🌵

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm rưỡi sáng - khi mà ánh ban mai vừa vươn mình sau dãy núi già rồi quệt những vệt nắng yếu ớt lên con đường đất thì Soobin đã mon men theo cánh đồng hoa dưới thung lũng chỉ để kiếm và mua một chút lương thực. Soobin thở dài, cậu vẫn chưa có kế hoạch cụ thể cho chuỗi ngày ở Ordos, chưa có một chút gì để có thể duy trì được việc sống ở nơi này trong thời gian tiếp theo. Nhưng có lẽ vì hồn cậu giờ đây đã trải dài một màu xanh tựa chuỗi ngọc bích trên chiếc vòng đeo tay của người chăn cừu nọ. Một màu xanh mơn mởn, tươi non và gửi gắm một ngàn hy vọng vào trong đó, cậu chưa từng muốn chinh phục điều gì hơn là trạm khắc vào trái tim anh một Soobin không hề lỗi thời, cậu muốn anh đón nhận bản thân cậu trong bộ dạng của những chàng đôi mươi, muốn được yêu chiều như cái tuổi bồng bột lúc trẻ.

"Dăm ba ổ bánh mì, chà, sao ta chẳng bao giờ thấy ngán"

Soobin đưa từng bước chân lên mặt cỏ còn đẫm vị sương còn chưa rời đi sau một đêm dài, cậu băng qua cánh đồng hoa dưới thung lũng và ghé chân vào một sạp bánh sừng bò, nhà nhiếp ảnh đảo mắt một lượt rồi khua tay lấy 2 cái còn nóng cùng mấy lát pho mát tươi, đắn đo một lúc rồi cũng lấy thêm một ít sữa cừu non, nhà nhiếp ảnh nhanh chóng tính tiền sau đó trở về căn nhà gỗ vẫn nằm gọn bên rìa thảo nguyên. Vỏn vẹn một chai sữa, hai cái bánh sừng bò, một ít pho mát còn mới, Soobin hài lòng để tất cả vào một chiếc giỏ đan bằng mây, cậu chầm chậm đeo nó vào tay và trở về dưới cái nắng đã lên cao hơn đỉnh của ngọn núi.

Băng qua cánh đồng hoa một lần nữa, leo lên con dốc thoải và ngước lên nhìn thảm cỏ trải dài trước mắt, Soobin chợt mỉm cười trước cái nắng đã bao trùm lấy thân ảnh của vị mục đồng trẻ, cậu say đắm như khi chiêm ngắm những kiệt tác trong buổi triễn lãm vào tháng trước. Từng chút, từng chút một, cậu cứ ngỡ rằng vạn vật đang đồng điệu vào khúc nhạc hoà bình, hoà bình khi không một tiếng bom đạn nhưng vẫn nghe thấy những nhịp đập điên loạn trong lồng ngực khi ấy.

"Ồ, mục đồng của-ta"

Soobin tiến lại gần với những bước đưa đẩy giống những tên say rượu, mắt không rời người, tay chắp sau lưng, hơi thở thôi thúc. Trông nhà nhiếp ảnh chẳng khác gì những tay cưa cẩm trong phố và hồn thì rũ rượi trong men say của mối tình đầu. Soobin chầm chậm đưa cánh tay vờn nhẹ bả vai của Yeonjun khiến anh thoáng giật mình. Anh quay người và bảo:

"Soobin à, tôi đã giật mình đấy!"

"Thật xin lỗi, nhưng có điều, tôi lại cứ thấy phấn khởi khi ở cạnh anh, có lẽ do tôi cô đơn quá lâu để bây giờ lại 'thèm' hơi người nhiều đến vậy"

Soobin xì xòa cười, mặt hơi ái ngại và cảm nhận thứ gì đó khoan khoái giống như mùa hè vừa trả lại cho thiên nhiên một màu xanh đậm. Anh ngượng ngùng mà chớp hàng mi mắt trước cái nhìn của kẻ đối diện, nào, trong đó chứa chan những nỗi niềm sâu hoắm phải không? Anh đành kéo cái nhìn xuống chiếc giỏ mây và bật hỏi:

"Cậu vừa đi qua bên kia thung lũng để mua những thứ này sao?"

"Phải, tôi nghĩ sẽ dùng chúng trong hai ngày" Soobin gãi đầu e ngại.

"Với số lương thực này sao? Không thể đâu, cậu sẽ đói và chẳng ai muốn điều đó xảy ra cả"

Yeonjun ngước lên nhìn với tông giọng thập phần lo lắng. Sẽ làm sao với một người sống bằng 2 chiếc bánh sừng bò và một ít pho mát? Chẳng phải sẽ mau chóng ho lụ khụ vì sự khô khốc của nó sao? Yeonjun chẹp miệng, đôi mắt nửa hờn dỗi nửa bất ngờ mà đánh cái nhìn sang hướng khác, anh thở một hơi dài và để làn gió tự do tốc vào mặt, như thể sẽ làm nguôi ngoai đi sự bất lực với kẻ khờ khạo trước mắt. Nhà nhiếp ảnh lại trái ngược hoàn toàn, thay vì lo lắng và buồn tủi thì cậu chỉ đứng nhìn và mỉm cười, kìa, anh đang lo lắng cho cậu sao? Soobin một tay nhẹ nhàng vuốt lên mái đầu của người đối diện và dịu dàng:

"Để xem nào, tôi chỉ còn lại một ít tiền để sinh sống trong chuỗi ngày ở đây thôi"

"Thế cậu định hết tiền sẽ rời đi sao?"

"Không hẳn, anh có cách nào giúp tôi trốn ở đây lâu hơn không?"

"Cậu có thể chăn cừu cùng tôi, mẹ tôi là một góa phụ, bà ấy làm bánh mì và tôi có thể đem chúng cho cậu vào mỗi sáng, coi như đó là tiền công và bù lại, cậu hãy dạy tôi cách sử dụng máy ảnh, cậu đồng ý chứ?"

Soobin thoáng bất ngờ, một ý kiến chẳng tồi, chẳng phải nó rất thông minh và sáng suốt sao? Nghĩ cho cùng, cậu vừa có lương thực qua ngày lại vừa có thể gần và thấu hiểu được con người anh, quả thật Ordos như vừa se duyên cho một chuyện tình của những cặp đôi trẻ, giữa một chàng trai với một chàng trai, đặc biệt là giờ đây tâm hồn nhà nhiếp đã bập bùng lên ngọn lửa, một nhịp, hai nhịp, rồi ba nhịp cứ thế mà tiếp nhau thiêu đốt lồng ngực của kẻ đi tìm tình yêu.

"Tốt quá, tôi sẽ không từ chối đâu"

Soobin dứt khoát và ngồi xuống ôm lấy một con cừu, cậu dùng bàn tay thô ráp của mình mà vuốt ve nó, nâng niu nó, vỗ về nó rồi hôn vào chóp mũi của nó một cái rõ kêu, chưa bao giờ nhà nhiếp ảnh lại có một niềm vui sướng như lúc này. Cậu kéo Yeonjun xuống cạnh mình sau đó ân cần đưa cho anh chai sữa duy nhất trong giỏ:

"Chúng còn ấm đấy!"

"Soobin này, anh trai tôi sẽ vắt sữa cừu vào mỗi sáng, lần sau nếu muốn uống sữa, hãy sang rìa bên kia, ngôi nhà gỗ có hàng rào trắng gần con suối. Nhớ chưa, cậu đi qua thung lũng nhiều sẽ rất nguy hiểm đó"

"Anh đang lo cho tôi sao?"

"Phải, tôi lo cho người làm của tôi chứ"

Yeonjun bật cười trước khuôn mặt ngờ nghệch của Soobin. Từng là một tay chụp ảnh kiêu hãnh ở thủ đô, từng là một kẻ điều khiển máy ảnh điêu luyện nay lại hoá thành người làm thuê làm mướn cho một kẻ mơ mộng ở thảo nguyên. Xem anh đang một tay gỡ đi những cái lỗi thời trong con người cậu, xem anh đang cho cậu những trải nghiệm mới, xem cả trái tim đang được phủi đi lớp bụi dày mà biết bao lâu rồi chưa một ai gõ cửa.

Công việc chăn cừu thế mà cũng vất vả, chỉ quan sát đàn cừu và vỗ về chúng cũng đủ làm Soobin chật vật. Thứ dễ dàng nhất mà cậu nhận ra được là ngồi một mình sau đó nghiêng mái đầu chiêm ngắm anh. Cậu thả mình trên mấy nhúm đồi thấp, hơi thở mỏng tênh, bộ dạng thong thả, mái tóc rối xù, tất cả làm nên một tay nhiếp ảnh không còn khoác lên vẻ cao ngạo. Cậu nhàn rỗi đưa tay hái vài bông hoa bên cạnh và bật gọi:

"Yeonjun à!!"

"Có chuyện gì sao?"

"Anh biết tên của đám hoa nay không?"

Yeonjun như hiểu ra vấn đề, anh nhún vai dí dỏm rồi trả lời:

"Chúng chỉ là một loại hoa dại có mùi thơm thôi. Tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ cho tôi một thứ gì đó nên mới gọi lớn như vậy đấy!"

Anh ngẩng đầu nhìn Soobin khiến cậu có chút ái ngại, lộ liễu quá sao? Nhưng xem đi, một sự xinh đẹp như ập vào đôi mắt si mê đó, không phải nắng, không phải hoa, cũng không phải đàn cừu. Tất cả những gì nhà nhiếp ảnh thấy là dáng người đơn sơ bó tròn trong bộ quần áo của những tay du mục. Xem đôi mắt của anh lại trong vắt như giọt sương đang dệt nên sắc óng ánh tựa pha lê với cái nhìn đượm một chút phiêu lãng của thảo nguyên rộng.

"Ai bảo tôi không cho anh một thứ gì đó chứ?"

"Nhà nhiếp ảnh, cậu cho tôi gì nào?" Anh đùa lại.

"Một trái...à không, tôi sẽ dành cho anh một lời khen, nào, anh rất đẹp đấy!"

Yeonjun nghiêng mái đầu, anh hông nghe nhầm đấy chứ? Ngoài mẹ ra thì chưa ai dành cho anh một lời khen như thế này cả. Anh im lặng cúi xuống nhìn mũi giày, đôi má tích tắc chuyển thành màu hoa anh đào rồi nhanh chóng dấu nhẹm chúng qua đôi bàn tay đang cố sức che đi.

"Này, tôi không quen với những lời khen thế này đâu!"

Yeonjun sau đó đưa những bước lớn ra phía xa, anh lặng lẽ ôm lấy con cừu bị thương hôm trước rồi bất giác trong lòng xuất hiện một sự mông lung lạ thường. Cảm giác như khi từng đám mây khô hoà mình vào những ngọn núi tạo nên một cảnh mơ hồ lòng người, hệt như lúc này đây, khi anh cũng hoà câu nói đó vào trong trí não sau đó bất giác chênh vênh giữa khoảng không vô tận.

"Không đâu mục đồng ạ, ta sẽ nói mãi câu nói đó, nói mãi cho đến khi ta chẳng còn, rằng anh quá đỗi xinh đẹp, ít nhất là đối với ta, hoặc hơn thế nữa, ta gọi anh là 'kiệt tác' của thảo nguyên này"

Soobin hài lòng với suy nghĩ của mình. Vẻ đẹp của anh không khoa trương, cũng không nổi trội hết mức, nhưng nó đẹp ở phần sâu nhất của con người. Rằng tâm hồn anh bình dị, đơn sơ và Soobin cảm nhận được sự chân thành trong đó. Bên tai cậu, vẳng lại câu nói du dương đầy vị tình, đầy sự trong trẻo như cái nắng của tháng giêng đang nhuốm đẫm sắc vàng.

---------

Chiều đến nắng tỉ tê xuống Ordos, một chiều không gay gắt cũng không nóng nảy. Nhà nhiếp ảnh đã thấm mệt và sớm ngả mình trên mấy nhúm đồi thấp. Bao lâu rồi mới thấy chiều tàn nơi đáy mắt, mười năm, hai mươi năm, hay đã nửa đời người?Sao giờ mới thấy trời đẹp đến thế, sao giờ mới biết người cũng là một bầu trời, để rồi giờ đây cậu an tâm thả hồn theo những ngọn gió mới nhận ra nơi nào cũng có anh hiện diện. Rồi cũng đến lúc ánh tà dương nhẹ nhàng phủ xuống thảo nguyên, đưa những sợi nắng cuối ngày ôm trọn lấy thảm cỏ rộng và để lại thứ bóng tối đang chập choạng kéo đến.

"Soobin à, lùa chúng về thôi"

Yeonjun cất giọng khiến Soobin ngồi chồm dậy, cậu đảo mắt và chợt hoảng hốt khi thấy đám cừu mỗi con một nơi, thậm chí chúng đã tản tới cả thung lũng. Cậu chạy theo từng con cừu rồi kêu gọi nhưng không một chút tác dụng nào, cậu thở dốc:

"Này, mệt chết mất"

Điệu bộ bất lực của Soobin khiến Yeonjun bật cười, anh xỏ tay vào chiếc túi dắt bên hông rồi lôi ra một cái tù và nhỏ. Hít lấy một hơi và anh thổi nó cách thành thạo, chỉ một tiếng tù và cũng đủ làm một điều kì diệu xảy ra.

"Ơ kìa..."

Soobin ngây người nhìn đám cừu thong thả chạy đến nơi có tiếng tù và. Cậu chống hông thở dốc, mồ hôi ướt cả mái đầu và đôi chân chạy đến mỏi nhừ, cậu thở dài và khẽ hỏi:

"Tại sao anh không thổi chúng ngay từ đầu chứ?"

"Bởi vì cậu!"

Soobin nhất thời không hiểu, Yeonjun liền đưa ánh mắt sang nhìn người đối diện rồi vỗ vào bả vai Soobin:

"Đừng ngơ ra như thế, cậu phải tự lùa bầy cừu bằng chính sức của cậu chứ, đây là sự khởi đầu, và tôi không muốn khởi đầu của cậu quá suôn sẻ, cậu phải làm ngày hôm nay, ngày mai, ngày mốt thì sau này cậu mới cảm nhận được kết quả mà cậu đã nỗ lực, hãy xem đi, đàn cừu rất nghe lời tôi đấy chứ, và nếu bây giờ tôi có vứt bỏ chiếc tù và này thì bọn chúng vẫn ngoan ngoãn khi tôi cất tiếng gọi"

Soobin gật gù trước thái độ điềm tĩnh của Yeonjun. Cậu nhận thấy rằng, chính bản thân cậu đang được dạy dỗ lại một cách nghiêm túc và đứa trẻ trong cậu lúc này như muốn gào lên, rằng cha mẹ nó cùng từng dạy bảo nó thế này.

"Anh thổi chúng cho tôi nghe một lần nữa đi"

Yeonjun liền gật đầu, anh đưa chiếc tù và nhỏ lên môi rồi thổi lấy một hơi thật lớn. Chúa ơi sao giờ đây cậu lại khao khát được làm một kẻ dẫn đầu thế này?

"Thôi nào, cũng đã muộn rồi, chúng ta nên trở về thôi"

Yeonjun hạ chiếc tù và xuống rồi một mực nhìn Soobin bằng đôi mắt biết cười, anh vỗ lên bả vai cậu rồi chỉ tay về phía ngôi nhà gỗ. Có lẽ cả hai đã thấm mệt nên họ chẳng còn rôm rả như ban sáng, cũng không còn hồ hởi mà chỉ thả cái điệu bộ tận hưởng giờ nghỉ ngơi.

"Yeonjun này..." Soobin cất giọng dịu dàng.

"Có chuyện gì sao?"

"À tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất thích ăn bánh mì" Soobin nhún vai, bàn tay vô thức đưa lên và xoa mái tóc mềm trước mắt.

"Được rồi, bữa sáng ngày mai sẽ có bánh mì và sữa cừu, người làm của tôi ạ"

Yeonjun để lại câu nói và rời đi, anh dẫn đường và sau lưng là bầy cừu trắng muốt sớm đã kết thành một đám mây khổng lồ, từ góc nhìn của Soobin thì khung cảnh chằng khác là bao những khi thiên sứ về trời. Từng bước chân rời đi rồi in sâu những vệt sắc lịm vào hồn của kẻ đang bơ vơ giữa thảo nguyên lớn. Mũi thưởng thức mùi hoa dại, hồn ôm dáng người vừa rời đi và tay nắm chắt như gom cả bầu trời...

"Người làm sao? Chúng ta có thể làm người nhà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro