13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun vội vã lao mình ra khỏi quán, anh vội đến mức quên luôn cả việc áo khoác của mình vẫn đang vắt trên chiếc ghế dài.

Yeonjun không định về nhà luôn mà muốn đi loanh quanh cho khuây khoả một chút, anh nghĩ khoảng thời gian này có lẽ mình cần phải giữ khoảng cách nhiều hơn với Soobin mới được. Sự ân cần và dịu dàng của em ấy như giết chết mình vậy, biển sâu của ái tình khiến mình không thở được, tựa như càng vùng vẫy lại càng lún sâu hơn.

Nghĩ đến Soobin khiến Yeonjun không kìm lòng lại được, từng dòng nước mắt nóng hổi không hẹn mà cùng nhau rơi xuống. Anh khuỵu xuống một góc bên kia đường, hai tay bấu chặt lấy người mình mà khóc nấc từng cơn.

Yeonjun ghét Soobin, anh ghét cay ghét đắng sự quan tâm chết tiệt đó của cậu, đó là thứ ai em cũng có thể tuỳ ý cho sao Soobin? Anh rốt cuộc là người thứ bao nhiêu nhận được ân huệ đó rồi vậy?

Yeonjun từng nghe được ở đâu đó rằng, mỗi khi khóc, chỉ cần đan chéo hai tay vào nhau rồi đưa lên mặt lau nước mắt, thì sẽ thấy không còn cô đơn nữa. Cảm giác đó giống như có ai đang đưa tay ra ôm lấy đôi má bầu bĩnh của mình mà nhẹ nhàng an ủi vậy.

Yeonjun càng nghĩ càng khóc lớn hơn nữa, thì ra khi con người ta cô đơn đến cùng cực thì vẫn luôn cần tìm một giải pháp để tự đánh lừa mình rằng mình vẫn đang có ai đó bên cạnh. Mặc cho người qua đường nhìn anh như một tên điên tội nghiệp, Yeonjun vẫn trong đống cảm xúc của mình.

Yeonjun không muốn, anh không muốn phải tiếp tục giả vờ nữa.

Mỗi sáng thức dậy, khoác lên mình một khuôn mặt tràn đầy sức sống với lớp che khuyết điểm thật dày. Ra khỏi cửa là một con người khác, một thế giới khác.

Anh cố tỏ ra mình ổn, anh muốn cho cả thế giới, và đặc biệt là thế giới của anh biết rằng, dù không có em ấy thì mình vẫn là mình đấy thôi, vẫn là Yeonjun yêu đời và yêu người tha thiết. Yeonjun muốn chứng minh một điều, nếu em ấy không để ý đến chuyện của hai người thì bản thân anh càng phải giả vờ tốt hơn, để những người xung quanh nghĩ rằng anh cũng đang thoải mái mà đối diện, cũng hạnh phúc mà chúc phúc cho cậu.

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, Yeonjun ghét phải trở về nhà, một mình, khi nền trời bắt đầu nhá nhem tối. Khi ai cũng có nơi để tụ tập, ủi an và chia sẻ những buồn vui sau một ngày dài, thì anh phải về với căn phòng tối, tự mình bật lên ngọn đèn vàng nho nhỏ rồi lại đảo mắt, vẫn chỉ có một mình.

Yeonjun chưa bao giờ tự hỏi, từ khi nào căn nhà mình ở bấy lâu nay bỗng trở nên cô đơn đến thế. Có lẽ, là từ khi có thêm một người bước đến, cùng anh mở ra cánh cửa kia, lấp đầy những khoảng trống trên tường bằng hai chiếc bóng đan chặt vào nhau. Làm tràn không gian bằng những tiếng cười giòn tan, những câu nhớ nhung đầy say đắm.

Nhưng giờ tất cả đã không còn. Trở về nơi ấy, Yeonjun lại trở lại là chính mình với một trái tim đơn độc và trống rỗng.

Yeonjun ghét cay ghét đắng cái trí nhớ trời ban của mình - thứ mà anh vốn luôn tự hào nhất.

Yeonjun nhớ việc anh hay vắt vẻo trên cái ghế sofa kia để mơ màng nghe từng câu chữ qua tin nhắn thoại của cậu, Yeonjun nhớ việc nghe những bài hát Soobin thích bằng cái máy hát cũ của mẹ để lại. Yeonjun nhớ hai người thường ôm nhau một chút trong góc phòng mỗi lần cậu chủ động ghé qua.

Tệ hơn cả là, anh nhớ cả những cái đụng chạm dù là vô tình hay hữu ý của người kia, cơ thể anh thèm khát những cái cắn bất ngờ vào eo hay vài vết cào nhẹ bên lưng áo.

Yeonjun nhớ cậu, nhưng nhớ bản thân anh trước khi gặp cậu nhiều hơn.

Đừng ai hỏi rằng tại sao mới quen nhau chưa đầy vài ba tháng lại có thể để lại cho Yeonjun nhiều xúc cảm đến thế. Vì tình yêu vốn không đo đếm bằng ngày, bằng tháng hay bằng năm. Chỉ cần trái tim rung động thì kể cả một giờ cũng như ngàn năm ngàn kiếp.

.................

Soobin thấy người kia rời đi, vốn định đứng lên đuổi theo anh, hoặc chí ít thì cũng muốn giữ tay anh ở lại, ngoài trời tuyết lại bắt đầu rơi, cậu không yên tâm khi bé nhỏ cứ một mình bỏ đi như thế. Nhưng chưa kịp làm bất cứ điều gì, Mina đã nhanh tay hơn mà kéo Soobin ở lại.

"Bin, anh không thể bỏ người yêu anh ở lại đây được." Cô nói.

"Cậu cứ ở lại với Mina đi, dù gì Yeonjun cũng không còn nhỏ, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra được đâu. Tôi cũng no rồi, xin phép đi trước nhé." Jay nói xong thì gật đầu nhẹ tỏ ý chào tạm biệt rồi cũng rời đi luôn, để lại Soobin và Mina trong bầu không khí ngột ngạt đầy khó thở ấy.

"Bin, anh rốt cuộc là làm sao vậy chứ? Tỉnh lại đi."

"Em ăn xong chưa?"

Mina ngớ người ra trước câu hỏi của người yêu mình. Có ai lại đi hỏi thế bao giờ không? Họ thậm chí còn chỉ mới ngồi ăn chưa đầy 30 phút.

Hoá ra không phải Soobin không tinh tế, chỉ là, sự tinh tế ấy không dành cho cô mà thôi.

Mina đã chứng kiến hết cả rồi.

Yeonjun không ăn được đồ quá cay, vậy nên khi để ý thấy miếng kim chi của anh dính hơi nhiều ớt, Soobin không nói một lời liền nhúng qua vào nước lẩu rồi mới để lại vào chỗ Yeonjun.

Yeonjun thích ăn thịt nướng, nhưng lại đặc biệt không ăn rau mùi, chỗ rau sống ăn kèm trên bàn luôn được Soobin dặn phục vụ để riêng một phần cho anh.

Yeonjun thích mintchoco, Soobin dù nhíu mày chê thứ lành lạnh đó có vị như kem đánh răng thì cũng nhẹ nhàng ra quầy line múc từng muỗng một, lúc mang về bàn còn giả vờ như mắt hơi kém nên lấy nhầm vị.

"Soobin, mình chia tay đi." Mina nói.

Đây có lẽ là một trong những quyết định lớn nhất trong những năm tháng cấp 3 này. Dù gì người ấy cũng về nước rồi, chính Soobin đã nhắc cho cô nhớ, người ấy đã quay trở về rồi. Vở kịch nên kết thúc ở đây thôi.

Mina cay đắng quay mặt sang một bên, dùng tay lau đi dòng nước sắp trực trào khỏi khoé mắt mình. Ba năm. Ba năm trời chỉ như một cái chớp mắt.

Mina năm ấy lấy cớ muốn tình cũ phải hối hận khi chia tay mình nên mới muốn biến bản thân mình trở nên tốt hơn, hoặc chí ít thì cũng khiến anh ta nghĩ bản thân cô đối với anh sớm đã chẳng còn chút tình cảm gì. Sự tự tôn và kiêu ngạo của cả hai phía khiến Mina một lòng muốn cùng Soobin diễn vở kịch theo đuổi không hồi kết này.

Chỉ không ngờ, diễn quá tốt, quá nhập tâm. Nhập tâm đến mức nhiều lần tự rạch tay mình là muốn giành lấy sự chú ý của Soobin thật, chứ hoàn toàn không phải vì bất cứ điều gì khác.

Quãng thời gian đó cũng chẳng dễ dàng gì. Hội trưởng hội học sinh Choi Soobin vốn nổi tiếng đa tình, trong vòng một năm đã quen hết người này đến người khác. Nhưng tuyệt nhiên những người đó chưa từng khiến Jeon Mina thấy vị trí của mình bị đe doạ, đám người đó chẳng qua cũng chỉ là chút nhiệt tình nhất thời của hội trưởng Choi thôi.

Thế mà hôm nay, khi đứng trước Yeonjun, Mina quyết định buông tay.

Đúng, nếu người ta thích mình thì đã thích lâu rồi. Tất cả những đợi chờ gì đó, chẳng qua cũng chỉ là tự mình lừa mình dối người mà thôi.

"Anh không muốn chia tay. Mina, xin lỗi vì đã để em thiệt thòi, thực xin lỗi." Ma xui quỷ khiến thế nào, Soobin lại không đồng ý với lời đề nghị này.

Mina cười cay đắng, "Binie oppa ngốc thật đấy, đến tình cảm của mình rốt cuộc dành cho ai mà cũng không nhận ra nổi."

...............

"Soobin hả? Hôm nay lại đến tìm Yeonjun sao?"

Minhee thấy Soobin vẫn như mọi khi xuất hiện ở trước cửa lớp mình thì không tránh khỏi ngạc nhiên, nhịn không nổi liền nói thêm vài câu:

"Tình bạn cũng đẹp đấy, trước Yeonjun vì dính tin hẹn hò với nhóc mà bị chửi cả tuần liền, anh còn tưởng hai đứa thật sự đang trong mối quan hệ yêu đương rồi cơ. Ánh mắt Yeonjun nhìn nhóc trông tình lắm. Vậy mà giờ đúng thật là hai người không yêu nhau, lại vẫn có thể chơi với nhau được. Tài thật."

Soobin không nói gì, chỉ ậm ừ tỏ ý vẫn đang chú ý lắng nghe, chứ thật ra mọi sự chú ý của cậu đã bay biến từ khi Minhee nói về cách Yeonjun hyung nhìn cậu rồi.

"Yeonjun, đến rồi hả? Có người tìm này."

Chết tiệt, đã trốn đi đường khác rồi, vậy mà vẫn gặp.

"Có việc gì vậy Soobin?" Yeonjun ngập ngừng hỏi nhỏ.

"Không có việc thì không được đến gặp Jun ạ?" Soobin đưa tay ra muốn nắm tay anh một chút, Yeonjun thấy vậy liền vờ như đưa tay lên vuốt tóc, mắt cũng nhìn sang phía khác, né đi ánh mắt cậu.

"Dạo này anh bận lắm, không có chuyện gì quan trọng thì anh đi trước nhé."

"Từ từ đã, đúng là có việc muốn nhờ anh..."

Yeonjun hơi nhướng mày, cậu không nhận ra câu nói vừa nãy của anh là đuổi khéo à? Vậy mà tự nhiên lại thực sự có chuyện cần nhờ?

"Sắp đến sinh nhật Mina, em không biết tặng gì nên muốn nhờ anh tư vấn..."

À, thế cơ à? Tôi chính là không muốn giúp hai người đấy? Còn không nhanh cút khỏi mắt tôi?

"Ừm, được, vậy có gì hẹn em cuối giờ nhé." Yeonjun đúng là cái đồ ngốc nghếch, nghĩ một đằng lại nói một nẻo. Trách sao được, anh có biết từ chối Soobin bao giờ đâu?

"Jun, từ từ đã..." Soobin hơi hụt hẫng, cậu cứ có cảm giác anh đang né tránh mình vậy, vì cái gì chứ?

"Áo của Jun... Tối qua Jun đi vội quá nên Jun quên, em cầm về cho Jun ạ."

Yeonjun thấy Soobin bỗng nói năng lễ phép như vậy thì có chút mềm lòng, quên luôn cả việc người kia lợi dụng lúc mình không để ý mà vòng tay qua eo, cúi đầu dụi dụi vào vai nhỏ.

Soobin đạt được mục đích liền thoả mãn cười thầm, cậu nhớ cái mùi hạnh nhân ngọt ngào này chết đi được ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro