ rồi lại vẽ thêm một chú chồn con mập mạp cuối câu, cái đuôi xoắn tròn như dây điện thoại trông có chút ngốc nghếch.

ST nhận lại tờ giấy từ tay Kay, vui mừng trong mắt như sắp tràn ra ngoài khiến cả người hắn bỗng trở nên bừng sáng, khí chất lạnh lùng cũng vì vậy mà giảm bớt, ngược lại thêm vài phần dịu dàng và ôn nhu hiếm có.

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua ô cửa sổ, làm phần tóc mái của ST khẽ lay động, mang theo mùi hương sạch sẽ của người nọ đến quấn quanh mọi khứu giác của Kay Trần.

Cậu nhìn anh đến ngơ ngác, cảm giác lồng ngực rung động.

"Có chút giống với Soobin..."

Cậu bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, rõ ràng là hai người họ vô cùng khác nhau, sao cậu lại có thể nhầm lẫn được chứ.

Đều là nam thần nổi tiếng của trường nhưng quả thực Soobin và ST lại mang theo những đặc điểm rất riêng. Nếu Soobin sôi nổi như một tia sáng, rực rỡ như ánh bình minh thì ST lại trầm tĩnh như mặt hồ mùa thu và thanh lãnh như ánh trăng sáng.

Kay thích mặt trời, cậu yêu sự ấm áp mà Soobin mang tới cho những người xung quanh. Nhưng giờ phút này đây, cậu lại bỗng nhiên có một suy nghĩ, thì ra sự mềm mại của ánh trăng cũng không có gì không tốt.

Soobin phía sau không hề bỏ qua chút ngẩn ngơ nhỏ này của Kay, lặng thinh cất giấu những suy nghĩ riêng trong lòng.

Một tiết học dài cứ vậy qua đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro