Chapter 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun đờ đẫn bước đến chỗ học, phía sau vẫn đang nhói lên cảm giác khó tả chưa bao giờ gặp phải. Cậu từ từ đặt mông mình lên phần ghế ở trường nhưng dù có nhẹ nhàng đến đâu cũng có cơn đau truyền đến não.

Hôm qua hắn ta bắt mình làm tận ba lần.

Tuần sau là thi rồi nên đau bệnh đến đâu cũng không được nghỉ. Cậu thở dài mệt mỏi rồi nằm gục xuống bàn ngủ một lát đợi chuông reo vào học.

"Yeonjun, trông cậu mệt thế?". Mike ngồi cạnh cậu.

"Ưm...". Yeonjun ngóc đầu dậy thấy Mike thì lại chán nản nằm xuống.

"Tôi có mua nước cho cậu, lát nữa dậy uống nhé?". Anh ta mỉm cười rồi lấy sách ra học một cách nghiêm túc.

* ting *

- Anh Yeonjun, hôm nay em sẽ đón anh hơi trễ đó.

Mike liếc nhẹ qua điện thoại đang sáng màn hình của cậu, nhìn biệt danh anh ta biết ngay người đó là ai. Không ngờ để lừa được Yeonjun hắn ta lại tẩy trắng bản thân một cách ngoạn mục như thế. Lúc trước khi quen Mike thì hắn mới sống thật với bản chất của mình, thú tính và dâm dục, có lẽ vì Mike cần hắn chứ hắn chẳng cần Mike.

Mike nghĩ về cái cách lúc trước tên khốn đó đối xử với mình bất giác lại cười nhẹ một cách đau đớn. Lòng đau lắm nhưng mắt lại chẳng ứa lệ nổi vì anh đã khóc đủ nhiều rồi. Anh đã muốn tự tử muốn từ biệt cõi đời này vì cái cách hắn đối xử nhưng Mike chợt nghĩ lại rằng anh cũng cần phải cứu bạn mình ra khỏi vũng sình lầy mà hắn tạo ra để nhấn chìm con mồi.

Tôi thay đổi là vì cậu đấy Yeonjun...

Mike nghiêng đầu sang một bên để ngắm nhìn chàng trai nằm ngủ gục trên bàn vì đuối sức kia. Anh đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của cậu, anh bỗng trách bản thân lúc trước đã không nhận ra tình cảm của cậu sớm hơn. Nếu như cả hai có thể thành đôi thì chắc có lẽ sẽ là chuyện tình đẹp nhất thế gian này nhưng tất cả lại bị phá huỷ kể từ ngày hắn ta xuất hiện và cướp đi hết tất cả niềm hạnh phúc của anh. Tên khốn đó là Choi Soobin.

* reng...reng..*

"Dậy đi Yeonjun giảng viên vào lớp rồi!". Mike lay nhẹ người Yeonjun kêu cậu dậy.

Cậu bật tỉnh dậy, dụi mắt rồi nhìn vào màng hình trình chiếu rộng đang được giảng viên dạy trên bục. Cậu xoa nhẹ thái dương sắp xếp lại chi tiêu cho tháng sau một cách có kế hoạch, đi sinh nhật Kai xong chắc cậu hết sạch tiền mà phải ăn mì tôm đến hết tháng.

"Cậu đang khó khăn chuyện gì sao?". Mike hỏi.

"Không có gì". Cậu đóng tập lại, chóng cằm nghe giảng.

"Nếu có cần gì thì cứ nói tôi, tôi có thể-..."

"Không cần đâu, tôi lo được". Cậu lạnh lùng đáp.

———————————-

"Cái thằng nhóc này, đi đâu mà đón anh trễ thế hả?". Cậu đứng trước cổng trường quát mắng hắn.

"Ơ...em đã nhắn với anh trước rồi mà, anh không trả lời em giờ lại trách em là sao?". Hắn đưa mũ bảo hiểm cho cậu.

"Em nói hơi trễ thôi mà, anh tưởng chỉ trễ 15-20 phút, đằng này em rước trễ gần cả tiếng như thế". Cậu cọc cằn leo lên xe.

"Em cũng cố gắng đến sớm rồi mà". Hắn vặn ga chạy.

"Nếu bận quá thì cũng phải nói để anh nhờ người khác chở chứ, em bắt anh đợi như vậy không thấy quá đáng à!?". Cậu lớn tiếng với hắn.

"Anh à, chỉ là một cái chuyện nhỏ xíu thôi đấy?"

"Nhỏ cái gì chứ? Lúc sau anh gọi em hỏi có rước anh được không thì cứ bảo anh đợi, đợi cả tiếng như thế mà em coi được à?"

"Anh khó chịu chuyện gì trên trường rồi bây giờ đổ giận lên người em là sao?"

"Bây giờ thì lại đổ thừa cho anh nổi giận vô cớ với em à? ngay từ đầu em nói em không rước anh được thì đã có chuyện gì đâu. Em cứ bắt anh đợi rồi lúc sau gọi lại còn chẳng thèm bắt máy. Biết thế anh đã nhờ Mike chở về cho rồi"

"....."

"Có nghe anh nói không đấy hả?"

"Anh nói tiếng nữa thì bước xuống xe luôn đi"

Cậu trố mắt ra nhìn hắn, cách nói chuyện lạ lẫm mà cậu chưa từng nghe. Soobin đáng yêu của cậu thường ngày nay lại đột nhiên cư xử kì lạ từ lúc rước cậu đến giờ. Gặp nhau mà mặt hắn ta cứ hằm hằm như thể đang tức chuyện gì lắm, thêm việc anh cứ lèm nhèm mắng chửi sau lưng khiến hắn càng thêm nổi giận.

"Em nói chuyện kiểu gì đấy hả? Em đang là người sai đó"

"Em đang chở anh mà anh lại nhắc đến người khác? Thử hỏi xem em có bình tĩnh nổi không hả?"

"Đưa anh đến cửa hàng luôn đi, thời gian đâu mà về nhà nữa"

Soobin thở dài rồi bẻ lái sang cửa hàng tiện lợi mà cậu làm, không khí nặng nề quá khiến cậu mang trong mình sự bực tức mà bước vào trong.

"Lát mấy giờ anh hết ca?". Hắn ta hỏi.

"Không cần đón anh đâu, lát anh đi với bạn"

"Bạn nào?"

Cậu chẳng thèm trả lời hắn mà bước thằng vào bên trong cửa hàng đóng cửa lại, mặc vội bộ đồng phục nhân viên rồi bắt đầu làm việc mặc cho hắn ta cứ đứng đấy đưa đôi mắt sắc lịm nhìn cậu. Đến khi Yeonjun hất cằm ra hiệu cho hắn, hắn mới rời đi.

Sỡ dĩ hắn nổi giận như thế là vì tên Mike kia đã tạo số mới, anh ta nhắn với hắn, gửi hàng loạt hình ảnh cậu nằm ngủ cạnh Mike, anh ta còn xoa tóc cậu khiến hắn muốn tức điên lên.

Hôm đấy đáng lẽ nên giết quắc tên Mike cho rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro