Chương 2: Em và anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ấy, đêm qua không hề xuất hiện trong giấc mơ...
---------

9h34 am
Beomgyu tỉnh dậy sau tiếng chuông của cuộc điện thoại thứ 5 trong buổi sáng. Cậu ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường một cách uể oải. Tay phải tê rần và cơn đau nhức của ở phần cổ báo cáo cho biết rằng cậu đã nằm sai tư thế và giữ nguyên điều đó trong suốt cả giấc ngủ hơn 9 tiếng.

"Đau quá..."
Chàng nhạc sĩ xoa xoa cái cổ đáng thương rồi vươn tay với lấy chiếc điện thoại đã tắt tiếng nhạc chuông gọi tới từ bao giờ. Cậu mở màn hình lên, năm cuộc gọi nhớ cùng bảy tin nhắn tới từ phòng làm việc của công ty H.

Từ sau khi TXT kết thúc hợp đồng, tuy rằng đã lui về sau ánh đèn sân khấu nhưng cậu vẫn tiếp tục ký hợp đồng với công ty.
Chỉ là ký với một thân phận mới, một chức vụ hoàn toàn mới.

Rất nhiều người lấy làm tiếc vì với tài năng và ngoại hình của cậu dù cho có hoạt động solo cũng vẫn sẽ đạt được nhiều thành tựu rực rỡ. Các anh chị staff cũ của nhóm khi thấy cậu trở lại công ty và tái ký với danh phận là nhạc sĩ đều thấy hết sức tiếc nuối, tiếc nhất có lẽ là visual ấy không xuất hiện nhiều trên truyền hình nữa.

Beomgyu sở hữu một vẻ đẹp đặc biệt, một vẻ ngoài tưởng chừng như vô thực. Đặc biệt trong những tấm ảnh cậu chụp cùng gió và bầu trời, những lúc ấy cậu thực sự như thiên thần, một thiên thần mang dáng vẻ cô độc...

Khi nghe được những lời ca thán của mọi người xung quanh, Beomgyu cũng chỉ mỉm cười rồi thôi. Cậu biết mình đẹp nhưng đồng thời không còn để tâm đến nó nữa.
Vì... có đẹp hơn nữa thì ánh mắt ấy mãi mãi chẳng tồn tại bóng dáng của mình. Ánh trăng sáng của người cậu thương, vĩnh viễn là vì tinh tú đẹp nhất và cậu... sẽ chẳng thể nào so sánh được với ngôi sao ấy.

Đem theo những dòng suy nghĩ ấy, chàng trai Daegu quyết định đi trên con đường mới, một con đường đồng hành cùng những trang giấy và nốt nhạc. Đây có lẽ là điều tốt, cậu chưa từng thôi thương nhớ anh bất kể giây phút nào, nhưng lại không cách nào bày tỏ trực tiếp, vậy thì để những bản nhạc này làm thay cậu vậy.

"Sân khấu không có đồng đội kề cạnh bên, không có những người bạn thân thiết cùng khóc cùng cười, một sân khấu thiếu vắng đi bóng hình anh. Thì khoảnh khắc em đứng ở nơi đó cũng không khác mấy cảm giác đứng giữa một thảo nguyên bát ngát, chỉ có cơn gió nào đó đáp mình lên những ngọn cỏ trải dài đến vô tận"
_Trích: "Nhật ký ngày 1" _

Đem những dòng ký ức ở quá khứ cất đi và trở lại với thực tại. Nhìn vào dãy số của công ty, Beomgyu có chút chần chừ. Thật sư rất hiếm và dường như không khi nào phòng nhân sự gọi trực tiếp vào số điện thoại cậu như bây giờ. Mà còn gọi nhiều lần vậy.

Bởi vì đặc trưng công việc nên thông thường nơi cậu sáng tác vẫn luôn là tại nhà. Mỗi lần có việc cần tới, nhân viên trong văn phòng sẽ gửi mail thông báo vì quy định của công ty là hạn chế trao đổi công việc qua số điện thoại cá nhân.
Không biết ở tại trụ sở H lại đang xảy ra chuyện gì nữa.

300 giây tức là sau 5 phút suy nghĩ, Choi Beomgyu đã quyết định ấn vào dãy số trên màn hình. Từng hồi chuông reo tương ứng với từng dòng suy nghĩ trong đầu cậu. Là người sáng tạo nghệ thuật, cậu chỉ mong rằng đừng có vấn đề gì tìm tới những tác phẩm của mình.
Hơn 20s trôi qua, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

"Alo, Beomgyu à, cậu có đang ở nhà không. Đến công ty luôn nhé"

Quả nhiên là có chuyện thật, ngay khi vừa nhấc máy đối phương đã vội vàng lên trước, hỏi thăm có ở nhà không chỉ là cho có lệ. Đến đáp án cũng thay cậu trả lời luôn rồi. Có điều giọng nhân sự hôm nay nghe hơi lạ, chắc là người mới.
Tới lúc này, Beomgyu cũng chỉ đành thở dài trong lòng và đáp lại:

"Vâng ạ"

Ba tiếng "tút" vang lên, nghĩa là đã kết thúc cuộc hội thoại... vỏn vẹn 10s.
Cậu nhanh chóng lật chăn ra khỏi người mình, xoay người để xỏ lấy đôi dép dưới sàn rồi đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Mặc tạm chiếc áo phông trắng rồi khoác thêm chiếc sơ mi xanh, cậu vội vã bước chân ra khỏi nhà.

Khi đã yên vị trên xe bus, đang hướng mắt về phía ngoài cửa xe thì một cơn tức ngực và cảm giác ngứa họng chợt ùa tới khiến cậu ho sặc sụa.
Xem kìa, cơn đau nhức do nằm sai tư thế và cuộc điện thoại từ công ty sáng nay đã làm căn bệnh không tên này chìm vào quên lãng trong phút chốc. Và giờ khi đã ổn định thì nó trở lại rồi đây.

Từng nhịp thở dốc làm Choi Beomgyu nhớ tới mấy status trên mạng. Là ai đã nói bệnh tương tư chỉ làm tổn thương tới mặt tinh thần vậy. Tâm hồn rệu rã, mỏi mệt thì làm sao đại não có thể điều khiển cơ thể một cách trơn tru và khiến nó khỏe mạnh được đây.
------------------

Đường hôm nay có chút vắng, qua hơn 10p ngồi trên xe là cậu đã có mặt tại cổng của công ty H.
Nhìn từ cửa chính lên trên tầng cao nhất của tòa nhà. 2 năm làm thực tập sinh, 7 năm cùng bốn người bạn tỏa sáng dưới ánh đèn rực rỡ rồi 3 năm đồng hành với thân phận producer. Vậy mà cậu đã gắn bó với nơi đây 12 năm rồi.

Đất lành chim đậu, đất có tốt thì cây mới ra hoa.
Mặc dù tư bản nhiều khi thật khó để miêu tả bằng một tính từ nào đó đỡ thô tục, nhưng thật lòng mà nói tại nơi đây, dù ở thời gian Beomgyu là idol hay sau khi đã chuyển sang công việc mới. Sự nghiệp của cậu vẫn vô cùng suôn sẻ, thuận lợi và tự kiêu một chút là có kha khá sáng tác đạt được thành công lớn đi.

Vì lẽ đó nên khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ quý công ty sáng nay, cậu rất lo lắng không biết liệu rằng có vấn đề gì xảy ra với những "đứa con" của mình không.

Từng dòng suy nghĩ không ngừng chạy dọc tâm trí khiến cậu không để ý rằng thang máy đã di chuyển tới tầng cần tới. Lê bước chân nặng nề tới trước phòng nhân sự, cậu đặt tay lên vị trí tay nắm cửa và xoay nhẹ "cạch".

"Soobin?"

Đằng sau cánh cửa phòng làm việc, nụ cười tươi tới không thấy đôi mắt, chiếc má lúm cùng chiếc răng thỏ ấy sau gần 2 năm lần nữa hiện ra trước mắt cậu.

"Ừ, anh đây. Beomgyu tới rồi à"

________________________

Tiết tấu fic có lẽ sẽ hơi chậm ạ, vì mình không muốn viết về Soogyu một cách qua loa😭😭😭
Và có vài mốc thời gian có lẽ không đúng với thực tế đâu nha🥰
Cảm ơn mọi người nhiều ạ🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro