1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tháp rượu sâm panh cao như núi; đến cả soobin cũng chỉ suýt chút nữa chạm tới chiếc ly trên cùng. chỉ riêng sự thật này thôi đã khiến yeonjun bối rối: tại sao lại tạo ra một thứ cực kỳ khó khăn để có được, bởi vì nếu mắc một sai lầm, nó sẽ sụp đổ? vì vậy, rất ít người có thể với tới chiếc cốc đó. nếu không có soobin, mọi người trong phòng khiêu vũ vẫn còn tỉnh táo.

nếu trung thực là một quy tắc, yeonjun sẽ nói với bạn rằng anh ấy ước bản thân đã uống nhiều hơn. anh ấy sẽ nói với bạn rằng dù có bao nhiêu sâm panh hay rượu cũng không thể giải quyết được vấn đề mà anh đã tạo ra, và anh ấy sẽ nói với bạn rằng anh ấy ước tháp sâm panh đó cao hơn nửa foot để nếu anh ấy, ít nhất tỉnh táo, soobin đã có thể , cũng vậy.

yeonjun cảm thấy tâm trạng thay đổi chỉ một tuần trước. đó là buổi sáng giáng sinh, soobin thức dậy trước khi mặt trời mọc để ngắm bình minh lên cao trên đường chân trời của những ngọn đồi cách xa ngôi nhà bên hồ của gia đình anh hàng dặm. hiếm khi soobin làm điều này. thẳng thắn mà nói, em không phải người thích đón bình minh, em thích được ôm trong vòng tay của yeonjun hàng giờ liền trước khi nghĩ đến việc bước chân ra khỏi chiếc giường chung . nhưng với soobin, bình minh là liệu pháp. nó đẹp và đầy mê hoặc, mặc dù soobin luôn lưu giữ vẻ đẹp của nó nhưng vẫn không thể so sánh với bạn trai của em - yeonjun mà đối với soobin, là tạo vật tao nhã nhất của tự nhiên.

cứ thế, em dậy sớm, ngắm bình minh và nếu thời gian cho phép, em sẽ trở về vòng tay của anh - khoảnh khắc ngắn ngủi và không bao giờ bị gián đoạn.

yeonjun sẽ nhìn em ngắm bình minh. anh sẽ không bao giờ nói với em rằng anh đã tỉnh - anh sẽ chỉ chiêm ngưỡng từ phía sau đầu, và thi thoảng là những phiến nhỏ trên góc nghiêng của anh ấy, và giả vờ ngủ khi em trở lại giường. soobin sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì khác, nhưng buổi sáng giáng sinh đó thì khác.

khi em trở lại vòng tay anh, em dành một ít thời gian để chiêm ngưỡng người lớn hơn. em vén một ít tóc mai sang hai bên, di chuyển đầu ngón tay chạm vào bầu má trơn nhẵn mang theo sự run rẩy lướt qua .

chỉ riêng điều này đâu làm anh sợ hãi . không phải cái bắt tay, không phải cái vuốt ve má, cũng chẳng phải nụ hôn nhẹ nhàng mà em đặt lên trán mà là một nụ hôn dịu dàng và mơn trớn, hằn lên từng nhịp đập dịu dàng.

điều làm từng đợt sóng cuộn trào là lời tha thiết mà em đã nói sau nụ hôn.

"em biết anh đang ngủ, tình yêu của em, nhưng em chỉ muốn nói với anh một điều" em thủ thỉ "em không ngắm bình minh nhiều, nhưng em vẫn thích nó. nhưng em cũng không thích ngắm nó quá nhiều, nếu không nó sẽ trở nên nhàm chán. anh biết không? em sẽ luôn đảm bảo rằng bản thân sẽ tiết chế những khoảnh khắc quý giá đó, nếu không em sợ rằng mình sẽ sớm coi đó là lẽ hiển nhiên."

"nhưng anh à... từng khoảnh khắc em dành cho anh, em đều tận hưởng. em thức dậy bên gương mặt của anh mỗi ngày và chưa bao giờ em nghĩ là đủ . anh toả sáng hơn bất kỳ mặt trời, ngôi sao hay mặt trăng nào. thế giới của em... nó xoay quanh anh. và một ngày nào đó - sẽ sớm thôi - em đảm bảo nó sẽ xoay quanh anh mãi mãi."

yeonjun ước gì tháp sâm panh đổ xuống, ước gì soobin để quên chai rượu ở nhà trước khi họ đến bữa tiệc mừng năm mới của gia đình anh, nhưng trên hết, anh ước rằng mình có thể tìm thấy câu văn lãng mạn giữa những dòng chữ của soobin . lời nói, là tất cả những gì anh thấy sợ hãi.

những lời tình đọng lại trên khoé môi em, chúng là lời tuyên thề. từng lời nói ấm áp tựa như mật đào mà bất kỳ ai khác sẽ phải nịnh hót trong nhiều năm - yeonjun sợ điều đó. hình ảnh soobin đứng trước cửa sổ lúc bình minh ló dạng được thay thế bằng hình ảnh thiệp mời đám cưới và những lời hứa mà bản thân anh đã quá lo âu để thực hiện, và đêm giao thừa, nỗi lo lắng của lời tuyên thề đó đã lên đến đỉnh điểm.

cái hố trong dạ dày không cho phép anh nốc nhiều hơn một vài ngụm sâm panh. soobin đã lấy một chiếc ly, nhưng cuối cùng em đã tận dụng bình rượu port ellen mà em đặc biệt mang cho mình và anh. em luôn lựa chọn rượu whisky đắt tiền hơn mấy loại sâm banh thường ngày.

"ly của anh?"

"anh xin lỗi?"

"anh có vẻ không thích thưởng thức sâm panh. em nghĩ rằng em có thể khiến anh quan tâm đến một cái gì đó thú vị hơn.

"anh ổn, cảm ơn em" anh thẳng thừng.

gật đầu, em tự rót cho mình một ít rượu trong ly. nhìn em xoay xoay ly rượu đặc sánh tựa như đôi chân của diễn viên ba lê nhảy múa trong sự hạn chế của lăng kính màu.

nhìn mép ly rượu vương giữa đôi môi của em - đôi môi đã đẩy anh đến trạng thái vô cảm, không tình yêu. rượu từng giọt từng giọt như từng lời cứa vào tim anh.

chìm đắm trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi và uống rượu, lại bị gián đoạn bởi bản concerto của bữa tiệc. những thanh âm đơn giản và xao xuyến bao trùm lấy đám đông. em đặt ly của mình lên chiếc bàn gần đó, đưa tay về phía bạn trai đang hoảng loạn của mình.

"nhảy cùng em?"

nhìn chằm chằm tay em. đây không phải là bàn tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt anh vào buổi sáng giáng sinh. nó khựng lại và thiết tha ; bàn tay này đã chắc chắn về những gì nó muốn. nó muốn bàn tay của yeonjun đan vào nó.

yeonjun chậm rãi nhưng dứt khoát nắm lấy tay em. em dẫn anh đến sàn nhảy, vòng bàn tay còn lại của mình quanh eo anh trong khi anh đang bối rối với tay còn lại. cuối cùng, anh quyết định quàng cánh tay của mình quanh vai em, khoảng cách với người kia không khác gì sự kích động cho cơn mê sảng của yeonjun.

soobin đứng sừng sững, dù yeonjun không thấp hơn em là bao. tuy vậy, yeonjun cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Kiến thức tuyệt đối về những gì anh phải làm cuối cùng đã phá vỡ anh - và anh biết điều đó sẽ phá vỡ em. những lời dối trá bên ngoài mà anh đã phô ra — tất cả — chẳng là gì ngoài những thiệt hại mà anh sẽ phải chịu trách nhiệm.

"em yêu anh" em thì thầm. "em yêu anh rất nhiều."

yeonjun nhìn em. ánh mắt em nhìn anh ,tràn ngập tình và sự ngây thơ .

"em đã ở đây quá lâu rồi. vô số đêm... ngày... em sẽ không thể ở đây nếu không có anh, jun ạ . anh là tất cả của em."

buông tay , anh rút cánh tay ra khỏi vai, phá vỡ mọi va chạm cơ thể có thể xảy ra — nhưng anh không thể, vì tính mạng của mình, phá vỡ ánh mắt giữa họ.

"em đã biết từ lâu rằng anh là người duy nhất em muốn. thành thật mà nói, có lẽ em không nên làm điều này ngay bây giờ, nhất là với một người đang say như em" em khúc khích"nhưng ... em đã đợi quá lâu rồi. rất lâu rồi, em chắc chắn đấy ."

tay của yeonjun đang run, nhưng cái lắc không thể so sánh được với cái lắc trên tay soobin vào buổi sáng giáng sinh hôm đó. cái lắc tay đó - chính là cái lắc tay đang cầm trên tay khi anh ta thò tay vào túi quần bên trái, lôi ra một chiếc hộp nhỏ. cơ thể anh run lên khi em quỳ xuống và mở chiếc hộp nhung. yeonjun chỉ có thể nghĩ đến việc so sánh cái lắc đầu của mình với cái rùng mình khi phải thức dậy sau mỗi cơn ác mộng. không phải những cơn ác mộng khi bạn đến trường trong tình trạng khỏa thân hay răng rụng, mà là những cơn ác mộng khi bạn la hét trong giấc ngủ. những cảnh mà bạn chứng kiến ​​bản thân gục ngã từ góc nhìn không xác định khi bạn cầu xin morpheus giúp bạn lấy lại một chút tỉnh táo.

cái lắc đầu của anh không phải là của tình yêu. là của soobin

"choi yeonjun, anh có nguyện ý cùng em đón năm mới với tư cách là chồng tương lai của em không?"

Trong khoảng thời gian từ khi soobin bắt đầu bài phát biểu cho đến giây phút đó, anh đã không chú ý nhiều, đã không chú ý đến bản concerto đã tạm dừng buổi biểu diễn của họ trong giây lát, đã không chú ý đến những người trong phòng khiêu vũ, những người đã quay mặt về phía đề xuất, cũng không nhận ra rằng cổ họng mình khô khốc như thế nào, và hoàn toàn không thể nói được gì vào lúc này.

yeonjun muốn khóc. anh muốn kể cho soobin nghe mọi chuyện. Anh ấy muốn rất nhiều vào lúc đó, nhưng không thể sống theo mong đợi của chính mình. đây không phải là cách anh muốn đêm nay kết thúc. anh ước rằng anh và soobin sẽ cùng nhau trở về trên chuyến tàu về nhà, nơi họ có thể có một cuộc thảo luận chín chắn về tình trạng mối quan hệ của họ. anh đã hy vọng đêm sẽ kết thúc với những cảm xúc có thể cứu vãn được và một không gian có nhịp điệu chậm hơn. anh không muốn buổi tối kết thúc với việc soobin cầm chiếc nhẫn đính hôn và trao nó cho anh như thể anh đang hiến tế người phụ nữ đẹp nhất cho các vị thần, anh cũng không muốn cả phòng khiêu vũ chứng kiến ​​sự kiện này.

yeonjun đã làm điều duy nhất anh có thể nghĩ ra. anh ước bản thân đã không làm thế, nhưng anh cũng ước vô số điều khác vào đêm đó, và không một điều ước nào trong số đó thành hiện thực. anh sẽ không trở thành người đưa ra lời hứa trọn đời khi em không thể đạt được một điều ước duy nhất.

anh bước đi.

yeonjun bỏ rơi em giữa phòng khiêu vũ. anh lướt qua gia đình bạn trai, bạn cũ và cả những người mới quen

"tốt hơn là chúng ta nên nhìn đi chỗ khác..."

"họ sẽ là một cặp đáng yêu..."

tiếng thủy tinh vỡ sẽ nhắc nhở anh về những gì anh vừa làm. anh đã để soobin ở trạng thái mong manh, dễ bị tổn thương nhất và bỏ rơi em.

"cậu ấy bị lạc... thế thôi."

"tiếc là đầu óc cậu ta có vần đề"

"Xấu hổ làm sao..."

trăm lần tồi tệ . anh thấy mình ở ngoài cửa phòng khiêu vũ trong sảnh của khu nghỉ mát. hoảng hốt, mồ hôi nhễ nhại qua bộ vest. sự hoang tưởng và sợ hãi tích tụ trong nhiều ngày, và giờ đây là đỉnh điểm . anh rời xa người đàn ông duy nhất mà anh đã từng lấy hết can đảm để yêu. người mà anh chia sẻ mọi thứ, anh đã để tuột khỏi tay mình. anh đã để cho bản thân khuất phục trước những lời hứa , nhức nhối đến mức anh đã vứt bỏ tất cả những gì mình có.

sau cơn hoảng loạn, yeonjun thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế dài cách lối vào phòng khiêu vũ vài cánh cửa. mắt anh hướng về phía đồng hồ, nhận thấy đã là 12 giờ 03 phút . bữa tiệc sẽ kết thúc trong khoảng một giờ nữa, sau đó soobin sẽ bắt chuyến tàu b về nhà lúc 1 giờ 15 phút, và rồi em sẽ uống một tách cà phê nhỏ từ chiếc bình mà em giữ lạnh trong tủ lạnh của họ, và đi ngủ.

chỉ đêm nay thôi, anh sẽ ngủ một mình.

yeonjun nghĩ rằng anh có thể đợi xung quanh, rằng anh có thể đợi chuyến tàu b, cầu nguyện rằng anh và soobin sẽ đủ may mắn để không ngồi cùng một khoang .

ôm lấy đầu, lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên gò má. thò tay vào túi, tìm ví, mở ra và đập vào mắt là soobin.

đó là tấm ảnh polaroid mà anh đã chụp cho em vào ngày kỷ niệm hai năm của họ. họ đã đi trượt tuyết ở canada, và sau một ngày dài tuyết phủ lên người , họ ôm nhau bên lò sưởi trong căn phòng với những tách cà phê. yeonjun nhớ ra chiếc máy ảnh polaroid trong túi nên với lấy nó, thì thầm nhỏ "này, bin, nhìn này!" và chụp một bức . đêm hôm sau, soobin cũng làm vậy, và trong ba năm họ đã giữ trong ví những tấm ảnh của đối phương.

yeonjun rũ bỏ ký ức, nước mắt chực trào khiến anh khó nghĩ. lục tìm thẻ tín dụng của mình,anh chộp lấy chiếc áo vest và đi bộ đến quầy lễ tân, hy vọng sẽ có phòng trống ở khách sạn.

đi vài vòng, để ý đến phong cách trang trí đẹp mắt của các hành lang, và cuối cùng thấy mình đang ở quầy lễ tân. yeonjun gần như phát khóc khi nghe nói có một phòng đơn, lấy thẻ khóa và chạy thẳng đến thang máy.

yeonjun đi lên tầng bảy, tìm phòng của mình, mở khóa cửa và ngay lập tức đóng nó lại.

yeonjun ngã xuống giường, cởi đôi giày đế bệt, ném áo khoác xuống sàn và cởi cúc áo sơ mi. chiếc cúc áo đã bung chỉ , làn da nóng bừng nhớp nháp đầy mồ hôi. tháo lỏng cà vạt và cởi khuy áo sơ mi, anh hy vọng nó sẽ đủ khô để anh có thể đến cửa hàng vào chiều hôm sau mua quần áo đủ dùng cho vài ngày.

yeonjun ngay lập tức nhớ lại. anh hồi tưởng lại ánh mắt của em khi họ khiêu vũ, và nụ cười trên khuôn mặt em khi em quỳ xuống. em có vẻ rất chắc chắn về bản thân, chắc chắn rằng anh sẽ ngay lập tức nói "có", rằng anh sẽ lao vào vòng tay của em và buổi tối sẽ kết thúc bằng những nụ hôn và đón những chuyến tàu đêm về nhà.

anh thực sự cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng ít nhất thì bản thân anh cũng đã cố gắng bình tĩnh lại. nằm trên giường trong khoảng thời gian như cả đời, tự hứa với bản thân rằng anh có thể sửa chữa những gì mình đã làm.

từ chối lời cầu hôn đâu có nghĩa là cả thế giới kết thúc

anh nghĩ, có lẽ, một chút thời gian để hồi tưởng lại vậy là đủ. vài ngày nữa, hay thậm chí là sáng hôm sau, anh sẽ gọi điện cho soobin, mong em để anh tự giải thích. biết đâu soobin sẽ không bị tổn thương nặng nề như anh nghĩ? có thể mọi diễn biến trong thời điểm đó chỉ là do sâm panh.

yeonjun nằm trên giường và nhận thấy chiếc máy pha cà phê trên bàn máy tính. bước ra khỏi giường, anh lê bước đến bàn làm việc pha cho mình một tách cà phê. đổ đầy cà phê xay vào phin và nước. sau khi hoàn thành chu trình pha chế, ngay lập tức rót cà phê vào chiếc cốc giấy nhỏ bên cạnh máy.

đó không phải là loại cà phê thực sự ngon, nhưng ít nhất nó cũng không phải là sâm panh .

nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức cạnh giường ngủ, những con số nhấp nháy trên màn hình. 2 giờ 22 phút sáng- anh coi đây là một dấu hiệu của sự hy vọng. sau khi uống xong tách cà phê, vứt nó đi và trở về giường ngủ qua đêm. chìm đắm trong suy nghĩ và sự hối hận. soobin xứng đáng nhận được nhiều hơn những gì mà em có thể nhưng em vẫn chọn anh.

những kỉ niệm về buổi hẹn hò thứ sáu hay thứ bảy của họ lóe lên trong đầu. đó là một buổi tối tháng 11 se lạnh, và cả hai quyết định đi hái bí ngô. yeonjun nhớ lại bản thân đã ngã xuống một con mương và soobin đã cười nhạo anh đến nỗi em cũng ngã theo, và cả hai nằm đó cùng nhau cười rất lâu . soobin tìm đường thoát ra và kéo cả anh ra ngoài, bỗng có người đâm sầm vào anh và áp môi họ vào nhau . thật khủng khiếp.

thu se lạnh với những bản tình ca xưa. soobin đưa cho anh chiếc áo nỉ của mình, anh rụt rè nhận lấy và cả hai quyết định trang trí những quả bí ngô nhỏ và mua sơn tại của hàng thủ công. sau khi tìm thấy một công viên vắng vẻ, họ bắt đầu vẽ bất cứ thứ gì xuất hiện trong tâm trí lên những quả bí ngô. mấy thiết kế chủ yếu là trái tim và đôi đôi khi thì là đặc trưng của mùa thu như tách cà phê hay chiếc khăn quàng đỏ lên quanh thân quả bí ngô .

tuy nhiên, quả bí ngô mà yeonjun nhớ nhất chính là quả bí ngô mà soobin đã viết dòng chữ "i love you" lên trên. họ chưa bao giờ nói những lời đó, và tương tự như cuộc khủng hoảng trước đây , nó khiến anh sợ hãi, nhưng ít hơn nhiều so với vừa rồi. họ đã vượt qua nỗi sợ hãi của anh, và anh hy vọng tình huống này sẽ kết thúc theo cách tương tự.

quyết định muốn có một chút tiếng ồn để chợp mắt, yeonjun bật tivi trong phòng khách sạn, vẫn để kênh tin tức địa phương và bắt đầu cố chìm vào giấc ngủ.

giấc ngủ của anh bị gián đoạn.

tin tức như nói lên những lời mà anh cầu nguyện, hơn bao giờ hết, anh đang tưởng tượng. những từ ngữ vụn vặt như "chuyến tàu b", "trật đường ray" và "sụp đổ" là tất cả những gì anh nghe thấy. yeonjun điên cuồng đi lấy điện thoại cho đến khi người dẫn chương trình tin tức thốt ra thêm hai từ khiến trái tim anh như vỡ vụn. vấn đề của bản thân anh.

"không có ai sống sót."

vấn đề riêng của anh , Yeonjun nghĩ, nhiều hơn những gì họ tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro