15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yeonjunie hyungie cho em vào đi mà, vào rồi hỏi sau có được không ạ? Dạo này Jun cứ né em ý, chả hiểu."

Yeonjun vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Vừa nửa tiếng trước người đang đứng trước mặt mình đây vẫn gửi mấy cái tin nhắn sướt mướt về chuyện tình của hai người họ. Vậy mà giờ lại ôm cái vẻ mặt buồn bã kia đến đây ngay được?

"Không cho, có gì nói luôn, nghe xong anh vào ngủ, em về nhà đi." Yeonjun không chần chừ dù chỉ là một phút, ngay lập tức hơi khép lại cánh cửa mở.

"Không muốn mà..." Soobin tiếp tục dùng điệu bộ của một con thỏ ngây thơ vô hại, lấy ngón tay gõ gõ vào cửa hòng mè nheo với anh. Theo kinh nghiệm sương máu của cậu thì mấy chiêu này chưa bao giờ thất bại cả, đặc biệt là khi áp dụng với người dễ mềm lòng như Yeonjun.

"Không muốn anh nghe thì anh đóng cửa đấy nhé. Về đi." Nói là làm, Yeonjun đóng sập cửa nhà mình lại, lần này anh quyết không thèm để ý đến người kia nữa.

Em có người yêu rồi thì về bảo người ta lo cho em, anh không đến lượt.

Nhưng Soobin lại nhanh hơn mới chết, cậu biết anh thương cậu thế nhất định không nỡ để cậu đau đâu, liền nhân cơ hội này đẩy thật nhanh bàn tay mình vào.

Vậy là, rầm. Bốn ngón tay thon dài của cậu thành công bị cửa kẹp đến đáng thương.

"A...Jun...đau em...."

Yeonjun thấy các khớp ngón tay trắng trẻo kia giờ đỏ ửng lên vì va đập mạnh thì khó chịu không thôi. Soobin rốt cuộc là bao giờ thì mới chịu lớn vậy? Có cần phải cố tình nhét tay mình vào không? Cậu thừa biết anh đang không đùa mà?

"Vào đây, nhanh lên." Yeonjun hơi gằn giọng, điệu bộ không tự nguyện lắm khi để cậu vào nhà mình.

Soobin đạt được mục đích liền ngoan ngoãn làm cái đuôi của cáo nhỏ, đi theo anh vào nhà. Thấy anh từ nãy đến giờ chỉ đi tới đi lui tìm thuốc chứ nhất quyết không nói, cũng không nhìn mình lấy một cái, trong lòng cậu cũng không khá hơn khi bị nhốt ngoài là mấy.

"Ngồi xuống đó và đưa tay ra đây. Tốt hơn hết đừng để mình đến đây với tình trạng bị thương thêm lần nào nữa. Nếu không tôi sẽ nghĩ nhà tôi xui xẻo đến mức khiến cậu hết lần này tới lần khác đổ máu đấy nhé."

Lòng Soobin trùng xuống. Anh dùng giọng điệu đó để nói chuyện với em ạ?

Bởi vì không cho cậu dù chỉ là cái liếc mắt, nên Yeonjun hoàn toàn không biết người kia vẫn luôn cúi đầu xuống đất, chưa ngẩng lên lần nào. Tuy thấy hơi kì lạ, nhưng anh cũng chẳng thèm quan tâm đâu, anh thì lấy tư cách gì chứ?

Với lại, làm cho nhanh nhanh rồi đuổi biến khỏi đây, dây dưa nhiều chỉ tổ hại thân chứ chẳng được cái ích lợi gì. Lát Beomgyu với Huening đến mà thấy Soobin ở đây lại rắc rối to.

tách...tách...

Một, rồi hai giọt nước nóng hổi khẽ rơi xuống tay Yeonjun khi anh đang bôi thuốc giảm sưng đau cho cậu.

Quái lạ, nhà mình đâu có bị dột? Yeonjun nghĩ bụng, thầm dặn bản thân tuần sau sẽ gọi người đến kiểm tra lại hệ thống đường ống với mấy cái mái linh tinh trong nhà, anh không muốn chết chìm khi cơn mưa xuống đâu.

Tuy nghĩ thì nghĩ là vậy, nhưng Yeonjun vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng nhà mình có hai tầng, nên nếu có dột thì cũng phải dột tầng trên chứ không thể nào nước mưa xuyên tường mà chảy đúng vào tay anh được. Chẳng lẽ...?

Yeonjun hơi chần chừ, khả năng Soobin khóc không cao nhưng vẫn có. Mặc dù cậu không kêu ca câu nào, nhưng nhỡ đứa nhỏ này đang cố kìm nén thì sao?

Không được, cậu đã cố kìm nén, giả vờ không đau thì anh càng phải cùng cậu phối hợp cho tròn vai chàng trai quả cảm bị đau nhưng không khóc chứ? Huống hồ, nếu nhìn thấy Soobin trong bộ dạng đó, Yeonjun sợ anh không kiềm chế được mình.

"Sao lại khóc?" Cuối cùng vẫn là không nhịn được muốn kiểm tra một chút. Dù gì thì cũng đang là nhà mình, coi như bản thân có trách nhiệm với vị khách lạ này đi vậy. Yeonjun thầm khen mình vì đã nghĩ ra một lí do quá hoàn hảo để ngẩng đầu lên nhìn Soobin, nếu Beomgyu có tra hỏi thì lỗi cũng chẳng thuộc về anh.

Soobin không nói gì, chỉ hơi lắc lắc đầu, môi cậu vẫn tiếp tục mím chặt vào nhau để lộ ra lúm đồng tiền mà Yeonjun luôn yêu thích không thôi.

Yeonjun khẽ thở dài, giá như em luôn vô hại như vẻ bề ngoài của mình, vậy thì tốt biết mấy.

"Bin nói anh nghe, có phải anh bôi thuốc làm đau em không?"

Soobin duy trì tư thế cúi gằm mặt xuống đất, tiếp tục lắc đầu.

"Vậy là do lúc nãy kẹt tay vào cửa nên giờ nhức sao?"

Đáp lại câu hỏi của anh vẫn chỉ là sự im lặng cùng mái đầu đen lắc nhẹ giữa không trung.

"Không nói thì thôi, anh lên phòng trước đây, lát về thì đóng cửa giúp anh nhé, cảm ơn em." Yeonjun đứng dậy, quay người toan rảo bước trở về phòng của mình thì một cánh tay khẽ đưa lên, không nặng không nhẹ mà níu anh trở lại.

"Tại Jun hết thương em í..." Soobin lấy tay anh áp vào hai má mình, mặt hết cọ cọ lại dụi rồi rúc sâu vào đó, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

"Anh không có nói như vậy." Yeonjun đáp, anh thực lòng không biết phải làm sao với con người này nữa.

"Nhưng..."

"Sao? Em không nói sao anh biết được?" Yeonjun ngồi xuống, lấy tay còn lại xoa xoa lưng cậu.

"Jun...dùng cái thái độ đó để nói chuyện với em, còn dùng cả kiểu xưng hô kia... Jun chưa bao giờ như vậy với em hết." Soobin nói xong thì thuận tiện chui luôn vào lòng người kế bên, ôm chặt không rời.

"Được rồi, là lỗi của anh. Soobin đừng khóc nữa."

Soobin khẽ nở nụ cười, chiêu này đúng thật là luôn luôn có tác dụng mà.

.............

"Ê Soobin, sao tưởng đàn anh gì đó luỵ mày lắm mà?"

Soobin khẽ nhíu mày, Yeonjun thì liên quan gì đến bóng rổ vậy?

Sáng nay trống tiết nên cả đội rủ nhau ra sân gần đó luyện tập, chiều mai sẽ có cuộc thi quan trọng, là niềm tự hào của hội học sinh, tất nhiên Soobin không thể vắng mặt trong buổi tập này rồi.

Ấy vậy mà tự nhiên mấy tên kia lại xúm nhau vào cái điện thoại rồi còn nhắc gì mà Yeonjun thế này Yeonjun thế kia khiến cậu không khỏi có chút tò mò xen lẫn khó chịu.

Chẳng nhẽ anh lại đăng mấy tấm ảnh hở eo đấy à? Lát phải bảo anh thôi, eo đó của cậu cơ mà. Soobin không thích đâu đấy nhé.

"Đây này, tưởng luỵ thằng Soobin lắm. Hoá ra người ta có cả người yêu rồi, thua gì mày đâu Bin hahaha"

"Gì cơ, hội trưởng đẹp trai sát gái có tiếng vậy mà hoá ra cũng chỉ là lốp xe dự phòng cho người ta thôi sao?"

Soobin nghe vậy thì càng khó chịu hơn. Nhưng thứ cậu chú ý tuyệt nhiên không phải mấy lời chế giễu cùng khiêu khích rẻ tiền đó.

Vấn đề nằm ở việc họ bảo Yeonjun nhà cậu có người yêu.

"Này đừng nhìn bọn này thế. Không tin thì xem đi?"

Soobin liền bước tới, hung hăng giật chiếc điện thoại để nhìn cho rõ nội dung bên trong rốt cuộc là cái quái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro