🌼

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng chiều vương lại những vệt cam loang lổ trên gương mặt kẻ si tình, Soobin, cậu trở về trên đôi giày cao cổ, áo vắt vẻo trên vai và hồn thì lơ đễnh một cách khó tả. Vì mải miết với những lo âu bộn bề xen lẫn mối tình tương tư chớm nở mà Soobin đã đi qua ngôi nhà gỗ, cho đến lúc giật mình mới thấy bản thân đang đơn độc dưới vách núi già. Soobin lắc đầu, nào, ai đời lại lội mãi trong suy tư mà quên cả lối về, ai đời lại lang thang rồi giật mình sợ hãi trước cái hùng vĩ của thiên nhiên. Cậu chỉ đành cười trừ sau đó chạy về ngôi nhà nằm gọn bên rìa thảo nguyên. Rồi nắng chiều nhanh chóng tắt ngúm sau lưng núi, không còn giọt nắng nào sót lại mà chỉ thấy cảnh sắc rực rỡ vừa lặng đi giữa tiếng chim chiền chiện, rồi từ trên cao giáng xuống một bóng tối đen ngòm trên nền trời hiu hắt. Soobin trong tư thế mỏi nhừ đang tựa lưng vào cánh cửa, cậu thở hắt sau đó cũng từ từ mở khoá, mấy ngón tay lần mò bật lên bóng đèn vàng hoe hoét.

"Chà, sao mà mệt"

"Máy ảnh đâu rồi, xem nào, ngày mai có lẽ người ta thương sẽ chạm vào nó, ta phải lau chùi nó thật sạch, ta phải bọc cho nó một lớp da khác thật mềm, ôi sao mà ta bận rộn đến thế?"

Nhà nhiếp ảnh kéo khoé môi thành một nụ cười đầy ẩn ý, cậu khởi động chiếc máy trong vài phút ngắn ngủn sau đó đưa lên tầm ngắm và nháy trong tức thì, có lẽ Soobin muốn tiếp tục chuỗi "kí sự tâm hồn" nên chẳng mất bao lâu đã thu gọn cây đàn piano cũ và một ít sữa vào ống kính máy ảnh. Chỉ là những khoảnh khắc vu vơ nhưng đủ khiến Soobin hài lòng, cậu nhẹ nhàng đặt cơ thể xuống chiếc ghế dài đã xẹp đi mấy phần, màu đã tái đi và lưng tựa cũng chẳng còn êm ái. Cậu thở hắt ra một hơi sau đó đưa mấy ngón tay lướt qua mấy phím đàn thô cứng. Điệu bộ như một gã say mèm trước những chai rượu tình, xem nào, cậu phải đàn chứ, đàn cho vùng đất hằng bao bọc người.

-------

Căn nhà gỗ nâu gần thung lũng lại một lần nữa được thắp sáng giữa màn đêm cô quạnh. Thấp thoáng trong đó là một gia đình có ba người, người mẹ chuẩn bị thứ bột làm bánh mì cho buổi sáng, người con cả vắt vẻo cơ thể đọc những tờ báo dang dở, còn người con út tận tuỵ đếm lại những con cừu trắng. Là anh - dáng người nhỏ nhắn vẫn làm việc kể cả khi bầu trời đã tối sầm lại, anh thong thả giúp mẹ chuẩn bị những khay nướng bánh, những xô vắt sữa cừu và xem qua một lượt pho mát đang ủ, vài ba hôm chúng lên men và gia đình lại có thêm nguồn lương thực và có thể bán cho những ai cần chúng.

"Mẹ này, con đã nhận một chàng nhiếp ảnh để trông coi đàn cừu cùng với con đấy"

"Thế sao? Cậu ta không đòi công quá cao đấy chứ?"

"Chậc, cậu ta chỉ cần một ít bánh mì và chút sữa cừu để làm lương thực cho cả ngày thôi"

"Thật sao, hãy mang cho cậu ấy nhiều một chút!"

Yeonjun gật gật và không nói gì, anh vô thức cười và kéo chuôi mắt cong lên môi đường chứa đầy niềm vui sướng. Xem nào, cha anh là một người lính và ông đã hy sinh từ ngày anh vừa tròn hai tuổi, thời điểm ấy anh vẫn chạy tíu tít và chẳng hay sự mất mát nào, để rồi sau này ý thức được anh chỉ còn mẹ mới thấy những nỗi vất vả của bà, thấy bà là một goá phụ mạnh mẽ nhất trên đất thảo nguyên, thấy bà là người phụ nữ khiến anh luôn cảm phục và tự hào.

"Nhưng mà mẹ này, cậu ta đã khen con đẹp đấy!"

"Thật sao? Có nhớ ta đã từng dạy con điều gì không? Sẽ có những người khen con vì họ có lòng ham muốn, nhưng cũng sẽ có những người khen con vì họ có lòng chân thành, nào hãy nhìn sâu vào đôi mắt của cậu ta và con sẽ có câu trả lời!"

Bà mỉm cười quay đi và không nói thêm lời nào nữa, Yeonjun chớp mắt như muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng đành giữ lại trong lòng. Anh lau tay vài chiếc khăn màu rêu treo trên tường sau đó thu mình vào căn phòng sớm đã đốt một ít nến thơm, người chăn cừu bồi hồi đưa ngón tay vuốt nhẹ lên khung hình đã bạc màu - một gia đình đầy đủ các thành viên, và trong đó xuất hiện hình ảnh người cha khoác áo lính đang ôm chặt đứa trẻ 2 tuổi bé tí tẹo.

"Cha à, ánh mắt đó là chân thật!"

-------

Một đêm dài vừa rời đi và để lại những cơn sương mù nối tiếp nhau đổ ồ ạt xuống vùng đất xanh thăm thẳm. Thật khó để kiếm một ngày nắng trong veo hạ mình xuống mà không phải chọc thủng qua đám sương mù ướt át ấy, mấy ngày hôm nay thời tiết cứ se lạnh không giống như tiết trời của những ngày hè oi ả. Sáng sớm ngày hôm nay cũng vậy, chẳng hiểu vì sao mà tay nhiếp ảnh đang thức dậy cùng lúc với hừng đông, cậu chầm chậm khoác lên mình chiếc áo màu ghi mới mua từ hàng chợ cũ, tay xoa vào nhau và chân nhẹ nhàng xỏ vào một đôi ủng bạc màu.

"Chà, Ordos vẫn là một tên có tính tình thất thường, ai đời giữa mùa hè lại buông những cơn lạnh tê tái thế này chứ?"

Cậu đưa cánh tay to lớn mở cánh cửa sổ cạnh cây đàn rồi chống cằm ngắm nhìn những vùng đỏ tía ở phía đông, mặt trời có lẽ cũng vừa ngủ dậy và đang thử những bộ đồ cam loè loẹt sau đó sẽ biểu diễn trên đất thảo nguyên. Soobin chỉ mỉm cười, sáng nay cậu không uống trà nữa, cũng không chạy qua thung lũng để mua lương thực, tất cả những gì bây giờ cậu làm là ngồi xuống và tận hưởng khúc ca của bình minh. Hồn cậu được một trận hoan hỉ, mắt như được chiêm ngưỡng cảnh phồn hoa thuở nào.

"Làm sao khi ta chỉ muốn đập tan trái tim này rồi xâu thành những chuỗi ngọc bích?"

Soobin thở dài, từ ngày trở về Ordos cậu chẳng còn mấy vướng bận với những thứ mà cậu cho là một mớ bê bối trong tâm hồn. Cũng chẳng còn than vãn hay quằn quại trong những chuỗi ngày thất nghiệp, cũng không phải suy tư về ngày mai sẽ ăn gì, làm gì. Mà chỉ gói gọn vào một gam màu đỏ lựu, gói vào trăm ngả tương tư và tiếng lòng âm ỉ:

"Ta nhớ người!"

Chất giọng trầm trầm rơi xuống rồi hoà lẫn cùng niềm lo lắng như khoét sâu vào tâm hồn nhà nhiếp ảnh. Làm sao đây nếu cậu nói nhớ người trong bộ dạng của những kẻ khao khát tình yêu? Rằng cậu sẽ như một tay đùa cợt? Hay giống những tên vẫn sử dụng đôi mắt đưa tình để chiếm lấy trái tim của đối phương? Chao ôi sao mà khó xử, sẽ ra sao nếu anh thẳng thừng từ chối và đuổi cậu đi bằng chất giọng lạnh lùng? Hẳn sẽ đau lòng và xấu hổ biết bao nhiêu.

"Ta đành chôn mối tương tư này"

Soobin lặng mình dưới mái hiên của căn nhà gỗ, đầu nghiêng ngả đón nắng bình minh, đón đàn cừu trắng muốt và đón cả bóng dáng mộc mạc của vị mục đồng. Từ phía xa, Yeonjun một tay cầm gậy, thắt lưng da và mặc một bộ đồ giản dị, anh dẫn đàn cừu sang thảm cỏ xanh kéo dài tới cuối đường chân trời -  nơi mà nhà nhiếp ảnh dễ dàng thu gọn tất cả vào trong đáy mắt của mình. Soobin biết một ngày làm việc đã đến, cậu đeo chiếc máy ảnh vào cổ sau đó đứng dậy đi thẳng một mạch về phía Yeonjun rồi chào hỏi một cách đầy bất ngờ:

"Chào buổi sáng, cha của đàn cừu"

"Ôi Soobin, tôi đã giật mình đấy"

"Hãy xem tôi mang đến gì cho anh này!"

Soobin mỉm cười, hai bàn tay nhanh chóng rút ra khỏi túi áo sau đó chỉ vào chiếc máy ảnh vẫn còn đeo lõng thõng trên cổ, cậu cởi nó ra một cách nhanh chóng sau đó cẩn thận giao nó cho người trước mặt. Bàn tay cậu khéo léo bắt lấy bả vai anh và dịu dàng vuốt xuống cách nhẹ nhàng như nâng niu từng dải lụa đào, và rồi cậu thì thầm vào tai anh như một lời tỏ tình lén lút:

"Nó chỉ được đeo lên cổ của những người tôi yêu!"

Soobin sau đó liền thở hắt ra như vừa trút bỏ những tảng đá tù tội. Cậu đắm mình trong cái nắng bình minh và chợt nhận ra những sợi nắng tươi non ấy luôn gãy vụn và rơi xuống gương mặt của vị mục đồng trẻ, làm cho anh trở nên thanh thoát và ngọt dịu như gió lặng đầu thu. Anh e thẹn:

"À, tôi có mang theo bánh mì và sữa cho cậu đây"

Yeonjun lơ đễnh nhìn xuống chiếc giỏ đan bằng mây mà từ chối nhìn vào người đối điện, anh không thể nhìn quá sâu vào ánh mắt đó vì nó quá đỗi chân thật và dịu dàng. Anh sẽ chớm nở sự tương tư ấy rồi chúng sẽ ăn dần vào thân xác anh, ôi điều đó anh chưa sẵn lòng đón nhận được. Rồi cả hai đáp xuống thảm cỏ dài - một chiếc đệm thiên nhiên êm ái và hiền hoà, Yeonjun ngả người xuống và thở dài một hơi, chầm chậm lấy ra một ít bánh mì cùng hai chai sữa nóng, anh đưa cho Soobin và dặn dò:

"Số còn lại hãy đem về dùng cho bữa tối"

Soobin bẻ lấy một mẩu cho vào miệng, vị ngọt dịu tan ra hoà lẫn với cái mùi thơm đặc trưng của bánh mì. Chúng còn nóng hổi và giòn tan, chẳng sứt mẻ miếng nào lại còn xen lẫn mùi hạnh nhân dịu ngọt. Soobin hài lòng vì bữa sáng, chúng đơn giản chỉ là những món ăn rẻ tiền và giản dị, không phải bữa sáng với những thớ thịt đỏ tươi, không có rượu cũng chẳng có chén dĩa sang trọng như ở nhà hàng. Nhưng Soobin luôn hài lòng về nó, cậu sẽ thưởng thức món bánh mì có mùi hạnh nhân để biết cách làm thêm món bánh mì có mùi hạnh phúc. Soobin hứa là như vậy.

"Chà, hôm nay thật thoải mái, anh nghĩ sao nếu tôi ở cạnh anh mãi mãi hả?"

"Được thôi, nếu cậu rời đi thì nơi này sẽ buồn tẻ lắm đấy!"

Yeonjun cười hiền lành sau đó ôm con cừu non nớt vào lòng và bảo rằng nó sẽ cần thêm một tuần để đôi chân có thể di chuyển, Soobin gật gù nhấp những ngụm sữa còn ấm nóng, cậu hết nhìn con cừu đến nhìn người đang ôm nó trong vòng tay rộng, cảm giác như anh vừa dùng hết mọi sự cưng chiều cho nó, làm nó kiêu hãnh như một con cừu được sinh ra từ nhung từ lụa.

Soobin chẳng kiềm được mình mà đưa tay lên xoa mái đầu của Yeonjun, vuốt ve những lọn tóc xoăn nhè nhẹ, ưu ái nhìn ngắm và giao hoà những nét đẹp đơn sơ ấy vào cái xanh thẳm của thảo nguyên đầy nắng vàng, cậu thả hồn vào một bài tình ca đang cất lên từ nhịp đập thôi thúc bên lồng ngực trái, không còn điều gì ngăn cản những cảm xúc ồ ạt này nữa, xin để gió cuốn tung lên trời rồi làm thành một cơn mưa tình. Rồi Soobin liền cất giọng điềm đạm:

"Hãy để tôi lưu lại khoảnh khắc này"

"Thật ngại quá"

Yeonjun mím môi cười, có chút ngượng ngùng vì anh ít khi tiếp xúc với những thiết bị như máy ảnh. Trong một tích tắc, Soobin khéo léo chỉnh lại mép áo của anh, chỉnh cả những lọn tóc tinh nghịch sớm đứng dậy trước gió. Ba nhịp đếm đầu tiên rơi trên môi cậu - một cái bắt trọn hình ảnh trước mắt vào chiếc ống kính lâu đời. Và đó là khoảnh khắc của vị mục đồng trẻ, anh ôm con cừu với nụ cười trong veo tựa một đoá hoa tuyết, và Soobin cho rằng nụ cười ấy có thể làm bừng nắng cả một mùa đông hiu quạnh.

"Chỉ tôi sử dụng chúng đi"

Yeonjun hào hứng chỉ tay vào chiếc máy ảnh, anh đặt con cừu xuống rồi đứng phắt dậy với một tâm thế hào hứng. Nhà nhiếp ảnh liếc mắt và có chút bất ngờ, cậu chậm rãi đứng dậy sau đó đeo chiếc máy ảnh cho Yeonjun. Khoảng cách của cả hai bây giờ chỉ bằng nửa bước chân và nhịp đập từ trái tim họ đã hòa thành một, hoà thành những sợi nhe nhóm và bập bùng trong không gian tĩnh lặng của thảo nguyên rộng lớn khi ấy.

"Anh cầm như thế này, đặt mắt vào đây và điều chỉnh ống kính"

Soobin thật sự yêu thích những khoảnh khắc được chạm vào Yeonjun, nhất là đôi tay với làn da mịn như phấn bột, nhà nhiếp ảnh cứ vậy mà lún sâu xuống cõi hồng hoang của tình đời và tình người . Cậu bắt đầu nói với tông giọng không mấy tự nhiên và ánh mắt thì dán chặt vào một bên sườn mặt của người đối diện:

"Tay anh thế này thì để tôi nắm mãi đi!"

"Đừng...đừng đùa như thế!"

Yeonjun bắt đầu bặp bẹ những câu nói không trọn vẹn, anh nhìn xuống bàn tay đang bị người lớn hơn nhẹ nhàng bao trọn lại. Dịu dàng và êm ái vô cùng, đó là tất cả những gì anh có thể cảm nhận được ở giây hiện tại.

"Tách"

"Ồ Yeonjun, anh làm được rồi này"

Soobin phấn khởi khi đưa thành phẩm đầu tiên cho người đối diện nhìn ngắm, nó không tệ một chút nào, không những thế bức ảnh đầu tiên còn vô cùng đơn sơ - gói gọn một thảm cỏ xanh kéo dài đến cuối đường chân trời. Soobin nói tiếp:

"Tôi sẽ coi đàn cừu, anh hãy chụp những gì mà anh muốn"

Cậu nhún vai, điệu bộ phóng khoáng không một chút ưu phiền nào có thể ghé qua và ngự lại. Bàn tay cậu một lần nữa nhàn nhạ xoa mái tóc của Yeonjun khi anh đang bày nét vui sướng trên gương mặt hiền lành. Rồi anh tí tách như những hạt mưa rơi, hết chạy đến mấy nhúm đồi thấp đến những vách núi cao trập trùng, như một cơn mưa rào bận rộn chạy đua với ngày hè ngắn ngủn.

"Làm sao đây mục đồng ơi, ta thật lòng đã cảm mến anh rất nhiều, có thể gọi là yêu chưa khi bây giờ cảm xúc của ta còn mạnh mẽ hơn một cơn sóng dữ!"

Soobin một thân đứng giữa thảo nguyên xanh rì và cảm nhận những cơn gió hè thổi ngang cơ thể, cậu xoay người lại và dùng ánh mắt si tình của mình để nhìn ngắm một bóng người vẫn chạy đôn đáo cùng chiếc máy ảnh đã cũ. Cậu cảm giác mình đang chôn chân ở một miền xanh thẳm, một nơi có thể dễ dàng nghe mùi thơm phảng phất của thảo mộc, nghe tiếng đàn cừu kêu dưới thung lũng, nghe tiếng cỏ cây râm ran những bản giao hưởng và nghe thấy cả tiếng trái tim đang đập từng hồi thúc giục.

"Yeonjun này, anh đừng đi quá xa đấy"

Soobin cất tiếng gọi khi thấy vị mục đồng dường như chỉ còn lại một chút xíu trong đôi mắt cậu, có lẽ anh đã đi xa và rong ruổi như một cánh bướm nhỏ. Và giờ đây trời cũng ngả sang một màu vàng cuối ngày, ngả sang một nét trầm lặng lẽ, ngả sang cả một khoảng trời êm ru như mộng.

"Chà, mệt quá"

Yeonjun trở lại với cơ thể đã thấm nhiều mồ hôi, anh mỉm cười trả lại chiếc máy ảnh cho Soobin rồi ngả lưng xuống thảm cỏ lớn. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại và nhẹ tênh hít từng đợt không khí cuối ngày. Soobin nhún vai xuống một nhịp rồi cũng gác tay ngả lưng mình vào lòng đất mẹ - một chiếc đệm kèo dài như giấc ngủ ngàn thu. Soobin thở dài, môi mím chặt, mắt mở to nhìn từng vệt mây khô kéo nhau bay qua đáy mắt cậu, chúng lơ lửng trong không trung sau đó vỡ oà vào vách núi, khung cảnh chẳng khác tâm trạng của nhà nhiếp ảnh là bao - là đang lơ lửng giữa việc thổ lộ và đóng kín thứ tình cảm này.

"Yeonjun, ước mơ của anh là gì?" cậu bật hỏi.

"Tôi muốn trở thành một kẻ du mục"

"Hay thế sao, như vậy anh có thể chu du khắp mọi nơi trên thế gian này!"

"Nhưng Ordos luôn muốn níu chân tôi lại..." Yeonjun thở dài.

"Vì sao chứ?"

"Vì thần chết sẽ đến mỗi khi tôi muốn thực hiện ước mơ vĩ đại ấy, cậu nhìn vào đây đi, mẹ thiên nhiên đã lấy đi của tôi một nửa trái tim này, nó hay đau nhói và khiến tôi khó thở vô cùng, cụ David bảo rằng đó là căn bệnh suy tim khó chữa và tôi sẽ phải ôm nó cả đời"

"..." Soobin lặng người khi nghe xong câu nói, rốt cuộc anh đã phạm tội gì để bây giờ phải hứng chịu một căn bệnh như muốn phá nát niềm tin của người còn sống đây? Làm sao khi một đoá hoa tuyết trong veo như vậy lại phải gồng mình dưới lưỡi rìu của thần chết? Soobin nghèn nghẹn:

"Bởi vì anh ở đây nên tôi mới có thể gặp được, nếu anh trở thành kẻ du mục thì có lẽ bây giờ tôi vẫn cô đơn đến cuối đời mất, tin tôi đi, anh là một người chữa lành giỏi nhất trên đất thảo nguyên này"

"Anh đã từng yêu chưa?" Soobin tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện.

"Chưa, họ bảo tôi chỉ là một tên chăn cừu với trái tim đã chết một nửa"

Yeonjun quay sang mỉm cười, giọng điệu có chút chua xót đủ thấm đẫm một vùng trời. Đó hẳn là một nỗi buồn thầm kín mà anh nghĩ sẽ chẳng bao giờ thổ lộ cho bất cứ ai. Từ ngày chào đời, anh đã có một thân hình nhỏ bé và một trái tim yếu mềm. Những trận đau quặn người có thể kéo đến bất chợt, những cơn nhức mỏi kéo phù hai bàn chân, có những lí do như thế khiến anh chẳng thể thực hiện chuyến du hành như mong đợi. Soobin nghe xong lập tức ngồi bật dậy:

"Ai nói anh như thế? Họ thật không biết gì cả, nào, làm gì có ai sống bằng một nửa trái tim, hãy xem đi, anh đã chăm sóc đàn cừu rất tốt, chúng béo lên và gia đình anh chẳng bao giờ thiếu lương thực cả. Anh đã sống như một người cha, người mà mạnh mẽ nhất trên đời này. Tôi thề có đức thánh nhân, bởi vì tôi cảm thấy được sự yêu thương anh dành cho đàn cừu. Đừng nghe họ nói, hãy nhìn tôi này, tôi sẽ chẳng bao giờ nói anh là người kém cỏi đâu..."

Và Yeonjun chỉ im lặng, cảm giác như anh đang nuốt nước mắt vào trong, và điều đó còn đau đớn gấp trăm lần khi anh khóc nức nở và rồi lau đi bằng đôi bàn tay bé nhỏ. Anh không còn nhìn cậu nữa, không muốn mình yếu mềm một chút nào, chỉ lặng lẽ nhìn đàn cừu vẫn đang tản đi khắp nơi và lòng anh thì mang một cơn mưa bụi. Bởi những lời nói chân thành kia khiến anh rung động và khó xử với lòng mình hơn bất cứ điều gì.

"Người là vị mục đồng mạnh mẽ nhất ta từng thấy, ta thề có đức thánh nhân!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro